Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!

Chương 46



“Cái gì? Tiểu Bạch sắp kết hôn!”

“Khiếp sợ! Cô ấy sắp kết hôn! Tôi không phải cô dâu!”

Hôm đó toàn bộ đại học M đều tràn ngập những câu đại loại vậy.

Học sinh và các zombie ở đại học M đều bận rộn giăng đèn kết hoa, bọn họ tự lấy ra đồ trân quý của mình để trang hoàng cho trường.

Toàn bộ đại học M rực rỡ hẳn lên, mọi người giăng đèn kết hoa chỉ vì buổi hôn lễ này.

Cô giáo Triều Tiểu Trân cầm bình giữ nhiệt đứng trên ban công. Cô ấy nhìn các học sinh bận rộn không nhịn được khẽ cười.

“Lúc trước tôi đã nói Tiểu Mỹ và Tiểu Bạch chắc chắn sẽ ở bên nhau. Không ngờ lại nhanh đến vậy, hôm nay đã sắp kết hôn.”

Một cô giáo khác đứng bên cạnh đẩy mắt kính: “Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Lần trước bọn họ còn trốn tránh ở trong phòng, sợ zombie ăn bọn họ, lo lắng không có đồ ăn thì phải làm sao.

Hiện giờ, bọn họ đã có ăn có uống, còn có thể đi dạy.

“Đi thôi, sắp đến giờ rồi. Chúng ta cũng xuống đi.” Triều Tiểu Trân nhìn thoáng qua đồng hồ.

Cô giáo kia gật đầu.

Vì thế hai cô giáo mặc đồ màu sắc tươi tắn bèn đi xuống dưới lầu.

Hôm nay là một ngày cực vui, có việc hay không có việc gì thì đều bận rộn.

Trình Hàng và Bùi Song còn cả đám Ngụy Trát ở trong phòng bếp bận như chong chóng.

“Đệch! Trước đến nay ông đây chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ làm tiệc mừng!” Trình Hàng không nhịn được càm ràm một câu.

Tất cả mọi người đang bận rộn, mà lúc này Bạch Ngọc Câu đang ở căn cứ hải đảo.

“Cái gì? Cô sắp kết hôn!” Phan Niên khiếp sợ nhìn cô: “Cùng... Liêu Vi kia á?”

Không đúng! Chẳng phải đợt này Bạch Ngọc Câu vẫn luôn ở bên ngoài, không liên hệ với Liêu Vi mà!

Hơn nữa, không phải Liêu Vi vẫn luôn không đồng ý với lời cầu hôn của cô à?

Bạch Ngọc Câu nhìn anh ấy một cái: “Anh đang nói mê sảng gì thế?”

Không phải Liêu Vi là người nhà mẹ đẻ của cô à?

Lần này cô trở lại hải đảo, là vì mời người nhà mẹ đẻ cùng đi tham gia hôn lễ của cô.

“Kết hôn với tôi đương nhiên là ân nhân Tiểu Mỹ của tôi rồi ~” Cô mặc áo cưới đỏ thẫm, trong tay cầm một cái gương soi tới soi lui.

“Cái gì?!”

“Cô muốn kết hôn với Tiểu Mỹ?!”

Hiện tại, mức độ khiếp sợ của Phan Niên còn hơn cả lúc anh ấy nghe được Bạch Ngọc Câu muốn kết hôn.

Anh ấy muốn tiến lên túm lấy cánh tay Bạch Ngọc Câu lắc lắc cô.

Cô lý trí chút đi!

Người và zombie khác biệt!

Đáng tiếc anh ấy không thể, anh ấy không đánh lại Bạch Ngọc Câu QvQ.

“Cậu không ngăn cô ấy à?” Anh ấy nhìn về phía Tang Tinh đứng ở bên cạnh, chỉ thấy lúc này trên mặt Tang Tinh dường như không có biểu cảm gì.

Tang Tinh quay đầu nhìn anh ấy: “Vì sao phải cản tỷ tỷ. Tỷ tỷ muốn thành thân, tôi vui còn không kịp đấy ~”

Phan Niên: “!!!”

