Buổi tối hôm sau buổi tối, trong sân vận động rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, bốn phía trên khán đài đều đầy người, Tô Mặc Trừng ngồi ở phía Nam cách trung tâm sân khấu tương đối gần, ở vị trí thứ năm.
Anh biết Giang Kha Tố nhất định đang ở đây, về phần vị trí cụ thể của Giang Kha Tố ở đâu, anh một chút cũng không quan tâm, chỉ cần không ở bên cạnh làm bẩn mắt của anh là được.
Tô Mặc Trừng lấy máy ảnh ra khỏi bao, sau đó mở ra điều chỉnh pixel trước, chờ lát nữa cô lên sân khấu sẽ bắt đầu quay lại.
Máy ảnh là của Khương Chỉ Niệm, khi anh lấy nó từ nhà còn bị Khương Chỉ Niệm cười một phen, cô gái nhỏ cười xong còn không quên dặn anh nhất định phải chụp Trình Thiên Nhiễm thật đẹp.
Ngón tay anh đặt trên phím nhấn vài cái để xem lại VCR mà Khương Chỉ Niệm đã quay trước đó, xem lại từng cái một, trong mỗi video, cô ấy đều có đầy đủ các tư thế nhảy múa, hoặc nóng bỏng không gò bó, hoặc nhiệt tình triền miên, hoặc khí thế như lửa, mặc kệ là vũ điệu nào, mặc kệ là kỹ thuật nhảy nào, mỗi video cô đều giống như một bông hoa hồng nở rộ, ấm áp và mê hoặc.
Ánh đèn trên sân vận động chợt tắt, ánh đèn xung quanh khán phòng đột nhiên trở nên mờ ảo, mà trung tâm sân khấu được chiếu bởi ánh đèn vàng sáng diệu, người trong sân vận động vốn đang ồn ào lập tức yên lặng khi người chủ trì nói qua loa.
Cuộc thi Latin quốc tế cực kỳ khốc liệt đã chuẩn bị bắt đầu.
Tô Mặc Trừng tắt VCR đi, chuyển sang chế độ quay video và bắt đầu tập trung vào sân khấu, chờ cô đi ra.
Trình Thiên Nhiễm là người xuất hiện thứ tư và cũng là vị vũ công châu Á đầu tiên xuất hiện, mái tóc dài thường ngày, nay đã được thắt thành một bím xương cá, trên người chỉ một bộ váy múa Latin màu đỏ, bộ váy này Tô Mặc Trừng từng nhìn thấy qua, là khi cô khiêu vũ ngay đêm Thất Tịch ở tại sân khấu của Xuyên Vũ, hôm đó cô mặc bộ váy này.
Lúc này Tô Mặc Trừng không hề biết, chiếc váy này là váy múa Latin mà Trình Thiên Nhiễm thích nhất. cái này vũ váy là Trình Thiên Nhiễm thích nhất nhất kiện múa Latin váy.
Chiếc váy này cô chỉ mặc có ba lần.
Lần đầu tiên ở sân khấu tranh tài cúp Tinh Nguyệt, lần thứ hai là đêm Thất Tịch đó cô vì anh mà khiêu vũ, lần thứ ba chính là hôm nay.
Khi cô đi về phía trung tâm của sân khấu, Trình Thiên Nhiễm bắt đầu nhảy. Vì dầu cọ trên cơ thể, làn da trắng sáng của cô giờ đây mang một màu sắc khỏe mạnh và đầy sức mạnh.
Đôi mắt xinh đẹp đã được vẽ thêm, đôi môi anh đào được phủ một màu nâu đỏ, nhìn rất diễm lệ và mê hoặc, Tô Mặc Trình xuyên qua máy ảnh thưởng thức kỹ thuật nhảy mê người của cô, từ vũ điệu Rumba uyển chuyển đến đấu bò nghiêm túc, cuối cùng là cao bồi vui tươi, cùng với những âm nhạc khác nhau,cô trượt các bước nhảy khác nhau, thể hiện tâm trạng khác nhau, khiến cho mọi người đang theo dõi cô, đắm chìm hòa nhập vào bầu không khí cảm xúc do cô tạo ra.
