“Em thật khiến người ta khó đoán biết.” Tôi nói, “Không ngờ em lại chơi dương cầm hay như vậy.”
“Hứng thú thôi mà, từ nhỏ đã thích đàn.” Cô ấy nói, “Nhưng lâu lắm rồi không chơi.”
“Tuy là lâu rồi không chơi, nhưng em không cần nhìn bản nhạc mà vẫn có thể chơi hay như vậy, thật không đơn giản.”
Cô ấy
cười cười rồi nói: “Em đã từng nghĩ, nếu có một ngày em mất đi trí nhớ,
có lẽ em sẽ quên hết mọi người và mọi việc đã xảy ra, nhưng chắc chắn em vẫn sẽ biết chơi đàn dương cầm.”
“Vậy sao?”
“Ừ. Bởi vì dương cầm không tồn tại trong ký ức, mà tồn tại trong linh hồn và huyết mạch.”
Cô ấy đi vào trong quầy bar, vừa xay cà phê vừa nói: “Đừng uống rượu nữa, em mời anh uống cà phê.”
Tôi gật đầu nói cảm ơn.
“Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, em từng làm đúng chuyên ngành, trước sau tổng cộng ba công việc.”
Cô ấy đột nhiên nói về chủ đề này khiến tôi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn hỏi: “Sau đó vì sao không làm nữa?”
“Ông chủ đầu tiên rất coi trọng em, nhưng đồng nghiệp thấy em học lực cao lại là nữ, không thể dung nạp em.”
“Như vậy sao?” Tôi nói.
“Quan
niệm trọng nam khinh nữ của người miền Nam rất nặng nề, giống như ông
chủ thứ hai của em, ông ta luôn cảm thấy phụ nữ học lắm để làm gì? Em
không chịu nổi sự kỳ thị đó, làm chẳng được lâu bèn xin nghỉ.”
“Vậy còn công việc thứ ba?”
“Ông
chủ thứ ba thường thăng chức cho em, cuối cùng bảo em làm trợ lý đặc
biệt cho ông ta. Sau cùng ông ta ám chỉ: Chỉ cần em chịu làm vợ bé cho
ông ta, thì không cần phải vất vả làm việc nữa, muốn gì được nấy.”
“Thật là quá đáng.”
“Em nghĩ kỹ rồi, cho dù nỗ lực làm việc đến mấy, người khác cũng sẽ cho rằng em dựa vào sắc đẹp để tiến thân.”
Cô ấy bưng càphê vừa đun xong tới trước mặt tôi, cười nói: “Cà phê xong rồi, mời dùng.”
“Pha chế rượu là hứng thú của em…”
“Em cũng nhiều hứng thú thật.”
“Em là
người chọn ngựa, thích nếm trải những thứ mới lạ.” Cô ấy cười nói, “Tuy
công việc không vui vẻ, nhưng em thích tự do tự tại, không muốn nhìn sắc mặt của người khác, nên dứt khoát mở ra quán này.”
“Mở quán phải nhìn sắc mặt của khách hàng chứ.”
“Đến ông chủ em còn mặc kệ,” Cô ấy cười rõ tươi, “sao lại phải để ý đến khách khứa chứ?”
Tôi gật đầu, cười cười.
“Cửa tiệm này em thích kinh doanh thì kinh doanh, muốn nghỉ là nghỉ, rất chi là tự do.” Cô ấy nói.
“Nếu có ngày nào mệt quá hay ngán quá, dứt khoát ngừng kinh doanh hay đóng cửa, đi chơi một trận thoả thê rồi tính tiếp.”
“Nghề pha chế rượu cũng không dễ làm nhỉ?” Tôi nói.
“Gọi là bartender nghe thân thiết hơn.” Cô ấy cười, “kỹ thuật chuyên môn của em cũng không ổn lắm, nhưng em rất biết cách nói chuyện nịnh nọt khách
hàng.”
”Nếu khách hàng gọi loại rượu em không biết pha chế, vậy phải làm sao?”
