Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 55: Trừng Trừng



Nhìn thấy ngày ra tòa đang đến gần, Lâm Nam Khê càng trở nên bối rối, biện pháp cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Giang Kha Tố.

Trong khi đó, Giang Kha Tố và Khương Chỉ Niệm tình cờ gặp nhau ở câu lạc bộ múa Latin, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi và trò chuyện. 

Tiếng chuông điện thoại của Giang Kha Tố làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, anh nở nụ cười xin lỗi với Khương Chỉ Niệm, và đứng lên: “Nam Khê?”

Giọng nói của Lâm Nam Khê đầy nước mắt: “A Tố, giúp em.”

Nụ cười trên gương mặt Giang Kha Tố biến mất, anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cửa sổ, lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”

Khương Chỉ Niệm nhìn bóng lưng cao gầy của anh, cũng đứng lên, xoay người rời khỏi câu lạc bộ.

Cô gái nhỏ vui vẻ đến cửa hàng nước giải khát mua gì đó về uống, trong khoảng thời gian này cô bé đã có thể đi lại bình thường, cô không nhịn được và muốn học bù cho những bài học đã bỏ lỡ, nhưng vết thương ở mắt cá chân của chị Trình vẫn chưa khỏi, vì vậy cô đã đến đây.

Hôm nay tình cờ gặp được anh đại ca đó, anh còn nhiệt tình hướng dẫn cô nhảy một bài nhảy ngắn với những động tác đơn giản nhất và dạy cho cô rất nhiều kỹ năng, bây giờ anh ấy đang nghe điện thoại, cô lén đi mua cho anh ấy một cốc cà phê coi như cảm ơn sự chỉ dẫn của anh, nếu không với tính khí của anh, lát nữa anh ấy sẽ mời cô đi uống rượu.

Khương Chỉ Niệm vô cùng vui vẻ mang theo hai cốc cà phê trở về câu lạc bộ.

Khi đẩy cửa ra, Giang Kha Tố đang cau mày, giọng điệu lạnh lùng thậm chí oán giận nói: “Vốn là lỗi của em, anh làm sao có thể giúp em được?”

Khương Chỉ Niệm trở lại chỗ ngồi, để đồ đạc sang một bên, lấy điện thoại di động ra, yên lặng chơi.

Ở bên kia Lâm Nam Khê sắc bén chất vấn: “Giang Kha Tố, anh nói thẳng là anh không muốn giúp em đi!”

“Được rồi, em xem như đã nhìn thấu, tình cảm bạn bè nhiều năm như vậy chẳng là gì, đối với anh không ai có thể so với cái con tiện nhân đó!”

“Lâm Nam Khê!” Giang Kha Tố hét lên: “Em ăn nói cho cẩn thận!”

Mặc dù ở phía sau cách đó không xa Khương Chỉ Niệm không nghe được đối phương đang nói gì, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ lời Giang Kha Tố nói, anh đột nhiên có chút kích động và nổi giận, khiến cho Khương Chỉ Niệm bị giật mình.

Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông đẹp trai, vui vẻ này mất kiểm soát và tức giận như vậy.

“Thế nào, em mắng cô ta một câu, anh đã không thể chịu nổi? Vậy cô ta bắt nạt em như vậy, anh lại có thể ngồi xem và mặc kệ, Giang Kha Tố, bây giờ cô ta và anh trai của anh đang rất hạnh phúc, hai người đã sống cùng nhau, anh có thể tỉnh táo lại không?!”

Giang Kha Tố trầm mặc một lúc lâu, anh mím môi, giọng điệu trở lại bình tĩnh, thật nghiêm túc nói: “Anh rất tỉnh táo, bây giờ người không tỉnh táo là em, chuyện này anh không giúp em được, em nên xin lỗi, nhận lỗi và bồi thường tổn thất cho họ.”

“Vậy còn công việc của em thì sao? Nếu em có tiền án này, không chỉ ảnh hưởng đến việc xét cán bộ công chức của em, mà sau này dù em tìm được công việc gì cũng sẽ bị ảnh hưởng! A Tố…”

“Bây giờ em mới biết sợ, ngay từ đầu tại sao em lại tấn công người ta một cách điên cuồng như vậy.” Anh đưa tay xoa lông mày, cúi đầu thở dài, trầm giọng, nói: “Nam Khê, em có lỗi phải đi xin lỗi, bỏ cái tính khí kiêu ngạo của mình đi, đừng cảm thấy cả thế giới đều xoay quanh em, không ai nợ nần gì em cả.”

