Không Trêu Chọc Được Lại Bị Ngược

Chương 4



(Sáu)

Edit: Công Tử Tuyết

Quả nhiên Chu Hạo không nuốt lời, từ ngày đó Lâm Di vẫn bình thường theo anh vào phó bản làm nhiệm vụ, mỗi lần cũng vừa chơi game vừa trò chuyện ngày thường, lâu ngày giữa hai người chung sống càng ngày càng mập mờ, có đôi khi ở trong bang hộ cũng không che giấu chút nào mà tỏa ra mùi mập mờ.

Đáng tiếc trong bang hộ người si mê cũng chỉ có thể bất đắc dĩ(không có cách nào) nhìn "Nữ thần" dưới tay sự hướng dẫn của hội trưởng mà chầm chậm mà thăng cấp, dưới sự nhiệt tình dụ dỗ cảm tình với "Nữ thần" ở trong lòng hội trưởng từ từ ấm lên.

Một khoảng thời gian mập mờ, Lâm Di cảm thấy thời cơ chín muồi, lập tức tìm cơ hội thông báo với Chu Hạo: "Hội trưởng ~ anh lợi hại như thế sao vẫn chưa có thê tử chứ?"

Chu Hạo: "Trước mắt vẫn chưa gặp được người thích hợp."

"Vậy bây giờ thì sao? Anh thấy em thích hợp không~" Lâm Di chủ động ra trận, phía sau còn gửi một cái vẻ mặt xấu hổ.

"Đây là em đang cầu hôn với anh sao?"

"Đúng rồi ~ Hội trưởng đồng ý hay không?"

Không biết tại sao, Lâm Di lại có chút hồi hộp, anh không tự chủ nắm thật chặt con chuột trong tay, giống như người đang tỏ tình chờ đợi đối phương trả lời lại.

Trải qua thời gian rất lâu, lúc lâm Di đang coi mình như thất bại, đối phương trả lời lại:  "Được."

(Bảy)

Sau khi xác định quan hệ trong trò chơi, Chu Hạo mua cho Lâm Di không ít đồ trang bị tốt, ngay mỗi lần Lâm Di ngoài miệng nói cũng không muốn nhưng tay cũng rất trung thực nhấn chấp nhận.

Không trách trước kia Võng Bà muốn bỏ mình đuổi theo cao phú soái, không phải bỏ một xu nào mà cả người có thể mặc trang bị tốt, thực sự là thoải mái đến nổ tung! Đã có thể hãm hại cao phú soái tới hả giận, có thể được trang bị đắt muốn chết, thực sự một công đôi việc, một mũi tên hai con nhạn, một hòn đá ném hai chim... Chỗ này bỏ đi 100 chữ.

Nói chung, quả thực trong lòng Lâm Di hồi hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.