Trình Thiên Nhiễm không chỉ mang cơm cho anh mà còn muốn nhân cơ hội này để nói với anh điều gì đó.
“Trừng Trừng, ngày Quốc Khánh anh được nghỉ phép vậy chúng ta cùng đi chơi đi được không?”
Đôi mắt cô lấp lánh, mong đợi nhìn anh.
Ngón tay Tô Mặc Trừng đang gắp thức ăn thì dừng lại, anh mím môi, nhất thời không biết nên trả lời cô như thế nào.
Trình Thiên Nhiễm hào hứng tiếp tục nói: “Đơn vị của bố em tặng ông ấy mấy vé đi du lịch đến Maldives, vừa hay ngày Quốc Khánh cũng không có việc gì, hơn nữa năm nay Quốc Khánh và Tết Trung thu liền nhau, có tám ngày ngày nghỉ, chúng ta đi thôi!”
Tô Mặc Trừng thật sự muốn đồng ý với cô ấy nhưng anh không thể bỏ mặc những người bạn đồng hành khác, những người cũng đang giúp anh trong ngày nghỉ của họ, anh cảm thấy nếu bản thân không ở đây làm việc thật sự rất thiếu trách nhiệm.
Anh buông đũa xuống, gọi cô: “Nhiễm Nhiễm.”
“A?” Cô nhướn mày, chống cằm cười và nhìn anh.
“Thực xin lỗi, anh…anh gần đây thật sự không thể đi đâu được, chờ sau này anh bù đắp cho em được không?”
“Khi nào anh rảnh rỗi anh nhất định sẽ đích thân đưa em đi du lịch, em có thể đi bất cứ đâu em muốn, chỉ là hiện tại anh…”
Anh khó khăn giải thích nhưng điều anh nói chẳng qua là nói có công việc không thể nghỉ được, nhưng mà có công ty nào ngay cả ngày Quốc Khánh cũng không nghỉ?
Nụ cười trên môi Trình Thiên Nhiễm khẽ nhíu lại:“Công ty anh không có ngày nghỉ sao?”
“Theo quy định là nghỉ phép nhưng đang có dự án gấp nên anh không có thời gian nghỉ ngơi.”
Tô Mặc Trừng bất an giữ chặt lấy tay cô: “Em đừng tức giận, chờ trong khoảng thời gian này anh làm xong, anh sẽ chuyên tâm nghỉ ngơi cùng em, được không?”
Trình Thiên Nhiễm thậm chí còn nghĩ đến việc mình không biết gì và muốn hỏi anh: “Cuối cùng thì công việc quan trọng hơn hay mối quan hệ của họ quan trọng hơn?”
Tuy nhiên cô vẫn là không có nói ra, cô nhìn thấy dáng vẻ bất an của anh, nhìn thấy anh nắm lấy tay cô thật cẩn thận, vì sợ cô sẽ giận dỗi mà xoay người rời đi và miễn cưỡng cô đã chịu đựng được.
Cô nở ra một nụ cười nhẹ, và cố gắng hết sức để làm ra vẻ mình không bận tâm, nói: “Được rồi.”
“Vậy em chỉ có thể đi cùng ba mẹ thôi.”
Tô Mặc Trừng trong lòng có chút chua sót, không nói nữa, trong lòng hạ quyết tâm làm xong dự án này sẽ nghỉ phép dài hạn, đưa cô đi bất cứ nơi nào cô muốn.
Trình Thiên Nhiễm đoiẹ Tô Mặc Trừng ăn xong bữa trưa rồi rời đi, trước khi còn đưa cho anh chiếc chìa khóa căn hộ mới chuẩn bị xong, mặt dây trên móc chìa khóa là một dãy chữ cái — Trừng, anh không cần đoán cũng biết là cô đã đặc biệt chỉnh sửa.
Còn tại nhà bốn người vẫn ngồi chung một chỗ nhìn Tô Mặc Trừng tiễn Trình Thiên Nhiễm trở về, sắc mặt anh thật không vui, họ cũng không giễu cợt anh.
Chỉ là Hoàng Gia Hoằng vẫn hỏi anh: “Sao sắc mặt anh lại như vậy, người ta đến gặp anh và mang cơm cho anh, đối xử tốt như vậy anh vẫn còn không vui sao?”
Tô Mặc Trừng trầm giọng nói: “Không có.”
Sau đó anh ngẩng đầu lên và tiếp tục nói về chủ đề mà họ đã nói trước khi Trình Thiên Nhiễm đến, về một tòa kiến trúc.
