Tiểu Vân không đáp, quay người đun cà phê. Đun xong bê lên cho tôi, khom người sát về phía tôi, nói:
“Anh thích cô ấy hả?”
Câu hỏi này làm tôi giật nảy mình, tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ngây ra nhìn cô ấy.
Lúc
quyết định đem con cún nhỏ về cho Lý San Lam, không hề có ý nghĩ vì
thích cô ấy nên muốn làm vui lòng cô ấy, động cơ chân chính chỉ đơn giản là vì cô ấy có ánh mắt của chim khổng tước.
Tuy tôi chưa từng nhìn thấy chim khổng tước thật, nhưng khi thầy giáo hỏi bài
trắc nghiệm tâm lý kia, trong lòng hiện lên ánh mắt chim khổng tước, lại giống hệt như ánh mắt Lý San Lam tối hôm sinh nhật đó.
“Ừ.”
Tôi nghĩ thật lâu, rồi chậm rãi gật đầu.
Lần này đến phiên Tiểu Vân và Vinh An giật mình.
Tiểu Vân kinh ngạc về sự thừa nhận thẳng thắn của tôi; còn Vinh An kinh ngạc vì tôi thích Lý San Lam.
Ba người chúng tôi cùng trầm mặc thật lâu.
“Sao anh lại thích cô ấy?” Tiểu Vân là người phá tan sự trầm mặc.
“Cô ấy giống như là cần đến anh, điều này khiến cho anh có cảm giác được cần đến.” Tôi nói.
“Cảm giác được cần đến?” Tiểu Vân hoang mang, “Đó đâu phải là yêu.”
“Cũng có lẽ.” Tôi nhún vai, nâng ly cà phê lên uống một ngụm, nói tiếp:
“Dù sao anh cũng không phải là người chọn dê, sẽ không để ý người mình thích có phải là tình yêu chân chính hay không.”
Tiểu Vân không hỏi thêm, chỉ cười thản nhiên.
“Em thấy sao? Vì lý do này mà thích một người, có phải kỳ quặc lắm không?” Tôi hỏi.
“Anh có cách nghĩ của riêng mình là tốt rồi, em thấy thế nào không quan trọng.” Tiểu Vân cũng nhún vai, “Anh quên rồi sao, em cũng không phải là người
chọn dê.”
“Vậy em sẽ vì lý do như thế nào mà thích một người?”
“Em là
người chọn ngựa, không khéo sẽ vì một anh chàng chạy thật nhanh mà thích anh ta cũng không chừng.” Cô ấy nói xong bật cười, tôi cũng cười theo.
Chỉ còn mình Vinh An mặt vẫn đầy dấu hỏi.