Anh ấy nhìn về phía Phục Toa đang ở bên cạnh trang điểm cho Bạch Ngọc Câu: “Chị cũng không ngăn cản cô ấy?”

Phục Toa vừa bôi phấn cho Bạch Ngọc Câu, vừa trả lời: “Cản kiểu gì? Cô ấy là chị đại của tôi, tôi là đàn em thôi!”

“Cậu từng thấy đàn em ngăn cản chị đại, không cho chị đại làm việc chưa?”

“Hơn nữa, tôi ủng hộ quyết định của chị đại!”

Phan Niên: “...”

Điên rồi! Đều điên rồi!

Anh ấy lao ra khỏi phòng, tìm được Úc Hàng: “Cô ấy muốn kết hôn!”

Úc Hàng nghiêng đầu: “Chú rể không phải anh á?”

Phan Niên: “... Mẹ nó, anh đang nói mê sảng gì thế! Tôi không chơi nối từ với anh đâu đấy nhé!”

Úc Hàng cười một tiếng: “Kết hôn là chuyện tốt, chuyện vui mà. Anh làm sao vậy?”

“Không thích hợp! Không thích hợp!” Phan Niên lẩm bẩm mãi, lại chạy đi tìm Tống Ngôn và Chung Âm Âm: “Bạch Ngọc Câu muốn kết hôn! Với Tiểu Mỹ!!!”

Chung Âm Âm chớp chớp mắt: “Anh muốn cướp dâu?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phan Niên: “...”

Không phải, sao ai cũng như vậy thế!

Trọng điểm là cô ấy muốn kết hôn à? Trọng điểm là cô ấy muốn kết hôn với Tiểu Mỹ!

Chẳng lẽ người không bình thường là anh ấy?

Phan Niên một đường chạy đến viện nghiên cứu. Anh ấy tìm được Ngư Phù: “Bạch Ngọc Câu muốn kết hôn, chú rể là Tiểu Mỹ. Là con zombie kia ấy!”

Ngư Phù đặt ống nghiệm trong tay xuống: “Ồ!”

Phan Niên kích động nhìn anh ấy. Đúng, đúng, đúng! Đúng là biểu cảm kinh ngạc này!

Không sai! Anh ấy không có vấn đề, là bọn họ không bình thường! Không phải anh ấy không bình thường!

“Sắp kết hôn à, thế tôi phải có quà.” Ngư Phù nói rồi cởi găng tay. Anh ấy khẽ nhíu mày: “Nên đưa quà gì nhỉ?”

“Anh cảm thấy tôi đưa mèo zombie đã được cải tạo cho cô ấy, cô ấy sẽ thích chứ?”

Phan Niên nghe lời anh ấy nói, chỉ cảm thấy đầu óc như bị sét đánh.

Anh ấy cười lớn chạy ra ngoài: “Ha ha ha ha ha ha!”

Hóa ra là anh ấy không bình thường!

- ---

“Mau mau mau! Bọn họ đến! Mọi người chuẩn bị, đừng để đại học M chúng ta mất mặt trước nhà mẹ đẻ của Tiểu Bạch! Thổi!”

Hiệu trưởng ra sức chỉ huy. Các học sinh khoa âm nhạc được ông ấy chỉ huy lập tức cầm lấy kèn xô na.

Trong chốc lát, cả trường đại học đều là bầu không khí vui mừng.

Bạch Ngọc Câu điều khiển tàu điện chậm rãi đáp xuống sân thể dục. Trên tàu chở người nhà mẹ đẻ mà cô đón từ hải đảo đến.

Cô xuống xe, mặc đồ cưới đỏ thẫm, trên đầu che khăn voan.

Hệ thống Mỹ Thực: “Hu hu hu, ký chủ kết hôn rồi!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Cô dâu không phải tui ~”

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Chơi hỏng luôn rồi ~”

Hệ thống Tu Tiên: “Lúc nào mới tu tiên?”