Khi năm người giải tán, Đổng An Khả ở lại cuối cùng và cố ý đợi Tô Mặc Trừng, giải thích nói: “Tổng giám đốc, tôi không biết Nhiễm Nhiễm đến tìm anh bất ngờ, cô ấy hỏi tôi anh đang làm gì và tôi nói ở nhà ăn ăn cơm trưa, không nói bất kì điều gì khác.”
Tô Mặc Trừng gật đầu:“Tôi biết.”
Sau đó anh bước đi được mấy bước lại quay đầu nói với cô: “Thật sự xin lỗi vì đã chậm trễ lại còn bắt cô cùng tôi tăng ca, ngay cả Quốc Khánh cũng không thể nghỉ ngơi.”
“Không sao đâu.” Đổng An Khả cười nói với giọng điệu thoải mái: “Tôi cũng không hỗ trợ được gì nhiều, tổng giám đốc cũng đã trả lương tăng ca cho chúng tôi rồi, đừng khách sáo như vậy.”
Cô nói xong còn thở dài một hơi cảm thán nói: “Tôi thật hâm mộ Nhiễm Nhiễm vì có bạn trai tốt như tổng giám đốc.”
Tô Mặc Trừng nghe nói bật cười, cũng không nói gì, anh cũng không cho mình là tốt, nhược lại anh còn luôn cảm thấy bản thân làm chưa đủ.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, khi rời khỏi nhà ăn, Đổng An Khả hỏi anh: “Nhiễm Nhiễm không vui đúng không?”
“Ta biết rồi…” Đổng An Khả còn chưa dứt lời điện thoại di động đã phát ra tiếng bíp, cô mở WeChat ra xem, là Trình Thiên Nhiễm hỏi cô muốn ra nước ngoài chơi cùng nhau không.
Đổng An Khả đáp lại cô ấy và nói: “Thật tiếc một vé du lịch tốt như vậy, tôi rất muốn đi aaaa!!! Nhưng Quốc Khánh này tôi phải tăng ca rồi oaaaa, chỉ có thể chờ cơ hội sau này cùng nhau đi chơi thôi.”
Đổng: Thân ái gửi thiên sứ nhỏ Nhiễm Nhiễm của tôi! Chuyện tốt như vậy cũng có thể nghĩ đến tôi quả nhiên tình cảm hai mươi năm của chúng ta không vô ích!
Trừng: Vậy được rồi, vậy cô có thể thỏa mãn cơn thèm của mình với những tấm ảnh của tôi và Nhược Đồng, chúng ta sẽ giả vờ rằng cô cũng đang ở đó.
Trình Thiên Nhiễm thấy Đổng An Khả cũng nói Quốc Khánh phải tăng ca liền lẩm bẩm châm chọc công ty bọn họ áp bức nhân viên, tâm trạng không tốt trong lòng cô cũng dịu đi một chút, thật ra nhìn từ góc độ khác, bọn họ Quốc Khánh cũng không có thời gian nghỉ ngơi, quả thật không dễ dàng.
May mắn thay, khi cô nhìn anh vừa rồi cô đã che giấu cảm xúc rất tốt, và cô cũng không quấy rầy anh một cách vô lý.
Trình Thiên Nhiễm đã gửi hai bức anh cho Tô Mặc Trừng vào đêm đầu tiên của chuyến đi đến Maldives.
Cô gửi cho anh lúc hơn bảy giờ tối, ở Maldives là hơn bảy giờ, ở trong nước đã là hơn mười giờ tối, nhưng mà cô đợi đến mười giờ đêm cũng tức là một giờ sáng ở trong nước mà vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của anh.
Tô Mặc Trừng làm xong việc cầm điện thoại lên nhìn thời gian mới phát hiện đã trễ như vậy, khi nhìn thấy trên WeChat có tin nhắn, anh không cần đoán cũng biết đó là cô, bởi vì trong danh sách bạn bè của anh chỉ có cô.
Ngay khi anh ấn vào liền có hai bức ảnh xuất hiện.
Anh lần lượt ấn vào hai bức ảnh để xem.
Bức ảnh thứ nhất được chụp khi cô mặc áo tắm hai mảnh đứng ở bãi cát trên bờ biển, cô đã nhấn chụp trong khoảnh khắc cô quay đầu nhìn lại, mái tóc dài gợn sóng màu hạt dẻ bị gió biển thổi tung lên và lướt qua mặt cô ấy, lông mi của cô dài và dày, đôi môi rực rỡ cong lên, đôi mắt ươn ướt lấp lánh nhìn vào máy ảnh, trong mắt chảy ra tia sáng rực rỡ sáng ngời.
