Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 6: Trình...Thiên Nhiễm



Trên hợp đồng có ghi thời gian dạy kèm ở nhà là từ ba giờ đến năm giờ, ngày đầu tiên đi dạy kèm, Trình Thiên Nhiễm nắm chặt thời gian, thời điểm đến nơi là lúc hai giờ bốn mươi hơn.

Khương Chỉ Niệm rất nhiệt tình tiếp đãi cô, Trình Thiên Nhiễm bật cười nói: "Trước tiên chúng ta trò chuyện về chương trình học đã kết thúc trên lớp lại nhé."

Khương Chỉ Niệm gật đầu, kéo tay cô một lát lâu, mong chờ hỏi: "Sau khi kết thúc khóa học, chị có thể nhảy Latin được không! Em cực kỳ muốn xem!"

Trình Thiên Nhiễm tự nhiên đồng ý: "Được thôi."

Thời gian đó Khương Chỉ Niệm vẫn cứ mong mỏi năm giờ mau đến nhanh một chút, đến năm giờ là cô có thể xem chị Trình khiêu vũ rồi.

Cuối cùng cũng chịu đựng qua hai giờ, đúng năm giờ, điện thoại di động báo chuông, Trình Thiên Nhiễm giúp Khương Chỉ Niệm uốn nắn động tác cuối cùng xong, sau đó cười nhẹ sờ đầu cô, "Được rồi, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành."

Nói xong thì xoay người đi đến bàn cầm điện thoại tắt chuông.

Khương Chỉ Niệm lại lạch bạch chạy đến, kéo tay cô vô tội nói: "Vẫn chưa xong, chị Trình vừa đồng ý với em rồi, sẽ nhảy một khúc vũ đạo cho em xem mà!"

Trình Thiên Nhiễm: "..." Khương Chỉ Niệm không nói thì cô đã quên mất thật rồi.

Nếu đã đồng ý với cô bé, cô tất nhiên muốn giữ lời, Trìnnh Thiên Nhiễm dựa lưng vào bàn, tay chống bên cạnh bàn, nghiêng đầu cười kín đáo hỏi cô bé: "Tiểu Chỉ Niệm muốn xem loại vũ đạo nào?"

Đôi mắt đen láy to tròn xoay vài vòng, nhỏ giọng thì thào nói: "Lần trước ở phòng học múa, chị Trỉnh đã nhảy Samba, vậy lần này nhảy Rum-ba (*) được không a? Em muốn xem từng bước từng bước một!"

(*) Rumba là một điệu nhảy có quan hệ hữu cơ với dòng rumba của nhạc Cuba-châu Phi. Trải qua quá trình lịch sử, người ta có thể thấy được nhiều dấu tích của nhiều phong cách nhảy gọi là rumba. - Wiki

"Được, nghe theo em." Trình Thiên Nhiễm cưng chìu đưa tay xoa nhẹ tóc của cô bé.

Khương Chỉ Niệm muốn thu hình lại cô bé chạy, sau khi mở máy quay cô bé rất ngoan chạy đến mở nhạt cho cô, đợi Trình Thiên Nhiễm gật đầu với cô bé, cô bé bắt đầu nhấn nút play.

Tô Mặc Trừng lái xe về để lấy một phần văn kiện, mới vừa lên lầu hai đã nghe âm thanh truyền từ căn phòng múa đang mở cửa ở cuối hành lang, anh tưởng một mình Khương Chỉ Niệm luyện tập nên đi đến phòng máu, kết quả vừa mới đi tới thì phát hiện bên trong đang nhảy múa theo nhạc, chính là Trình Thiên Nhiễm vẫn chưa rời đi.

Mái tóc dài của cô quấn cao, vẻ mặt đẹp trang nhã, môi sau khi được thoa một lớp sơn môi màu vỏ quýt thì tạo nên một loại vẻ đẹp ướt át, cộng thêm bản thân cô đã xinh đẹp bẩm sinh, lúc này càng hiện ra khí chất gợi cảm bức người, lần này cô ăn mặc khác lúc ở phòng múa trước kia, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy đen cùng chiếc áo ngang thắt lưng, đường cong của cơ thể được hiện ra vô cùng tinh tế, chiếc váy so với lần trước dài hơn một chút nhưng cũng chỉ tới đầu gối, đôi chân thon dài thẳng tắp xinh đẹp cứ như thế lộ ra bên ngoài.