“Em là người lớn, nên chịu trách nhiệm về hành động của mình.”

“Về phần công việc, em có thể đến công ty của anh.”

Khi Giang Kha Tố cúp điện thoại và quay lại, Khương Chỉ Niệm cầm cốc cà phê vừa mua đến trước mặt anh: “Đây, lần này em mời anh uống.”

Giang Kha Tố còn đang có chút phiền muộn được cô dỗ dành, anh cầm lấy cà phê cô đưa cho, cười rồi nói: “Cảm ơn.”

Khương Chỉ Niệm cầm chiếc cốc trong tay cô, chậm rãi uống, trong đầu còn hồi tưởng lại những lời Giang Kha Tố nói vừa rồi, cô thật sự cảm thấy lời anh nói rất có lý.

Hừm, cô liếc nhìn anh một cái, lại nghĩ tới hai lần gặp mặt trước đây với anh, Khương Chỉ Niệm chắc chắn một điều —— anh ấy là người tốt.

Còn Giang Kha Tố, tâm trí anh đều là việc Trình Thiên Nhiễm bị thương, nhưng bây giờ anh không có thân phận và tư cách để quan tâm cô ấy.

Anh hy vọng nó không nguy hiểm và không ảnh hưởng đến việc nhảy múa của cô sau này.

Khi anh trở về vào buổi chiều hôm đó, Khương Chỉ Niệm hỏi anh: “Sau này đại ca còn tới đây không?”

Ánh mắt Giang Kha Tố nhìn thẳng về phía trước, lắc đầu: “Gần đây anh đang chuẩn bị ra nước ngoài, chắc là sẽ không tới đâu.”

“Ra nước ngoài?” Khương Chỉ Niệm trừng lớn mắt, không thể tin hỏi.

Giang Kha Tố cười một hơi nhẹ nhõm: “Đúng vậy.”

“Còn công ty của anh thì sao?”

“Trụ sở chính sẽ cử người đến đây quản lý.”

“Chà.” Khương Chỉ Niệm khẽ cười: “Vậy…hi vọng đại ca có một cuộc hành trình suôn sẻ.”

Giang Kha Tố đột nhiên dịu dàng xoa đầu cô: “Cảm ơn cô gái nhỏ.”

Cuối cùng Lâm Nam Khê đã thanh toán chi phí y tế cho Trình Thiên Nhiễm và phí tổn thất tinh thần cho hai người theo phán quyết của tòa án, đồng thời xin lỗi họ với thái độ tích cực trước công chúng.

Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng đã đợi được kết quả mà họ mong muốn, lấy lại công bằng cho họ.

Mà Lâm Nam Khê không chỉ mất đi công việc, mà còn mất cả bạn bè.

Chúc Du không ngờ Lâm Nam Khê hoạt bát, đáng yêu lại làm chuyện như vậy sau lưng mình, nhưng cô vẫn không hiểu, rốt cuộc cũng chỉ có tình bạn hời hợt giữa hai bên, cô như vậy cũng quá bất cẩn, cô nghĩ rằng Lâm Nam Khê và Giang Kha Tố đã quen biết nhau, vì vậy cô ấy sẽ không có ác ý với Trình Thiên Nhiễm.

Sau khi biết chuyện này, Chúc Du không còn liên lạc với Lâm Nam Khê, thậm chí còn xóa cô ấy khỏi danh sách liên lạc WeChat.

Người như thế không đáng để làm bạn chút nào.

Sau khi sự việc bài đăng trên diễn đàn được giải quyết hoàn toàn, Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm hỏi bạn bè của họ, cuối cùng quyết định tổ chức một bữa tiệc vào tối thứ bảy.

Khi Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm đến hộp đêm đó, Hoàng Gia Hoằng và Đổng An Khả đã đến từ lâu và trò chuyện ở bên trong.

Trình Thiên Nhiễm rất kinh ngạc: “Sao hai người đến sớm vậy?”

Vốn dĩ lần đầu tiên cô tiếp đãi bạn bè anh nên đi sớm một chút, nhưng không nghĩ hai người này còn đến sớm hơn cô và Tô Mặc Trừng.