“Thực
ra các loại cocktail người ta thường gọi chỉ có khoảng hai mươi loại, mà em đã học thuộc làu làu bốn mươi loại cocktail, cho nên vẫn có thể ứng
phó.” Cô nói, “nhỡ may mà gặp phải khách hàng củ chuối gọi những loại
rượu ly kỳ cổ quái, em đành phải lôi pháp bảo ra vậy.”
“Pháp bảo gì cơ?”
Tiểu Vân đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, rồi chớp chớp mắt, cúi người
xuống, rồi lại đứng lên ngay, đặt một quyển sách lên mặt quầy, trên đó
ghi: Bartender Handbook.
“Trong này có công thức của mấy trăm loại cocktail.” Cô ấy hạ giọng nói.
“Thì ra là vậy.” Tôi cười cười, “Em được lắm.”
“Mỗi lần lén giở quyển sách này ra, đều khiến em cảm thấy như đang quay lại thời học sinh.” Cô ấy nói.
“Sao lại nói vậy?” Tôi hỏi.
“Giống như nhìn trộm tài liệu giấu trong ngăn bàn lúc đi thi vậy đó.”
Nói xong, cô ấy cười ha ha, tôi bị cô ấy lây cho, cũng phá lên cười lên.
Tôi cười rất lâu, thấy bên mép hơi mỏi, mới thu nụ cười lại, uống một ngụm cà phê rồi nói:
“Sao lại nói với anh những chuyện này?”
“Chuyện gì cơ?”
“Dương cầm tồn tại trong linh hồn, suýt nữa phải làm vợ bé, barterder nhìn phao thi vân vân.”
“Muốn phân tán sự chú ý của anh đó.” Cô ấy nói. “Em thành công chứ?”
“Rất thành công.” Tôi nói, “Cảm ơn em.”
Cô ấy mỉm cười, không nói gì nữa, bắt đầu thu dọn quầy bar.
Tôi nghĩ tôi phải đi rồi, lúc đứng dậy tính tiền, cô ấy lại nói: “Có người trả cho anh rồi.”
“Ai vậy?” Tôi hết sức kinh ngạc, “Lẽ nào là Martini tiên sinh?”
“Martini tiên sinh?” Cô ấy ngẩn người, liền đó nở nụ cười, “Gọi anh ấy như vậy
không tệ, em cũng chỉ biết anh ấy lúc nào cũng gọi Martini, còn lại
chẳng biết gì hết.”
“Sao anh ta lại mời anh?”
“Không biết.” Cô ấy nhún vai, “Chỉ biết là anh thật may mắn, tiền rượu có người trả giúp, mà cà phê cũng là em mời.”
“Nhưng bây giờ anh đói rồi.” Tôi cười nói, “Nếu có người mời anh ăn cơm thì càng may mắn.”
Ở cửa đột nhiên có tiếng động, Vinh An đang đẩy cửa bước vào!
Lúc cậu ta bước vào, cái nạng còn vấp vào cánh cửa đang sập lại một cái.
“Sao cậu lại đến đây?” Tôi giật mình, “Còn nữa, cậu đến đây bằng gì?”
“Đi taxi.” Cậu ấy dựng cậy nạng vào cạnh quầy bar, tìm chỗ ngồi xuống rồi nói:
“Tớ thấy muộn thế mà cậu vẫn chưa về, tưởng là cậu ở đây uống say mèm rồi, nên đến đón cậu.”
Tiểu Vân nhìn tôi, lộ một nụ cười quỷ dị, như đang nói: Anh còn chê chưa đủ may sao?
Tôi cũng cười, trong lòng ấm áp.
“Tớ còn gọi cơm rang thịt dê đây, cậu muốn ăn không?” Vinh An nói.
Tôi lại giật nảy mình, Tiểu Vân hình như cũng giật mình.
Vinh An gãi gãi đầu, lúng búng nói: “Tớ nghĩ lúc này có khi cậu sẽ muốn ăn thịt dê.”