Vũ điệu của cô vô cùng nhẹ nhàng từ tốn, động tác mềm mại đáng yêu thướt tha, cô dùng kỹ thuật nhảy vô cùng dịu dàng triền miên để biểu đạt ca khúc tình yêu duy mỹ kia, đôi mắt hạnh xinh đẹp nồng nàn chân thành nhìn phía trước, cánh tay duỗi ra người xoay lại sang hai bên để giữ thân bằng cho cơ thể, lúc kết thúc âm nhạc, cô từ từ ngồi xổng xuống, đùi phải duỗi thẳng, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống đấy, lấy cùi chỏ chống đỡ cơ thể, chân trái co lại, hai tay ôm lấy bản thân kết thúc động tác.

Từ âm nhạc anh có thể dễ dàng nhận ra, lần này cô nhảy điệu nhảy Latin "Linh Hồn Latin" ----- Rumba.

Tô Mặc Trừng đứng bên cạnh cửa, giống y như Khương Chỉ Niệm trong phòng, chuyên chú thưởng thức cô nhảy Latin, lại một lần nữa chính mắt nhìn thấy kỹ thuật nhảy của cô, trong lòng anh cảm thấy may mắn, Tiểu Niệm thật không yêu thích nhầm người, cô tuyệt đối có tư cách cũng có thực lực dẫn đát Tiểu Niệm thật tốt.

Nhạc múa kết thúc, cô cũng thu lại động tác nhảy của mình, sau khi đứng dậy thì xoay tròn hai vòng, hai tay mở ra, ngay sau đó để lòng bàn tay hướng lên, chân phải nhảy ra phía sau chân trái, hai tay để phía sau lưng một giây kế tiếp liền cong chân quỳ gối xuống, hoàn thành động tác cảm ơn.

Khương Chỉ Niệm cảm thấy cô cùng ngạc nhiên, dùng sức vỗ tay bốp bốp, sau khi lưu video thì lòng đầy khen ngợi: "Chị Trình, chị thật sự nên ra sân khấu, để tất cả mọi người đều nhìn thấy thực lực của chị."

Trình Thiên Nhiễm cười cười, "Thực lực không cần phải cho người khác xem."

Lúc cô quay người lại thì nhìn thấy Tô Mặc Trừng đứng ở cửa, Khương Chỉ Niệm cũng phát hiện ra anh, rất kinh ngạc rồi hỏi một câu rất giống với nội tâm của Trình Thiên Nhiễm: "Anh, sao lúc này đã về rồi? Không phải thời điểm anh nên ở công ty sao?"

Tô Mặc Trừng chỉ hướng phòng của mình: "Lấy văn kiện cần dùng."

Khương Chỉ Niệm lại hỏi Tô Mặc Trừng: "Vậy anh đi liền sao?"

"Ừ."

"Anh đưa chị Trình về luôn nha."

Ngón tay chạm đến màn hình điện thoại của Trình Thiên Nhiễm ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn Tô Mặc Trừng.

Khương Chỉ Niệm nói tiếp: "Chị Trình dự định trở về, vừa vặn đúng lúc anh về mà, anh đưa chị ấy một đoạn đường thôi, có thể giúp chị Trình tiết kiệm tiền đó."

Tô Mặc Trừng nhìn Trình Thiên Nhiễm, cô xinh đẹp mở to mắt nhìn anh, đôi mắt lóe lên ánh sáng trong suốt như nước, khóe môi cong lên chờ câu trả lời của anh.

"Được." Anh đồng ý.

Đôi mắt Trình Thiên Nhiễm tức khắc lóe sáng như pháo hoa nổ tung, ánh sáng linh tinh nhỏ vụn không ngừng lóe ra, âm thanh trong trẻo, nói với anh: "Cám ơn nhiều!"