Đổng An Khả bật cười: “Chỗ này gần công ty, chúng tôi tan làm liền đến đây ngay.”

Một lúc sau, ba người cuối cùng cũng đến hộp đêm, nhưng…

Ánh mắt của Trình Thiên Nhiễm dừng lại ở người con trai đang nói chuyện cùng với  Đường Nhược Đồng, Đường Nhược Đồng rạng rỡ gọi cô lại, chỉ vào Ôn Chú và hỏi: “Thiên Nhiễm, em còn nhớ cậu ấy không?”

Trình Thiên Nhiễm cau mày nhớ lại, còn chàng trai trắng, sạch sẽ đã nhận ra cô, kinh ngạc cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng đều, vẫy tay chào cô, nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Tôi nói tại sao khi kiểm tra ip thì cảm thấy nữ chính trên bài đăng trông rất quen mắt, thì ra là cô.”

Nhìn thấy cậu cười tươi, cuối cùng Trình Thiên Nhiễm nghĩ tới nơi nào đã gặp qua người này rồi mỉm cười: “Tiểu thịt tươi nha!”

Tô Mặc Trừng ở bên cạnh nghe được những lời nói của Trình Thiên Nhiễm, nhướn mày, nhìn Ôn Chú cười mà như không cười, cắn chữ: “Tiểu thịt tươi?”

Ánh mắt Lục Ngôn Sâm ở bên cạnh Ôn Chú cũng trở nên trêu chọc, nhìn anh: “Tiểu thịt tươi?”

Hoàng Gia Hoằng: “Tiểu thịt tươi?”

Ôn Chú: “…”

“Tôi đói quá, chúng ta gọi đồ ăn đi hahaha…” Ôn Chú gượng cười, cố gắng chuyển chủ đề.

Đường Nhược Đồng giật ống tay áo của anh, hỏi: “Ý của bọn họ là gì?”

Ôn Chú: “…”

Nhìn giọng điệu của Trình Thiên Nhiễm khi gọi người đàn ông khác là: “Tiểu thịt tươi” khiến cho Tô Mặc Trừng khó chịu như trút hết xuống, nói: “Cô giáo Đường, anh này năm nay 28 tuổi.”

Đường Nhược Đồng: “???!!!”

Ôn Chú bất lực trừng mắt nhìn, Tô Mặc Trừng liếc mắt một cái: “Còn không phải là anh em! Cậu lừa tôi làm gì!”

Lục Ngôn Sâm đỡ lời: “Tôi thấy rõ ràng là cậu muốn lừa những cô gái khác.”

Hoàng Gia Hoằng ở một bên ôm vai vui tươi hớn hở xem kịch vui.

Đường Nhược Đồng kinh ngạc nhìn khuôn mặt trẻ trung của Ôn Chú, Ôn Chú bị cô nhìn chằm chằm trong lòng anh sợ hãi, anh khẽ gọi: “Đường Đường a…”

Đường Nhược Đồng: “Anh bao nhiêu tuổi?”

Ôn Chú giải thích: “Anh tình cờ nghe thấy em và…” Anh liếc nhìn Trình Thiên Nhiễm, dùng ngón tay chỉ vào cô, tiếp tục nói: “Cùng chị gái này tán gẫu nói cô đánh giá cao tiểu thịt tươi…”

Tô Mặc Trừng đưa ngón tay ra chỉ vào Trình Thiên Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm nhỏ hơn cậu, cảm ơn.”

Ôn Chú: “Vậy…em gái này…”

Tô Mặc Trừng nhấc chân định đá anh ấy, bất mãn mà cau mày nói: “Gọi ai là em gái vậy hả!”

“Gọi tôi là chị dâu.”

Ôn Chú cúi đầu khom lưng: “Chào chị dâu.”

Sau khi gọi xong cảm thấy không đúng lắm, anh nhướn mày nhìn Tô Mặc Trừng: “Mặc Trừng, c ậu nhỏ hơn tôi một tuổi! Không phải nên là em sao!”

Trình Thiên Nhiễm nắm lấy cánh tay Tô Mặc Trừng và cười.

“Cho nên cậu mới nói dối là mình 24 tuổi?” Đường Nhược Đồng nhất quyết không tha.

Ôn Chú: “…À.”

