Lúc Bạch Ngọc Câu đang xem lại kệ hàng trên giao diện một lần thì Chu Oánh đang trên đường lái một chiếc xe đến tiệm tạp hóa Mạt Thế.
“Cô xác định nơi này có người mở cửa hàng sao?” Một cô gái không tin hỏi.
Chu Oánh gật đầu: “Đúng vậy! Đồ đạc của tôi đều mua ở cửa hàng nhỏ đó.”
Cô ấy không ngờ lần này thần may mắn lại ưu ái mình. Cô ấy không chỉ thành công mua được đồ ăn mà còn tìm được một căn cứ.
Căn cứ có tên là căn cứ Ban Mã. Cô ấy cầm đồ vừa mua vào căn cứ đã nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người.
Sau khi bị nhiều người hỏi thăm, cô ấy đã nói với căn cứ về sự tồn tại của tiệm tạp hóa Mạt Thế.
Cô gái vừa mới hỏi cô ấy cũng chính là người được căn cứ phái tới, tên là Tạp Oa Y, ở căn cứ sống rất tốt.
Tất cả đều dựa vào dị năng của cô ấy. Dị năng của cô ấy rất đặc thù, là dị năng hệ hắc ám.
“Đến rồi!” Chu Oánh chỉ vào cửa hàng nhỏ phía trước nói: “Chính là nơi này.”
Trên đường đến đây họ mới phát hiện thành phố này bị băng bao phủ, đến cả zombie cũng bị đóng băng.
Những ngôi nhà cũng vậy.
Tạp Oa Y nhìn cửa hàng sáng đèn kia, dặn dò mọi người: “Nhớ nói chuyện khách khí một chút. Đừng chọc giận chủ tiệm.”
“Tôi đoán cô ấy là một người xuyên không. Chắc hẳn mọi người đã đọc qua cuốn tiểu thuyết về việc mở cửa hàng ở mạt thế rồi, gọi là cái gì mà vị diện cửa hàng ấy.”
“Tôi đoán cô ấy là thế. Có khi cô ấy còn là nhân vật chính nữa. Nói chuyện khách sáo một chút biết chưa?”
Mọi người đều gật đầu.
Họ cũng không ngốc, có ai chưa từng đọc loại tiểu thuyết này chứ?
Nhân vật chính mở tiệm thì nhân vật phản diện nhất định phải đi cướp. Sau đó tìm đường chết rồi bị chủ tiệm kéo vào sổ đen. Cuối cùng không còn vật tư, chỉ có thể nhìn người khác hưởng thụ.
Loại kịch bản này bọn họ đọc rất nhiều rồi, tuyệt đối sẽ không trở thành nhân vật phản diện!
Nếu phải làm... Đương nhiên là phải làm chân chó của nhân vật chính rồi~
Làm chân chó có tương lai. Nếu làm chân chó tốt thì nhân vật chính ăn thịt họ cũng được uống canh.
Đây chỉ là suy đoán, nhưng trong lòng bọn họ đều tự nhắc nhở mình.
Đó chính là tuyệt đối đừng gây rối với chủ tiệm!
Mọi người xuống xe, đi theo Chu Oánh vào cửa hàng, bọn họ chỉ thấy trong cửa hàng có ba người.
Một người có mái tóc hồng, một người trông rất gọn gàng, còn một người đang cười ha ha.
“Kho báu! Quả thật chính là kho báu!”
Bạch Ngọc Câu càng ngày càng thích cái hệ thống Giao Dịch Vị Diện này. Bên trong này thật nhiều bảo bối!
Ha ha ha ha! Tất cả đều là của cô! Của cô hết!
Hệ thống Mỹ Thực: “Nhìn ký chủ thật giống con chuột rơi vào kho gạo.”
Hệ thống Đánh Dấu: “To gan! Dám nói ký chủ đại nhân của chúng ta như vậy sao!”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “!!! Ký chủ thật là giàu có!”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
Nó thật sự đã tìm cho mình một người giúp đỡ sao? Sao lại có cảm giác tìm được một sủng phi thế này?
“Xin chào. Mọi đồ vật ở đây chúng tôi đều có thể mua sao?” Tạp Oa Y nhìn cô gái tóc trắng đáng yêu trước mắt.