Lúc trước anh đã xem cô nhảy Samba rồi, cũng đã thấy qua cô nhảu Rumba, nhưng vẫn chưa thưởng hết, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô hoàn thành tất cả điệu nhảy Latin trong cùng lúc.
Anh kinh ngạc về sức bật cũng như thể lực của cô, càng si mê dáng vẻ khiêu vũ của cô, có thể biểu diễn vũ đạo cương nhu lưu loát, nhấc chân thu bước gọn lẹ, đồng thời còn có thể tạo ra biểu cảm trên mặt theo từng vũ khúc như vậy, thì thật sự rất thành công, huống hồ cô còn thể hiện nó trước mặt nhiều người như vậy.
Mỗi động tác vũ đạo mà cô bố trí, mọi ánh nhìn theo từng vũ đạo, thậm chí bao gồm mỗi động tác xoay, nhảy và vặn hôm đều có thể thu hút bao ánh nhìn.
Trình Thiên Nhiễm nhiệt liệt như lửa vậy là hấp dẫn nhất.
Tâm tình của Tô Mặc Trừng rất tốt, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi qua cho Khương Chỉ Niệm.
Cuối cùng sau ba tiếng thi đấu căng thẳng, Trình Thiên Nhiễm bước vào trận chung kết ngày mai.
Sau khi tan, Tô Mặc Trừng sắp xếp này nọ rời khỏi khán phòng, dự định đi đến phía sau hậu trường đứng ở lối ra an toàn chờ cô ra.
Kết quả khi anh đi đến lối ra, thì trước đó không xa có một đôi nam nữ đang ôm nhau, cô gái bị người đàn ông kia ôm vào lòng, không biết nghe được anh ta nói gì, nghiêng đầu cười rất vui vẻ.
Đôi mắt Tô Mặc Trừng ảm đạm xuống, nhìn họ chằm chằm không chớp mắt.
Mãi đến khi chạm vào ánh mắt của Giang Kha Tố đang ôm Trình Thiên Nhiễm vào lòng kia.
Tô Mặc Trừng mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy khóe miệng Giang Kha Tố nhếch lên cười mình, trái tim anh, từng chút lạnh lẽo.
Trình Thiên Nhiễm đưa lưng về phía Tô Mặc Trừng nên cô căn bản cũng không biết anh ở phía sau, vừa rồi sau khi xong Giang Khả Tố tìm đến, thấy cô bèn ôm một chút, vui vẻ giống như người tham gia vào trận chung kết là cậu ta vậy. li
Cậu ta ôm cô ghé sát vào tai cô nói: "Nhiễm Trư tiếp tục cô lên!"
Trình Thiên Nhiễm lập tức đẩy cậu ta ra, cười hì hì tranh đẩy một phen, hai người tranh cãi ầm ĩ, ngay thời điểm mà cô không chú ý tới, nơi lối ra đó đã không còn ai nữa.
Anh quay đầu lại, tiếp tục như không có việc gì cùng Trình Thiên Nhiễm đấu võ mồm, cảm xúc ngày càng phức tạp mâu thuẫn, loại cảm xúc hỗn loạn này hung hăng tra tấn trái tim anh lại.
Không muốn thương hại Tô Mặc Trừng là nghiêm túc, nhưng thấy dáng vẻ của anh ta khi không chiếm được Trình Thiên Nhiễm thì thể xác và tinh thần của anh lại cảm thấy thoải mái, trong thân thể của Giang Khả Tố cứ như vậy trào ra một loại khoái cảm, nhưng cũng trong lòng cũng có chút mâu thuẫn không ngừng xin lỗi Tô Mặc Trừng.
Thực xin lỗi anh, hồi nhỏ không nên ăn hiếp anh nhiều như vậy, nếu có thể trở lại, em sẽ không thương hại anh, cũng sẽ không giành những thứ đó với anh, tất cả mọi thứ em đều trả lại cho anh, tương lai em chỉ muốn cô ấy thôi.