"Không cần."

Kết quả đi ngã tư giữa đường thì gặp sự cố, đường tắc nghẹt, xe bị ép phải dừng trên đường, không có cách nào đi lên, cũng không thể quay đầu đi đường khác.

Giao thông đang ở giờ cao điểm, từ lúc gần sáu giờ tối cho đến khi mặt trời buổi chiều ẩn mất, ô tô vẫn cứ như thế không thể nào nhúc nhích được chút nào.

Trong lúc Tô Mặc Trừng bị kẹt ở đây đã nhận mấy cuộc điện thoại, gần như đều có liên quan đến phần văn kiện mà anh giữ, nhắc đến cũng thấy kì quái, loại người thoạt nhìn lạnh lùng như anh làm cho người khác có ảo giác rằng anh sẽ không có đủ kiên trì, nhưng thật ra tâm tính của anh còn nhẫn nại hơn rất nhiều người, kẹt xe đã một giờ, anh lại không giận dữ chút nào, khuôn mặt không thấy được chút tức giận nôn nóng nào, cho dù bị người khác thúc giục, anh cũng chỉ vô cùng bình tĩnh nói đang kẹt xe, mặc dù giọng nói lạnh nhạt, nhưng không hề có chút phiền muộn không kiên nhẫn nào.

Trình Thiên Nhiễm quay đầu nhìn chằm chằm anh vài giây, ngay lúc cô dự định nói chuyện với anh thì điện thoại anh lại vang lên.

Tô Mặc Trừng nhận điện thoại, "Vẫn còn kẹt... Không biết... Chờ một lát đi."

Anh trả lời đối phương từng câu từng câu một, giọng nói trầm thấp, giống như rượu đỏ cất lâu năm, thơm mát đậm đà.

Tô Mặc Trừng đột nhiên nhíu mày, sau đó ánh mắt rơi xuống trên một chiếc lọ nhỏ.

Vốn đang lặng lẽ quan sát anh, nên Trình Thiên Nhiễm chú ý đến động tác nhỏ của anh, men theo tầm mắt của anh nhìn qua, là một lọ thuốc đau dạ dày, buổi chiều sau khi cô lên xe không lâu đã thấy lọ thuốc đau dạ dày này.

Điện thoại vẫn chưa ngắt, Trình Thiên Nhiễm cởi dây an toàn ra, Tô Mặc Trừng nghe được tiếng động thì nhìn qua, Trình Thiên Nhiễm nhỏ giọng nói: "Tôi đi mua chút thức ăn."

Anh gật đầu, Trình Thiên Nhiễm cười với anh xong rồi xuống xe đi mua đồ ăn.

Mười mấy phút sau, hai tay cô xách đầy đồ lên xe, sau khi ngồi vào chỗ Trình Thiên Nhiễm để túi đồ ăn vặt to đùng đang cầm ở tay trái vào ghế sau, đưa sandwich cầm bên tay phải cho anh, lại mở túi nilon đóng gói đồ ăn hộp ra, bên trong nước vẫn nóng hổi, cô đưa cho anh, "Tùy tiện mua một chút, uống cái này đi."

Tô Mặc Trừng ngửi được mùi, đôi mắt trầm tĩnh sâu như nước nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó nhận lấy, nói một câu cám ơn.

Trình Thiên Nhiễm xé giấy bọc sandwich, cười yếu ớt nói: "Không có gì đâu."

Hai người đều lấp đầy bụng, Trình Thiên Nhiễm thu dọn giấy bọc và túi đóng gói ném vào thùng rác ven đường, sau đó liếc nhìn tình huống con đường trước mắt, thầm nghĩ chắc là không bao lâu nữa là có thể đi rồi.

Sau khi lên xe anh liền lấy nước khoáng uống thuốc dạ dày, mới vừa buông nước xuống, điện thoại lại gọi đến.

Anh dùng ngón tay chạm một cái hạ giọng nói, lông mi khép lại, lạnh nhạt nói với đầu bên kia: "Chờ một lát nữa, cũng nhanh thôi."