Cô ấy chỉ cảm thấy tên của mình nên tặng cho chủ tiệm mới đúng!
Chủ tiệm này thật sự rất đáng yêu!
Bạch Ngọc Câu nhìn về phía cô ấy: “Tất nhiên rồi~ Thân ái~ Bạn có thể xem có đồ mình thích không rồi mới đặt hàng nhé~”
Tạp Oa Y: “!!!”
Phong cách Taobao mạnh mẽ gì thế này!
Tuy rằng cô gái trước mặt vừa đáng yêu vừa nói chuyện nhiệt tình nhưng Tạp Oa Y vẫn chưa hết cảnh giác.
Sự cảnh giác này không phải vì sợ Bạch Ngọc Câu sẽ làm gì bọn họ, mà vì cô ấy lo lắng mình sẽ nói sai gì đó.
“Được thôi. Cảm ơn chủ tiệm.” Tạp Oa Y nháy mắt. Tiểu đệ của cô ấy cũng bắt đầu đi chọn hàng hóa.
“Không biết có thể mua hết những món đồ này không?”
Cô ấy phải hỏi rõ ràng trước. Nhỡ như một người chỉ có thể mua một vài thứ mà bọn họ lại mua quá nhiều thì liệu có làm mất lòng chủ tiệm hay không.
Bạch Ngọc Câu vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng: “Con nhà họ hàng, đến ở nhờ vài ngày.”
Tạp Oa Y gật đầu, thì ra là con nhà họ hàng à... Hả?
Con nhà họ hàng?!
Hai zombie nhỏ này sao?
Chủ tiệm quả nhiên không tầm thường. Quyết định ban đầu của cô ấy là đúng.
“Mạo muội hỏi một câu. Sao nơi này chỗ nào cũng bị đóng băng thế?”
Bạch Ngọc Câu ngáp một cái, tai nghe mèo trên đầu cô cũng giật giật: “Đó là...”
Khoan đã!
Bọn họ không phải là cục quản lý gì đó đến cải trang vi hành chứ!
Hiện tại mặc dù là mạt thế, nhưng cũng khó bảo đảm không xảy ra loại tình huống này.
Cô đã xem qua rất nhiều bộ phim truyền hình có cảnh Hoàng Đế, Tể tướng hay các đại quan khác cải trang vi hành đến một cửa hàng nào đó.
Nếu cô nói là do mình làm thì họ có bắt cô đi không?
Tội danh là hủy hoại bộ mặt thành phố gì gì đó, vậy Bạch Ngọc Câu 2.0 cô, người máy thông minh nhất chẳng phải sẽ phải vào tù à!
“Cái này tôi cũng không biết nữa~ Thân ái~”
Ha ha! Cô đúng là thiên tài!
Một câu đơn giản và thô bạo có thể giải quyết mọi vấn đề!
Cuối cùng, thêm một câu thân ái nồng nhiệt. Cô là bà chủ tốt nhất trong vũ trụ, không có gì sánh bằng!
Tạp Oa Y im lặng nhìn nụ cười giấu đầu hở đuôi của cô. Nhất định là cô làm!
Cô nhất định là đang giả heo ăn thịt hổ. Sau đó bẫy người khác!
Đầu tiên để người ta coi thường cô, sau đó dùng sắc mặt ghê tởm đối mặt với cô, cuối cùng cô sẽ đá người đó đi!
Đáng sợ quá! Đúng là đáng sợ!
Không ngờ chủ tiệm này lại kinh khủng như thế!
Đúng lúc này, cô ấy chợt nhìn thấy một bóng mờ xuất hiện trước mặt chủ quán.
Bóng mờ trông có vẻ rất chân thật, nhưng lại có thể loáng thoáng nhận ra đây là giả.
Tạp Oa Y chỉ thấy cái bóng mờ này là một cái cây. Nó mở miệng nói: “Ngươi muốn mua cái gì đây?”
Bạch Ngọc Câu nhìn trái cây trên cây, thèm chảy nước miếng: “Ta muốn cái này! Cái này!”
Cô chỉ vào mấy quả mọng nước nhất.