Chỉ muốn cô ấy.
Đây là lần cuối cùng, hãy cho em vô sỉ một lần cuối, em thật sự không muốn mất cô ấy, em không thể nào không có cô ấy.
Tô Mặc Trừng đi trên đường, cảnh đêm phồn hoa, người đi đường vội vàng, ánh mắt anh gần như sắp tan rã, trong lòng là tư vị gì đó không nói nên lời, trong đầu là cảnh tượng bọn họ ở cùng nhau, anh ta ôm cô đang say rượu đi qua trước mặt anh, anh ta dựa vào cửa xe đưa tay yêu chiều sờ đầu cô, anh ta cùng cô sóng vai tản bộ đi ăn cơm chiều, anh ta ôm cô vào cực nói những lời vui vẻ mà chỉ có bọn họ mới nghe được...
Anh từng nói với Giang Kha Tố —— trừ phi cô ấy lựa chọn cậu, tôi đi không còn lời nào để nói.
Hiện tại, anh quả thật không còn lời nào để nói.
Cô cùng với Giang Kha Tố vui vẻ như vậy, cô cực kỳ tin những người đàn ông đó, cô còn có thể trước mặt anh bảo vệ anh ta, bọn họ lại có những hành động thân thiết vô cùng tự nhiên như vậy, bọn họ đã quen biết nhau bảy năm, bọn họ có rất nhiều kỷ niệm...
Mà anh, Tô Mặc Trừng, chẳng qua là người cô quen biết còn không đến ba tháng, là người mà cô quá mệt mỏi khi thích.
Ở trong lòng cô, làm sao anh có thể so được với Giang Kha Tố.
Ngay cả khi cô coi Giang Kha Tố là bạn tốt, anh vẫn không thể sánh bằng.
Căn bản không sẽ để ý đến anh.
Ngay từ đầu anh từ chối cô, trừ bỏ anh không muốn cùng người họ Giang có bất kỳ quan hệ gì, còn một nguyên nhân nữa chính là anh sợ bản thân sẽ vướng vào sự ấm áp của cô, anh sợ bản thân khi sa vào rồi, nhưng cô lại bỏ anh rời đi.
Hai mươi năm này anh luôn luôn dặn bản thân mình không được nhận sự dịu dàng của người khác, không được lưu luyến sự ấm áp của người khác, bởi tất cả thứ đều đều của không phải là của mình.
Anh sợ lại bị tổn thương, cho nên từ chối nhận.
Nhưng cô gái như ánh mặt trời ấm áp kia lại tiến vào kéo lấy Tô Mặc Trừng lạnh lùng kia, kéo xa ngàn dặm.
Cô dùng tấm lòng như lửa nóng làm tan đi trái tim lạnh lẽo của anh, sau đó cô lại bỏ đi.
Anh thật sự rất thích cô, cho nên không muốn nhường cô cho người khác, nhưng nếu chính cô muốn rời đi, anh cũng không thể giữ lại được, mặc dù anh đã níu kéo.
Tô Mặc Trừng vô hồn đi đến khách sạn, ngay sau khi anh sắp xếp xong, Đổng An Khả gọi lại cho anh, "Tổng giám đốc, ông Lí của vật liệu xây dựng Thành Nam buổi chiều muốn tới lấy hợp đồng, anh để hợp đồng ở đâu thế?"
Tô Mặc Trừng khẽ nhăn ấn đường, ngồi vào bên giường, thoáng trầm ngâm một chút nói: "Hợp đồng tôi để trong tủ của bàn làm việc, còn chưa có ký tên, cô kéo ngăn kéo bàn làm việc tôi ra lấy con dấu của tôi đi."
"Chìa khóa gửi Hoàng Gia Hoằng, cậu ta có chìa khóa dự phòng của tôi."
"Được, tôi ăn trưa xong sẽ làm."
Tô Mặc Trừng kéo hành lý ra sân bay, ngồi máy bay về nước.