Bởi vì chỗ ở của Trình Thiên Nhiễm và công ty của Tô Mặc Trừng không tiện đường, đến đầu đường quẹo trái là về nhà cô, còn quẹo phải là đến công ty anh, Trình Thiên Nhiễm biết anh có việc phải xử lý, không muốn làm trễ nãi thời gian của anh, vì vậy nói: "Đưa tôi đến ven đường trước mặt là được, tự tôi gọi xe đi, anh đi xử lý công việc đi."

Tô Mặc Trừng chỉ trầm ngâm chốc lát, hỏi cô: "Cô giáo Trình đang vội không?"

Trình Thiên Nhiễm lắc đầu, "À không."

"Vậy tôi đưa văn kiện đến công ty trước, sau đó sẽ đưa cô về được không?"

Đồng ý đưa người ta, sao có thể nửa đường đã thả người ta xuống.

Trình Thiên Nhiễm nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn anh chớp mắt một cái, sau đó nở nụ cười: "Vậy làm phiền anh rồi."

Khoảng chín giờ tối, cuối cùng cũng tới chỗ cô.

Trình Thiên Nhiễm không đợi anh xuống xe đi tới bên này mở cửa xe giúp cô, tự bản thân cô đã nhanh chóng xuống, cô cười kín đáo, mặt mày cong cong, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười xinh xắn, tạm biệt anh: "Cám ơn anh đã đưa tôi về, hẹn gặp lại sau!"

Anh gọi cô lại: "Cô giáo Trình."

Trình Thiên Nhiễm thấy anh không chịu đổi xưng hô như trước đã nói, cô xoay người nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy ý cười: "Trình Thiên Nhiễm."

Khóe môi Tô Mặc Trừng không cong thành vòng cung, anh không muốn quấn quýt vấn đề này với cô, chỉ vô cùng áy náy mở miệng nói: "Đêm nay tôi không có ý..."

Cô nói: "Trình Thiên Nhiễm."

"Hại cô đến bây giờ mới về nhà, thực sự xin lỗi..."

Cô tiếp tục ngắt lời anh: "Trình Thiên Nhiễm."

Anh: "... Trình..."

Dừng vài giây, anh nói: "...Thiên Nhiễm."

Khi anh nói ra hai chữ "Thiên Nhiễm", cô nhanh chóng đưa tay nhét vào miệng anh một thứ gì đó, đầu ngón tay hơi lạnh của cô lỡ đãng xẹt qua môi anh, sự đụng chạm nhẹ nhàng kia khiến môi anh có chút ngứa, Tô Mặc Trừng khẽ run, dùng đầu lưỡi chống đỡ thứ đó, tinh khiết cùng mùi vị chocolate nồng nặc ngập tràn khoang miệng.

Tâm tình Trình Thiên Nhiễn rất tốt nên cô khẽ cười, nụ cười vui sướng trong sáng dào dạt trên gương mặt, trong giọng nói khó nên được sự sung sướng: "Ngọt vô cùng, có thể áp chế vị đắng trong miệng."

Qua hơn một giờ, vị đắng do anh uống thuốc đã sớm biến mất gần hết, cô chỉ là muốn cho anh ăn chocolate mà thôi.

"Trên đường trở về chú ý an toàn đó!"

Nói xong cô liền xoay người đi về phía trước, bóng dáng mảnh mai cao gầy của cô cách anh ngày càng xa, miệng Tô Mặc Trừng đang chứa thanh chocolate mà cô cho, anh đứng tại chỗ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Lúc cô đi tới cửa dưới lầu, Trình Thiên Nhiễm đột nhiên xoay người lại, thấy anh vẫn đứng đó, cô giơ tay vẫy tay cười yếu ớt với anh.

Sắc mặt Tô Mặc Trừng như bình thường khẽ gật đầu với cô, mở cửa lên xe quay đầu xe rời khỏi.

Sau khi về đến nhà, lúc lấy chiếc cặp ở ghế sau mới phát hiện, cô đã quên lấy túi đồ ăn vặt mà mình mua rồi.

Hết chương 6 - [2402 từ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.