Người cây lắc lư ngọn cây, vươn cành hái quả xuống: “Đã chuyển hàng rồi, mời ký nhận.”
Dứt lời, thân ảnh của nó biến mất không thấy.
Bạch Ngọc Câu thì vui vẻ lấy ra một quả màu hồng phấn ăn.
Tuyệt vời! Loại trái cây tự chọn và hái ăn ngay này ngon quá!
Phải khen ngợi năm sao!
Mà lúc này đám tiểu đệ của Tạp Oa Y lại mở to hai mắt, đây là cái gì!
Trong đó Tạp Oa Y kiến thức rộng rãi, trước mạt thế, cô ấy đã bị tiểu thuyết trên mạng tẩy não.
Quả nhiên! Cô ấy đoán không sai mà!
Chủ tiệm này là một người xuyên không! Trên người cô chắc chắn có một loại hệ thống giao dịch nào đó. Cái hệ thống này cũng nhất định có cơ chế bảo vệ.
Chỉ cần có người gây chuyện, sẽ bị đánh ra ngoài!
“Xin hỏi loại trái cây này có gì đặc biệt không?” Tạp Oa Y mở miệng hỏi.
Cô ấy đoán nếu chủ tiệm không kiêng dè bọn họ, vậy hỏi một chút hẳn là không có vấn đề gì.
Bạch Ngọc Câu cắn hai miếng hết trái cây: “Có~”
Tạp Oa Y: “!!!”
Cô ấy biết ngay mà!
Đến tột cùng là công hiệu gì? Có thể làm cho người ta trở nên xinh đẹp? Có thể tăng cường thực lực? Hoặc là có thể đạt được dị năng nào đó?
Cô ấy dùng ánh mắt chờ mong nhìn Bạch Ngọc Câu, cô chớp chớp mắt: “Đặc biệt ở chỗ nó màu hồng!”
“Một miếng cắn xuống nước tràn ra bốn phía, nhẹ nhàng khoan khoái rất ngon miệng!”
Tạp Oa Y: “!!!”
Nghiêm túc à?
Cô ấy đang nghĩ thì thấy trước mặt mình lại xuất hiện một cái bóng mờ. Cái bóng này nhìn có chút chật vật.
Gã trốn vào một góc: “Ta muốn mua hào quang Âu Hoàng!”
Gã tên là Trương Phàm. Một cái tên bình thường như thế đã định trước không phải là người bình thường.
Gã sống trong những mưu mô từ khi còn nhỏ, vất vả để trưởng thành. Nhưng bây giờ gã lại vướng vào một vụ ám sát.
Sẽ không lâu nữa nơi ẩn náu của gã sẽ bị phát hiện.
Gã muốn lên sàn giao dịch mua một thứ có thể bảo vệ tính mạng, chỉ là đồ trên sàn đều quá đắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
May mắn thay, đúng lúc này gã nhìn thấy một vật phẩm khiến mắt gã sáng lên.
Hào quang Âu Hoàng, không cần 998, chỉ cần 98!
Đây quả là vật được làm ra dành cho gã! Có được hào quang này gã nhất định có thể sống sót!
Bạch Ngọc Câu nhìn gã: “Anh đã đặt hàng rồi, vậy tôi trực tiếp giao hàng nhé~”
Cũng đúng lúc này, bên phía Trương Phàm truyền đến tiếng bước chân: “Tìm thấy rồi! Ở chỗ này!”
Một người đàn ông mặc đồ đen giơ con dao trong tay lên.
Đột nhiên, một tia sáng chói lòa làm mù mắt người đàn ông áo đen.
Tia sáng này còn làm cho Tạp Oa Y và những người khác phải vội vàng lấy tay che mắt lại.
Khi ánh sáng mờ đi một chút, cô ấy buông tay xuống.
Trên đỉnh đầu bóng mờ kia có một vầng sáng tựa như hào quang thiên sứ.
Mắt thấy người áo đen lại muốn giết Trương Phàm, đột nhiên một con đại bàng khổng lồ từ trên trời lao xuống. Nó vươn móng vuốt bắt lấy Trương Phàm, sau đó bay đi trước mắt mọi người.
Trương Phàm lúc này mới kịp nói chuyện: “Rất cảm ơn cô! Tôi nhất định sẽ cho cô đánh giá tốt!”