Khi anh ngồi trên máy bay, buổi chiều Đổng An Khả sau khi cầm chìa khóa ở chỗ Hoàng Gia Hoằng đi lấy con dấu để ấn vào bản hợp đồng, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân trong lúc vô tình thì nhìn thấy một số chuyện của Tô Mặc Trừng...
Sau khi cô dùng chìa khóa mở ra ngăn tủ, đầu tiên chú ý tới không là cặp hồ sơ ở tầng phía trên mà chính là hộp giữ ấm được sắp xếp ngay ngắn ở phía dưới. Đổng An Khả vô cùng hiếu kì, bây giờ Tô Mặc Trừng cũng không có khả năng đột nhiên xuất hiện ở đây, vì thế bèn vụng trộm đếm một chút, 16 cái, cô ngồi xổm xuống trước bàn làm việc của Tô Mặc Trừng, tỉ mỉ nhớ lại số lần Nhiễm Nhiễm nấu cơm cho Tô Mặc Trừng, sau đó kinh ngạc thiếu điều muốn rớt cằm xuống.
Theo như lần đầu tiên đến đêm trước khi bọn họ giận dỗi, Nhiễm Nhiễm tặng anh mười sáu hộp cơm, mà cô cũng vừa mới nói, trong tủ của tổng giám đốc, cũng có 16 chiếc hộp giữ ấm!
Đổng An Khả lấy điện thoại ra chụp lại, sau đó làm như không có việc gì bắt đầu tìm hồ sơ cần lấy ở ngăn trên, sau khi mở khóa tủ ra, lại mở ngăn kéo của Tô Mặc Trừng, lúc lấy con dấu của anh, thì chú ý phía dưới con dấu có một xấp giấy rực rỡ màu sắc, cô cũng không tự tiện động vào đồ của Tô Mặc Trừng, chẳng qua một khắc đó khi cầm con dấu lên, trên miếng giấy màu hồng nhạt có ghi vài câu ngắn gọn khiến cô ý thức được đây là gì.
Đổng An Khả lén lút đếm, cũng là mười sáu tờ.
Cô lấy những tờ ghi chú rực rỡ màu sắc này ra, dùng tay đè lại, để trên bàn làm việc của Tô Mặc Trừng, chụp một tấm hình.
Sau đó trả về nguyên vẹn, khi ấn con dấu vào bản hợp đồng xong, cô cũng để con dấu lại chỗ cũ, khóa kỹ ngăn kéo và cửa phòng anh, rời khỏi.
Sau khi Đổng An Khả ngồi vào chỗ làm việc của mình, lập tức lấy điện thoại ra gửi tấm hình vừa chụp qua cho Trình Thiên Nhiễm, sau đó vô cùng kích động gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.
Dong: Tớ đã vào phòng của tổng giám đốc!
Dong: Nhiễm Nhiễm cậu viết gì cho anh ấy, anh ấy cũng dè dặt cẩn thận để ngay ngắn khóe lại trong ngăn kéo phòng làm việc của mình, còn có hộp giữ ấm, vậy mà lại giữ tất cả, còn khóa lại, lẽ nào anh ấy muốn sưu tầm?
Dong: Nếu không phải tớ lấy con dấu để ấn vào bản hợp đồng cũng không phát hiện được bí mật nhỏ của anh ấy đâu nha, trời ơi!
Dong: Anh ấy phải thích cậu bao nhiêu mới không ném mấy thứ này chứ.
Dong: Trái tim thiếu nữ của tớ đột nhiên dâng trào, tớ rất muốn yêu đương rồi!
Giờ này trong nước là hai giờ chiều, còn ở nước ngoài là hai giờ sáng, Trình Thiên Nhiễm bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại, tâm tình cô phiền chán muốn nhìn xem ai mà đáng ghét vậy lại quấy rầy giấc ngủ của cô, kết quả sau khi nhìn thấy những tin nhắn này của Đổng An Khả, Trình Thiên Nhiễm nhanh chóng tỉnh táo.
Không phải tỉnh táo thôi không, còn vô cùng khiếp sợ.
Làm sao có thể như thế?