Bộ bikini lớn màu đỏ thẫm trên người có thể che đi những phần hấp dẫn nhất của cô, nhưng khe núi sâu trước ngực kia lại làm cho người ta mơ màng, eo và bụng cô phẳng lì, không có một chút mỡ nào, thậm chí còn có một đường áo vest, là đẹp nhất kiểu thắt đáy lưng mông này, đôi chân thẳng tắp thon dài, đùi thì trắng nõn, bóng loáng, chỉ nhìn ảnh chụp thôi là đã thấy eo ót rồi.
Yết hầu của Tô Mặc Trừng khẽ di chuyển, âm thầm bấm lưu rồi quay trở lại xem bức ảnh thứ hai.
Bức ảnh này được chụp khi cô đang nằm nửa người ở một chiếc ghế trên bãi biển với một chiếc khăn mỏng. Cô không chụp chính diện, chỉ có nửa khuôn mặt với đường cong đẹp và góc cạnh sắc nét. Mái tóc dài được buộc lên đơn giản, cô còn đeo chiếc kính râm kiểu cổ điển, khuôn mặt thì trắng nõn nà mịn màng như kem.
Lớp vài tuyn màu trắng lỏng lẻo ôm lấy cơ thể cô, chiều dài chỉ tới đùi của cô, một chân cô duỗi thẳng, chân còn lại hơi cong lại, vạt áo vừa hay che khuất mông của cô, nó lúc ẩn lúc hiện đã đánh trực tiếp vào thị giác kích thích đến dây thần kinh đầu của Tô Mặc Trừng, lại nghĩ đến đêm đó ở căn hộ của cô vào khoảng thời gian trước…khí huyết của anh lập tức dâng lên.
Tô Mặc Trừng đã lưu cả hai bức anh mới nhắn trả lời cô.
Nhiễm: Nhiễm Nhiễm của chúng ta là đẹp nhất.
Trừng:????
Trừng: Không được gửi nó cho người khác.
Sau đó yêu cầu gọi điện video của cô được gửi tới, Tô Mặc Trừng nhấn vào chấp nhận, hình ảnh bị chia ra, Trình Thiên Nhiễm đại khái là vừa mới tắm rửa xong, còn đang mặc áo tắm, Tô Mặc Trừng đôi mắt thoáng chốc trở nên tối lại, yết hầu di chuyển nhanh, anh ho nhẹ rồi gọi cô: “Nhiễm Nhiễm.”
Trình Thiên Nhiễm cau mày lại hỏi anh: “Sao anh còn chưa ngủ? Nếu anh không cho em một lý do chính đáng, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh trong bảy ngày tới.”
Tô Mặc Trừng: “….Ừm, nhớ tới em nên không ngủ được thì tính sao?”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Trong lòng cô liền vui vẻ nhưng trên mặt lại trợn trừng mắt nhìn anh:“Em sẽ giả vờ tin anh, chắc là anh vừa làm xong việc.”
Tô Mặc Trừng cười nhưng không nói lời nào, quả thật là vừa làm xong việc, nhưng thật ra cả ngày hôm nay đều đang nghĩ đến cô.
“A…” Cô thở dài: “Anh bận việc nhưng cũng phải ăn ngủ đúng giờ nha.”
“Nếu không cơ thể không trụ được đến lúc lại sinh bệnh.”
Trình Thiên Nhiễm thay đổi tư thế nằm trên giường, một tay ôm gối, tựa đầu đặt vào đó, có chút đau lòng nói: “Anh mà bị bệnh em thấy khó chịu lắm.”
Cô xong liền cười rộ lên: “Cho nên, Trừng Trừng nếu muốn Nhiễm Nhiễm vui vẻ, anh nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, như vậy em mới vui vẻ được.”
Tô Mặc Trừng trầm mặc một lúc lâu, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng anh lại không nói nên lời, cuối cùng anh chỉ ngoan ngoãn đồng ý với cô: “Được thôi.”
“Chỉ cần là Nhiễm Nhiễm nói, chỉ cần có thể làm Nhiễm Nhiễm vui vẻ, anh sẽ tuân theo.”
Trình Thiên Nhiễm khẽ cười, dùng ngón tay chọc chọc màn hình:“Đồ ngốc này.”
Bởi vì thời gian muộn Trình Thiên Nhiễm cũng không nói chuyện cùng Tô Mặc Trừng quá lâu, một giây trước khi cúp video, Trình Thiên Nhiễm bỗng nhiên ghé sát vào màn hình, khuôn mặt thanh tú của cô đột nhiên phóng to lên, Tô Mặc Trừng im lặng nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy chu môi rồi nói: “moa!”
