Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 74: Xuyên Tâm Chỉ



Giờ ngọ đã qua, thái dương đã lên tới đỉnh điểm. Bên dưới tán lá dày đặc là bầu không khí âm u không hề có một tia nắng dù yếu ớt xuyên qua. Ngồi bên bếp lửa Trần Duyên dùng thủ đao trảm phá tán lá phía trên hòng lấy được một chút hơi ấm từ mặt trời.

Gác trên bếp lửa một con chim, không phải là đại điểu khổng lồ. Đó là thành khi hắn mai phục ba ngày ba đêm, cuối cùng Đại Thanh Điểu yêu thú cấp một Ất đẵng đã lọt bẫy.

Xé một cái chân gà còn lớn hơn bản thân Trần Duyên không kiềm được ham muốn mà cắn ngặp răng. Chất thịt non mềm, hương thơm ngào ngạt khiến hắn điên cuồng cắn nuốt.

- Hahaha quả là mĩ vị, Đại Thanh Điểu này không hổ danh là đệ nhất mĩ thực tại Kim Sơn Lâu.

Thì ra đây chính là lí do Trần Duyên ở đây phục kích, giữa chốn hoang sơ cùng cốc không có làng mạc này thì một chút mĩ vị cũng là một thứ hưởng thụ không tệ.

- Các ngươi cũng thích đúng không.

Trần Duyên mỉm cười nhìn qua, cặp Lục Đường Lang không ngừng phát ra những âm thanh đồng tình, thứ thịt này hơn hẵn huyết nhục thường ngày khiến chúng phấn khích không thôi. Gần đó Tiểu Huyết cùng Tiểu Kim một bên phàm ăn bên kia thì lãnh tỉnh chỉ cậm cụi ngấu ghiến hơn trăm cân thịt không để ý tới tên chủ nhân vẻ mặt hụt hẫn kia.

Tiểu Mập Mạp cũng không thèm ngó ngàng, thứ duy nhất khiến con sâu mập này có hứng thú là chân khí của Trần Duyên. Từ ngày “Hóa Mộc Quyết” tầng thứ nhất viên mãn khiến chân khí tinh thuần thêm năm thành Tiểu Mập Mạp rõ ràng mập ra một vòng khiến hắn lo lắng không thôi.

- Hời… lúc trước ta còn nhận ra ngươi là một tiểu trùng, bây giờ sợ rằng qua một thời gian nữa Tiểu Mập Mạp ngươi ngay cả di chuyển cũng không được nữa.

Trần Duyên không quên chọc tức, búng tay khiến Tiểu Mập Mạp đang hưởng thụ trên vai hắn không ngừng hấp thu chân khí như tiểu cầu lăn xuống đất. Bị làm phiền Tinh Thần Trùng ra vẻ nộ khí xung thiên không ngừng dùng cơ thể lăn tới tấn công hắn.

- Tiểu tử, mục đích của ngươi không đơn giản là tàn sát lũ yêu thú nhỏ yếu này chứ?

Chu lão cầm lấy Tiểu Mập Mạp vuốt ve cưng chiều, trong Hắc Lâm rừng rậm đã hơn mười ngày tên Trần Duyên kia chỉ vòng quanh khu vực trăm dặm làm lão buồn chán.

- Không phải ta không muốn tiến thêm nhưng Chu lão chắc đã rõ, ra khỏi nơi đây đã là địa phận yêu thú cấp hai, thực lực của ta dù không cần phải quá lưu tâm nhưng nếu bị vây công khẳng định sẽ bỏ mạng tại nơi đây.

Hắn không hề mong muốn ở lại nơi này, bên kia là thiên đường thật sự của tu sĩ. Thiên tài địa bảo phần lớn được phát hiện sâu bên trong Hắc Lâm rừng rậm, nơi hắn đứng chỉ là vòng ngoài hầu hết đã bị kẻ khác tìm kiếm qua mấy lượt không còn gì xót lại.

Thời gian qua ngoại trừ tiểu thú cùng yêu thú cấp một Trần Duyên hầu như không thu hoạch được gì. Nhìn bên trong túi linh thú đàn Phệ Huyết Trùng cũng chỉ hơn ngàn con Ất đẵng càng khiến hắn thở dài. Yêu thú, linh trùng là những tên ăn hàng không có đối thủ, dù đã thôn phệ ngàn vạn yêu thú nhưng thực lực bọn chúng không hề suy suyễn.

Nhìn thấy vẻ ngán ngẫm của hắn làm lão phì cười.

- Tiểu tử, thực lực của ngươi lão phu khẳng định dù có đối chiến cùng yêu thú cấp hai cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm chỉ là ngươi không đủ sức gây sát thương lên người chúng.

Lão nói không sai, dù nhục thể cùng chân khí không thua kém gì yêu thú cấp hai nhưng không thể gây được thương thích lên chúng khác nào dấn thân nơi miệng hổ. Nhưng công pháp cấp hai trở lên đều được canh phòng cẩn mật, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kì trở lên mới có thể dùng cái giá trên trời đổi lấy.

- Công pháp, công pháp không sai là công pháp.

Trần Duyên hét lớn, dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn tới Chu lão cứ như lão là tuyệt sắc mĩ nhân. Không ngờ hắn lại bỏ quên lão tiền bối này, tàng thư các di động như lão khẳng định không thiếu. Huống chi mấy năm trước lão còn nợ hắn một môn Xuyên Xuyên gì đó.

- Chu lão, không phải đã tới lúc rồi sao.