Hệ thống Cơ sở hạ tầng: “Khò ~ khò ~☆♂?② *Nói mơ*”

Mọi người vây quanh Bạch Ngọc Câu đi tới lễ đường, tất cả bạn học vào chỗ ngồi, các zombie cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tiếng nhạc vang lên, Bạch Ngọc Câu đứng cùng với Tiểu Mỹ cũng mặc đồ cưới, trong khi Tang Tinh nước mắt nước mũi tèm lem không nỡ xa.

“Bây giờ! Chúng tôi mời cô dâu chú rể lên sân khấu!” Hiệu trưởng hô lớn.

“Bốp bốp bốp bốp bốp!” Mọi người vỗ tay.

Bạch Ngọc Câu ngượng ngùng cầm hoa cưới đi về phía trước với Tiểu Mỹ, đứng lên đằng trước.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

“Kết thúc buổi lễ!”

Tang Tinh nhìn đôi vợ chồng trên bục, chỉ cảm thấy tim như đao cắt.

Tiểu Mỹ! Sao nó dám!

Rốt cuộc nó lấy được sự chú ý của chị đại từ đâu, rõ ràng chỉ là một con zombie bình thường thôi!

Tiểu Tinh cậu chắc chắn sẽ không chịu thua như vậy!

Mi chờ coi!

“Đưa vào động phòng!” Hiệu trưởng hô xong một câu cuối, Phục Toa và Tạ Trì Trì đỡ Bạch Ngọc Câu đi.

Nơi này chỉ để lại một zombie là Tiểu Mỹ, Tang Tinh chạy đến vỗ vào bả vai nó: “Chú rể à, tôi giao tỷ tỷ cho mi. Mi nhất định phải đối xử tốt với cô ấy đấy.”

Tiểu Mỹ: “Grào...”

“Nào, nào, nào! Uống rượu!” Tang Tinh lấy ra một bình lớn rượu trắng, cậu rót cho Tiểu Mỹ một ly.

Tiểu Mỹ cầm rượu trắng uống một ngụm. Gương mặt zombie kia nhăn hết lại, grào... khó uống quá.

“Mi không uống là không nể mặt em vợ là tôi rồi!” Tang Tinh hung tợn nhìn nó chằm chằm.

Tiểu Mỹ tủi thân uống hết rượu trắng.

“Vậy mới đúng chứ. Nào, nào, nào.” Tang Tinh chỉ vào Phục Toa nói: “Đây là một người em gái khác của chị tôi, mi kính chị ấy một ly.”

Phục Toa cười tủm tỉm nhìn nó.

Tiểu Mỹ: TvT

Nó uống một ly, chỉ chốc lát sau lại có người đến kính rượu, nó lại uống.

Một ly tiếp một ly, một ly tiếp một ly.

Phan Niên nhìn bọn họ kính rượu, do dự một lát anh ấy vẫn là bưng chén rượu đi qua: “Chúc mừng nhé.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiểu Mỹ: “Grào!”

Trong phòng.

Bạch Ngọc Câu đang ngồi ở trên giường chờ tướng công nhà mình đến vén khăn, cô chờ đợi ngày này đã mấy trăm năm.

Bây giờ! Cuối cùng cô đã trở thành thê tử của Tiểu Mỹ!

“Cạch.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Mỹ cầm một bình rượu đi vào trong ánh mắt uy hiếp của Tang Tinh: “Grào grào grào!”

Cửa phòng bị đóng lại, Tiểu Mỹ run rẩy bàn tay đầy cồn của nó xốc khăn cưới lên.

“Tướng công ~” Bạch Ngọc Câu vui sướng nhìn nó.

Tiểu Mỹ rót một ly rượu từ trong bình rượu đặt trên bàn, lại rót cho mình một ly.

“Rượu hợp cẩn?” Bạch Ngọc Câu nhận ly rượu: “Tướng công ~ Nào, chúng ta uống rượu ~”

Cô kéo cánh tay Tiểu Mỹ, hai người ngồi ở trên giường bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Câu uống rượu, cô liếc mắt đưa tình nhìn Tiểu Mỹ: “Tướng công ~ mấy trăm năm trước chàng từng cứu thiếp thân ở trong rừng cây. Chàng còn nhớ rõ không?”