Trình Thiên Nhiễm tắt video mới nhìn thấy tin nhắn anh gửi: “Không được gửi cho người khác”, cô nhắn lại cho anh: “Nhờ Nhược Đồng chụp, cũng chỉ gửi cho một mình anh.”
Nhiễm: Yên tâm ngủ đi, tuyệt đối không gửi cho người thứ hai.
Những ngày này Trình Thiên Nhiễm sẽ gửi ảnh cho Tô Mặc Trừng và hai người họ cũng sẽ có một cuộc gọi video mỗi tối.
Đó là ngày thứ tư sau khi Trình Thiên Nhiễm rời đi.
Khương Chỉ Niệm đã bắt đầu chậm rãi luyện tập đi, cùng một người bạn đi đến cửa hàng gần đó mua đồ uống, tình cờ gặp Giang Kha Tố cũng đến cửa hàng mua đồ uống lạnh.
Khương Chỉ Niệm đang bỏ tiền ra để thanh toán, Giang Kha Tố trực tiếp đưa cho nhân viên cửa hàng tờ một trăm tệ, hào phóng nói: “Tính cả tiền của hai cô gái này đi.”
“Được.”
Khương Chỉ Niệm kinh ngạc ngửa đầu nhìn qua, phát hiện là Giang Kha Tố, bất ngờ hét lên: “Đại ca ca?!”
Giang Kha Tố nở nụ cười, lấy đồ uống mà nhân viên cửa hàng đưa cho anh và nâng lên cho Khương Chỉ Niệm: “Thật trùng hợp.”
“Vết thương ở chân thương lành rồi sao?”
Khương Chỉ Niệm gật đầu, “Cũng sắp được rồi, chỉ là khi đi còn chút khập khiễng, bác sĩ muốn tôi luyện tập đi, không thể nằm suốt được, nếu không chân sẽ không thể kéo ra.”
Giang Kha Tố nhướn mày lên, chỉ vào bên cạnh:“Ngồi một lát?”
“Được thôi.”
Cô gái đi cùng Khương Chỉ Niệm có chút xấu hổ, khi cô ấy lấy nước chỉ nói cảm ơn với Giang Kha Tố rồi không nói gì nữa.
Khương Chỉ Niệm chớp chớp mắt hỏi: “Đại ca ca có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm?”
Giang Kha Tố cười lớn, đôi mắt đào hoa giật giật, nháy mắt có thể làm cho người ta thất thần: “Mời tôi ăn cơm? Không cần phiền vậy, tôi còn chưa mời cô lần nào mà.”
“Không không không.” Khương Chỉ Niệm nới cái ống hút đang cắn trong miệng ra:“Lần trước anh đã giúp tôi ở bệnh viện, cho nên tôi mới muốn mời anh ăn cơm!”
Cô thừa nhận lần trước khi được anh ôm cô rất thất vọng, nhưng dù sao thì anh cũng đac giúp cô cho nên bây giờ cô muốn mời anh ăn cơm, không chỉ vì cô muốn cảm ơn anh chân thành, cô cũng không muốn mắc nợ ân huệ của ai.
Giang Kha Tố đôi mắt hơi lóe lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, cười nói: “Tôi đã nói, việc đơn giản thoi không cần cảm ơn.”
“Đúng rồi, lần trước ở bệnh viện tôi nghe thấy y tá gọi tên của anh, Giang…”
“Khương Chỉ Niệm.” Khương Chỉ Niệm nói cho anh nghe xong, lại hỏi: “Đại ca ca thì sao?”
Giang Kha Tố trầm ngâm một chút: “Giang Tố, truy nguyên lai tố.”
Sau đó hai người lại trò chuyện một lúc, Khương Chỉ Niệm tình cờ lướt thấy vòng bạn bè của Trình Thiên Nhiễm mới đổi trạng thái, tiếc nuối nói với người bạn bên cạnh cô nói: “Nếu không phải vì vết thương ở chân chưa lành hoàn toàn, tôi cũng sẽ cùng chị Trình đi chơi ở Maldives.”
Giang Kha Tố khóe mắt nhảy dựng, cô ấy đã đi đến Maldives?
Anh bất động nhìn lướt qua điện thoại di động Khương Chỉ Niệm đặt ở trên bàn, và thấy được tin tức và hình ảnh của Trình Thiên Nhiễm, sau đó anh như không có việc gì lấy điện thoại di động của mình ra xem đi xem lại ba lần cũng không nhìn thấy trạng thái của cô.
Lúc này Giang Kha Tố mới phát hiện, Trình Thiên Nhiễm đã chặn anh.