Trần Duyên nhẹ giọng lấy lòng.

- Lúc gì ngươi nói gì lão phu không hiểu.

- Không phải Chu Lão đã từng nói khi ta tu luyện Khô Mộc Tiểu Pháp đại thành lão nhân gia người sẽ đưa cho ta công pháp thích hợp sao.

Hắn nhất quyết không khoan nhượng, mấy năm nay Trần Duyên chưa thể khiến lão già keo kiệt này nôn ra thứ gì.

- Hừ tiểu tử ngươi đúng là quỷ nghèo mà.

Chu lão hừ nhẹ chỉ tay lên trán Trần Duyên, một đoạn tin tức nhanh chóng đưa vào não hải. Chỉ có hơn trăm chữ nhưng cũng đủ khiến hắn tốn mất ba ngày suy diễn.

Xuyên Tâm Chỉ đúng như lời Chu Lão đây không phải là công pháp dành cho tu sĩ Luyện Khí kì, không chỉ nhục thể cường hoành đồng thời chân khí phải tinh thuần hơn người mới có thể phát huy hết uy lực của tuyệt kĩ này.

Tập trung chân khí tinh thuần ở đầu ngón tay, áp xúc tới khi chân khí cô đặc rồi đẩy ra ngoài cơ thể tạo thành tiểu kiếm. Càng tinh thuần, cô đặc kiếm khí uy lực càng mạnh mẽ. Đây chính là công pháp phù hợp với hắn do chính Chu Lão cân nhắc sau khi biết hắn tu luyện Khô Mộc Tiểu Pháp cùng Hóa Mộc Quyết.

Chân khí của hắn đã được áp xúc từ đan điền nên không mất nhiều thời gian chuẩn bị nhưng đó không phải là khó khan duy nhất. Việc khống chế luồn chân khí trong cơ thể không phải là điều dễ dàng, tập trung tất cả ở đầu ngón tay bé nhỏ lại càng khó khăn.

Biết không thể một sớm một chiều thành thục Xuyên Tâm Chỉ Trần Duyên cũng không hề gượng ép. Đại đạo không phải thứ chỉ mưu cầu là nắm trong tay, đôi khi có nhiều thứ tùy duyên mà tới. Trần Duyên thong thả tiến bước không nôn nóng từ từ luyện cách khống chế chân khí.

- Tiểu tử ngươi quá kém cỏi rồi, đã hơn hai tháng không hề tiến triển.

Trong Hắc Lâm rừng rậm một già một trẻ đứng bên cự thạch khổng lồ. Nhìn thấy lỗ nhỏ trên cự thạch sâu không quá hai đốt tay thiếu niên thở dài ngao ngán. Đã hơn hai tháng nay Chu Lão quyết định dừng bước nơi đây hắn rèn luyện Xuyên Tâm Chỉ, bởi vì trăm dặm phía trước đã là lãnh địa yêu thú cấp hai, nếu không luyện công pháp này có chút thành tựu thì khẳng định hắn khó có thể sống sót rời khỏi.

- Tiểu tử ngươi còn không mau dẹp bỏ tạp niệm chuyên tâm tu luyện. Lại đây chống đẩy một ngàn lần cho lão phu.

Hơn hai tháng điên cuồng rèn luyện Trần Duyên đã không chế được chân khí trong người tuy chưa được thuần thục. Nhưng khi tập trung chân khí thì lại có rắc rối khác xảy ra, ngón tay hắn không thể nào chịu nổi khi quá nhiều chân khí tập trung lại. Làm hắn không thể không chế chân khí tùy tâm khiến uy lực giảm mạnh.

- Nhanh nữa lên ngươi không được lười biếng.

Chu Lão hét lớn, mỗi khi hắn hạ người chạm đất lão cầm lấy thanh củi đánh tới tấp. Nhưng điều hắn nghi vấn là nhục thể được trui rèn trở nên cứng cáp như pháp khí Giáp đẵng lại cảm thấy cực kì đau đớn, dù cố ý gặng hỏi lão chỉ xảo trá cười làm ngơ.

- Chu Lão, ngón tay ta sắp bị phế rồi.

- Hừ tiểu tử ngươi không cần phải viện lí do muốn qua mắt lão phu sao, phạt ngươi dùng ngón tay chống đẩy một ngàn lần nữa.

Trong Hắc Lâm lại vang lên tiếng gào thét ai oán.

- Tiểu tử ngươi còn non lắm muốn qua mặt ta sao.

Chu lão gian xảo nghĩ thầm, ánh mắt hí hửng của lão liếc qua cự thạch không giấu được vẻ hài lòng.

Tảng cự thạch vô cùng bình thường tới mức không thể bình thường hơn kia thật ra là một quặng Hắc Thiết vô cùng cứng rắn. Rất nhiều tu sĩ luyện khí dùng thứ này trong lúc đả luyện nhằm tăng sự cứng rắn cho pháp khí. Lão quyết định chọn nơi này để dừng chân tất cả đều là do có thứ này.

- Hahaha tiểu tử đúng là không tệ, hơn hai tháng đã có thể xuyên thủng quặng Hắc Thiết này nhưng còn chưa đủ.

Mọi tính toán đã nằm trong đầu lão từ trước chỉ đáng thương cho Trần Duyên đang ra sức tu luyện kia trên lưng lúc này đã có thêm cự thạch ngàn cân khiến kẻ ưa thích an nhàn như hắn ăn không biết bao nhiêu khổ cực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.