“Thật ra, anh nói anh 22 tuổi cũng có người tin…”

Đường Nhược Đồng dùng giày cao gót giẫm lên, oán hận nói: “Đồ dối trá!”

Cả đám người cười vang lên, Ôn Chú ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt lấy bàn chân bị thương nặng, một hồi lâu mới khập khiễng đến ngồi bên cạnh Đường Nhược Đồng, ủy khuất nói: “Đường Đường, anh sai rồi.”



Trong lúc ăn cơm, nhìn Ôn Chú nhận lỗi, ăn năn hối cải và đuổi theo vợ, tất nhiên cảm thấy phấn khích như thế nào, Trình Thiên Nhiễm rất vui vẻ trong suốt quá trình, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, cậu bé đó…ừm, người đàn ông đó, vậy mà lại là bạn tốt của Trừng Trừng.

Cho đến khi Tô Mặc Trừng nhận một cuộc điện thoại.

Khương Chỉ Niệm bị kẹt bên ngoài phòng biểu diễn bởi cơn mưa lớn, hơi rùng mình vì lạnh, cô run rẩy nói: “Anh à, em đang ở bên ngoài rạp hát cách không xa công ty của anh, bây giờ trời đang mưa, em không thể bắt taxi, chân em còn có chút đau, anh có thể đến đón em được không?”

Tô Mặc Trừng cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác đứng lên, ba người là bạn tốt của anh, anh không để ý nhiều như vậy, Tô Mặc Trừng tập trung nhìn Đổng An Khả và Đường Nhược Đồng gật đầu xin lỗi, nói muốn đi đón Khương Chỉ Niệm.

Lục Ngôn Sâm luôn không nói lời nào trong lòng anh xao động, đặt đũa xuống lau khóe miệng, nói với Tô Mặc Trừng: “Để tớ đi.”

Tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Tô Mặc Trừng đều ngây người nhìn anh, Lục Ngôn Sâm khẽ cười, nói: “Mọi người đều là một đôi, hai đôi, ba đôi, tôi sẽ là vị cứu tinh của thế giới, nhân tiện cũng để giải thoát cho bản thân, cùng với mọi người ăn cơm thật khó khăn.”

Sau đó ánh mắt anh hướng về Tô Mặc Trừng: “Cậu ở lại đây đi, tớ sẽ lái xe cho.”

“Tiện thể xem cô gái nhỏ đã quên tớ chưa.”

Tô Mặc Trừng nhướn mày, nhưng anh cũng đồng ý, sau khi biết địa chỉ, anh lại lo lắng dặn dò: “Lúc trước chân của Tiểu Niệm có bị thương, khả năng bởi vì hôm nay đổ mưa, em ấy nói có chút đau, cậu đi thì chú ý, đừng để cho em ấy bị trượt chân.”

Lục Ngôn Sâm cầm áo khoác vắt lên cách tay: “Hiểu rồi.”



Buổi tối khi Trình Thiên Nhiễm trở về, cô rất tò mò về việc Lục Ngôn Sâm chủ động đi đón Khương Chỉ Niệm.

Sau khi đỗ xe ở tầng dưới, Tô Mặc Trừng mở cửa đỡ cô ra khỏi ghế phụ, Trình Thiên Nhiễm được anh ôm vào trong lòng và đi vào tòa nhà, cô hỏi Tô Mặc Trừng: “Luật sư Lục kia, trước đây anh có nói chuyện với anh ấy không, anh ấy có phải rất coi trọng Tiểu Chỉ Niệm không?”

Tô Mặc Trừng liếc cô một cái, tâm trạng thoải mái hỏi: “Quan tâm đ ến chuyện người khác như vậy sao?”

“Chỉ Niệm là em gái của anh mà!”

“Hừm.” Anh cúi đầu xuống: “Đừng lo lắng chuyện đó.”

Khi thang máy đến tầng 7, anh mở cửa rồi đem chiếc ô ướt sũng đặt cạnh tường, sau đó để Trình Thiên Nhiễm còn nhiều suy nghĩ dựa vào cánh cửa.

Trình Thiên Nhiễm vô tội chớp mắt: “Sao vậy?”

“Tiểu, thịt, tươi?” Người đàn ông có chút oán giận đưa mu bàn tay xoa má cô, giọng nói trầm thấp: “Hừm?”

“…………”

Thật lâu sau: “Ưm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.