Gã nói xong liền cúp điện thoại.
Tạp Oa Y nhìn một màn này rồi rơi vào trầm tư, hào quang Âu Hoàng?
Thứ này cũng có thể mua sao?
Chủ tiệm này quả nhiên không đơn giản! Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn đáng yêu, nhưng nói không chừng đã là một đại lão sống hơn ngàn năm!
Hệ thống Đánh Dấu: “Haha! Nhân loại ngu dốt. Hãy cúi đầu trước chủ nhân váy hồng của chúng ta đi!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ta thấy mi đã bị ký chủ thu phục rồi đấy. Ký chủ thật là lợi hại!”
Họ quét sạch mọi thứ trong cửa hàng làm cho tay Phục Toa tính tiền đến run rẩy.
“Lão đại! Chỗ này có người!” Ngoài cửa truyền đến một giọng nam.
Bọn họ quay đầu nhìn. Không biết từ lúc nào đã có hai chiếc xe dừng lại ở bên ngoài.
Một nhóm người đang đi về phía cửa hàng.
Một người đàn ông mở miệng nói: “Vật tư à? Bỏ hết mọi thứ xuống cho tôi!”
“Ai chưa nghe danh Đọa Thiên Bang hả? Những thứ này đều thuộc về chúng tôi!”
Vật tư? Tất nhiên nắm đấm ai to hơn thì thuộc về người đó rồi!
Đám nhóc con này còn không đủ một nắm đấm của anh ta!
Bạch Ngọc Câu chớp chớp mắt: “Tôi không biết. Bang phái này rất lợi hại à?”
Tạp Oa Y và những người khác: “!!!”
Người đâu người đâu! Cốt truyện kinh điển đến rồi đây!
Nhanh nhanh vả mặt phản diện!
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn dừng tay lại, nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt: “Vậy để tôi cho cô biết rõ!”
Anh ta vừa nói vừa đấm vào kính của quầy thu ngân. Với sức mạnh của anh ta thì chiếc kính chắc chắn sẽ vỡ thành từng mảnh.
“Rầm!”
Kính còn nguyên vẹn.
Anh ta không thể tin: “Rầm!”
Tấm kính vẫn còn nguyên vẹn như thể đang cười nhạo sự bất lực của anh ta.
Anh ta tức giận đập mấy chục lần vào tấm kính: “Sao thế được!”
Tại sao tấm kính này không vỡ!
Bạch Ngọc Câu trốn đằng sau Tạp Oa Y, yếu ớt nói: “Có lẽ là vì nó được sản xuất ở thế giới Chủng Hoa đó~”
Tạp Oa Y: “??? Cô trốn sau lưng tôi làm gì!”
Bây giờ không phải lúc kích hoạt bảo vệ của cửa hàng, kéo người đàn ông này vào sổ đen sao?
Bạch Ngọc Câu dùng ánh mắt “Cô nhanh lên đi” nhìn Tạp Oa Y: “Cố lên~”
Hehe, gặp khó khăn tìm cục quản lý, cô hiểu!
Cũng bởi vì bọn họ cải trang vi hành nên cô không thể dùng bạo lực đuổi những người kia đi được. Nếu không thì tất cả sẽ bị còng tay lại đấy!
Bạch Ngọc Câu 2.0 cô cũng không muốn nửa đời sau trải qua trong đồn cảnh sát đâu.
Chuyện chuyên nghiệp đương nhiên giao cho người chuyên nghiệp rồi!
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn nhìn Bạch Ngọc Câu nấp sau lưng Tạp Oa Y, trong lòng anh ta cũng biết nơi này chắc là của cô gái này.
Về việc tại sao ở đây lại có ánh đèn thì ai biết được. Có lẽ ai đó có dị năng hệ điện.
Đọa Thiên Bang bọn họ chỉ chú ý tới một chữ, bạo!
Não là cái gì? Trước giờ bọn họ chưa từng mang theo!
“Này, cô là chủ ở đây à?” Người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn nhìn Tạp Oa Y.
Bạch Ngọc Câu mạnh mẽ gật đầu: “ Đúng~ Chính là cô ấy~”