Không phải là anh khinh thường đưa cho người khác sao?
Nhưng hình chụp của Tiểu Khả gửi qua, rành mạch biểu lộ với cô rằng cơm mà cô đưa cho anh, anh đều ăn cả.
Không chỉ ăn cơm của cô không, ngay cả hộp giữ ấm anh cũng giữ lại.
Chẳng lẽ ngày đó cô đã hiểu lầm anh?
Trình Thiên Nhiễm cau mày nhớ lại một chút cảnh tượng lúc đó, thời điểm cô đưa cơm đến vừa vẹn có một đoàn người ở lầu một đi đến thang máy, cô gái ở quầy lễ tân đưa anh hộp giữ nhiệt, anh cầm lấy sau đó thuận tay đưa cho một cô gái mặc đồng phục với chiếc váy ngắn màu đen.
"Cho." Anh nhíu chặt lông mày nói.
Cô gái kia vô cùng "thụ sủng nhược kinh" (*) cười hỏi anh: "Tổng giám đốc, thật sao?"
(*) đây là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 được người khác yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Anh vậy mà lại nở nụ cười nhẹ với cô gái đó, gật đầu trả lời: "Ừm."
Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy cô gái kia vô cùng kích động ôm cơm trưa cô đưa cho anh nhìn anh cười vui vẻ.
Chói mắt.
Chẳng lẽ ý tứ của anh không phải là đưa cơm cô làm cho người khác?
Lòng của Trình Thiên Nhiễm phập phồng, cảm thấy lời nói của Đổng An Khả là sự thật, nhưng lại cảm thấy cảnh tượng mà bản thân mình nhìn thấy cũng không phải giả, cô chọc chọc màn hình một cách phiền muộn, thì nhìn thấy mấy giờ trước Khương Chỉ Niệm gửi tin nhắn cho cô, cô nhấn vào xem.
Là hai bức ảnh, một bức là chụp chiếc TV lớn ở nhà cô nàng, trong TV đang phát trận đấu trực tiếp của cô, còn tấm thứ hai là ảnh chụp màn hình tin nhắn MMS(*) của Tô Mặc Trừng gửi cho cô nàng.
(*) Tin nhắn đa phương tiện
Trong bức ảnh đó cô bé hỏi anh xem thế nào, anh trả lời chỉ có ba chữ, nhìn rất đẹp, Khương Chỉ Niệm nói, anh là chỉ vũ đạo hay là bản thân chị Trình? Anh nói đều đẹp.
Khương Chỉ Niệm hỏi một câu cuối cùng là,anh, anh nói thật với em đi, có phải anh thích chị Trình không?
Anh trả lời —— Thích, rất thích.
Ngoài hai tin nhắn chụp màn hình này, Khương Chỉ Niệm còn gửi vài tin cho Trình Thiên Nhiễm nữa.
Nhớ mãi không quên: Anh ấy ở tại chỗ xem chị Trình khiêu vũ, mà em chỉ có thể xem qua TV:)
Nhớ mãi không quên: Chị Trình, chị xem, anh em thừa nhận anh ấy thích chị!!!
Trình Thiên Nhiễm nhìn câu cuối của ảnh chụp màn hình kia "Thích, rất thích", nhịp tim gần như ngưng lại, anh vậy mà lại nói thích cô, nhưng đêm đó rõ ràng anh chán ghét mỉa mai cô.
Cô liên tiếp bị tin nhắn của Đổng An Khả và Khương Chỉ Niệm gửi cho làm phát sợ, một chút buồn ngủ cũng không có, cô cầm điện thoại, sững sờ nhìn dãy số của anh, nhưng mãi đến khi trời sáng cô cũng không dám gọi.
Đến nước Mỹ, trước đó cô đã tự nói sẽ cho bản thân bảy ngày, bây giờ là ngày cuối cùng.
Và dường như cô đã có được đáp án như mình muốn rồi.
Cuối cùng sau khi ăn sáng xong, rối rắm vài tiếng cô vẫn không nhịn được gọi vào số của anh.