Tiểu Mỹ: “Grào grào?”

“Tướng công ~ chàng thật là xấu ~” Bạch Ngọc Câu õng ẹo nói. Cô đang chuẩn bị mở miệng nói tiếp thì sắc mặt lại đại biến.

“Rượu Hùng Hoàng!” (*)

(*) Người xưa tin rằng Hùng Hoàng có thể xua đuổi khống chế được rắn, bọ cạp và các loại côn trùng khác. Ở đây nữ chính đang nghĩ mình là rắn thành tinh nên kiêng kị.

“Tướng công! Vì... vì sao chàng muốn hại ta!”

“Á! Á! Á á á á á!” Bạch Ngọc Câu che đầu lại, đầu đau muốn nứt ra.

Cô không ngờ, ân nhân mà mình đau khổ tìm kiếm lại hại mình!

Tiểu Mỹ: “Grào?!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Không xong! Ký chủ uống phải rượu Hùng Hoàng, sắp không khống chế được bản thân!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ sắp lộ đuôi cáo rồi!”

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Hả? Ký chủ không phải rắn à?”

Hệ thống Đánh Dấu: “Đuôi rắn khó coi, tôi cho ký chủ đuôi cáo cute rồi, lông xù xù á ~”

Hệ thống Tu Tiên: “Đệch! Ký chủ đừng uống rượu mà! Không phải cô muốn tu tiên à? Hu hu!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Ô! Tiểu Mỹ sắp xong đời rồi!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Xứng đáng! Ai bảo nó cho ký chủ uống rượu Hùng Hoàng!”

Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Ta cảm thấy bằng đầu óc kia của Tiểu Mỹ thì chắc không cố ý nhỉ?”

Tang Tinh đứng ở cửa cười khà khà khà nói: “Khà khà khà, đây là kết cục của Tiểu Tinh ta giành cho mi đó! Tiểu Mỹ!”

Nhưng mà Tiểu Mỹ còn không biết nó bị hãm hại. Nó nhìn Bạch Ngọc Câu lăn qua lăn lại ở trên giường, lúc này chỗ xương cụt của Bạch Ngọc Câu đã hiện lên một cái đuôi xù to to.

“Grào!”

Bạch Ngọc Câu nhìn nó: “Sao chàng có thể hại ta! Á á á á! Ta hận!”

Tiểu Mỹ tủi thân: “Grào grào grào!”

Hông phải ta làm mờ!

“À!” Bạch Ngọc Câu cười lạnh một tiếng: “Không phải chàng thì còn có thể là ai! Rượu là chàng bưng lên! Là chàng đút cho ta!”

Nước mắt cô rơi như mưa: “Hóa ra chàng đã sớm biết ta là yêu quái!”

“Thôi! Từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Tiểu Mỹ: “Grào!!!”

Tang Tinh nấp ngoài cửa: “Khà khà khà khà khà!”

Phan Niên đi tới vừa hay nhìn thấy Tang Tinh đang nghe lén. Anh ấy hỏi: “Nghe lén à?”

Lúc này anh ấy đã chấp nhận hiện thực. Ôi, bọn họ cũng thật là, đã sớm tiếp nhận Tiểu Mỹ rồi vậy mà không ai thèm nói cho anh ấy.

Để anh ấy giống như người ngoài.

“Đúng rồi, chúc mừng cậu.” Phan Niên cười nói: “Cậu có anh rể!”

Tang Tinh: “Ai là anh rể của tôi?”

Phan Niên gãi gãi đầu: “Tiểu Mỹ đấy.”

Tang Tinh xoay người rời đi: “Anh rể? Khà khà khà khà khà, tôi mới không có anh rể đâu!”

“Hả?” Phan Niên nhìn bóng dáng Tang Tinh rời đi. Anh ấy nhớ nhầm à?

Chẳng lẽ không phải Bạch Ngọc Câu kết hôn?

Không xong! Đầu óc anh ấy lại có vấn đề rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.