Thủy Linh tông là tông môn lớn nhất đại lục Hưu Vân Lâm. Thủy Linh tông có số lượng nữ tu đông đảo, nam tu thì cực ít.
Điều này cũng có liên quan tới pháp môn tu luyện của Thủy Linh tông. Tông chủ của Thủy Linh tông chính là Tịnh Nguyệt Tiên Tôn danh tiếng lẫy lừng.
Hiện giờ Tịnh Nguyệt Tiên Tôn đã đạt tới Đại Thừa kỳ. Tuy bà đã tới cấp bậc Đại Thừa, nhưng cũng kẹt ở chỗ này tới gần ngàn năm.
Mãi không đột phá được.
Bà mặc một bộ đồ trắng đứng trong viện ngắm tuyết đầu mùa, không khỏi vươn tay hứng một bông tuyết. Bông tuyết trong suốt như pha lê nhưng lại không hề hóa thành nước trong tay bà.
Tịnh Nguyệt Tiên Tôn nhìn lên bầu trời mà cảm khái trong lòng. Chẳng biết tới khi nào bà mới có thể đột phá được đây. Không biết sau khi bà rời đi thì Thủy Linh tông sẽ thế nào?
Đang lúc bà cảm khái thì một bông tuyết to đùng đột nhiên rơi xuống trước mặt bà.
Bông tuyết này to gấp bốn năm lần bông tuyết thông thường, Tịnh Nguyệt Tiên Tôn nhíu mày, lại thấy bông tuyết này bỗng nhiên hóa thành một thiếu nữ tóc trắng.
Thiếu nữ tóc trắng nhìn Tịnh Nguyệt Tiên Tôn, Tịnh Nguyệt Tiên Tôn nhìn thiếu nữ tóc trắng.
“Ui trời!” Bạch Ngọc Câu kinh ngạc kêu một tiếng: “Sao ta lại thành tinh rồi!”
“Nhất định tiên khí của mẫu thân đã giúp con hóa hình!”
Bạch Ngọc Câu chớp đôi mắt nhìn Tịnh Nguyệt Tiên Tôn, nhìn tôi, nhìn tôi, nhìn tôi đi trời!
Với ngoại hình xinh đẹp của cô, làm gì có ai từ chối nổi cô con gái xinh đẹp như cô!
Gì mà tu luyện chứ! Cô không cần!
Trực tiếp bái một người mẹ chẳng phải tốt à? Thoạt nhìn đã biết nữ tu này rất lợi hại, nhất định bà không sợ Ma Tôn!
Tịnh Nguyệt Tiên Tôn cúi đầu nhìn thoáng qua hồn phách trôi nổi này. Bà nhắm mắt lại: “Ngươi chớ có ăn vạ.”
Bạch Ngọc Câu liếc mái tóc trắng của bà, lại chỉ về mái tóc trắng của mình: “Mẫu thân xem đi chúng ta đều có mái tóc trắng, vậy nên người chính là mẹ của con!”
Cô đã quyết định chọn kẻ mạnh này rồi!
Tịnh Nguyệt Tiên Tôn: “…”
Bà cúi đầu nghiêm túc mà nhìn thiếu nữ này. Thiếu nữ có gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt kia sáng lấp lánh, mái tóc trắng cũng không lẫn sợi tóc đen nào.
Thiếu nữ trắng tinh như tuyết, Tịnh Nguyệt Tiên Tôn dùng một vòng thần thức tra xét bên trong cơ thể cô.
Thần thức tiến vào trong đầu Bạch Ngọc Câu, mấy quả cầu ánh sáng tránh chỗ này rồi lại trốn chỗ kia. Thần thức lại chạy tới không gian của Bạch Ngọc Câu.
“Ôi đệch! Cái quái gì đây!” Thống Chi Thiết Bổng nhảy tới nhảy lui.
Băng Giá Đau Thương nhìn rồi bảo: “Hình như cái này gọi là thần thức.”
Nó chạy tới sờ: “Thật sự là thần thức kìa!”
Sau khi thần thức chạm vào Băng Giá Đau Thương thì rụt về, Tịnh Nguyệt Tiên Tôn nhìn thiếu nữ trước mặt bằng ánh mắt kinh hãi.
Không ngờ thiếu nữ này là kiếm linh của kiếm băng!
Kiếm có thể khai trí đã là thần kiếm, hiện giờ lại có kiếm linh xuất thế ôm chân bà gọi mẹ, đúng là thần kỳ.
Tịnh Nguyệt Tiên Tôn nhíu mày liếc nhìn thiếu nữ trước mặt. Cô gái này không rành thế sự, có lẽ sau khi sinh ra đã hóa thành bông tuyết bay lượn khắp nơi.
Giờ gặp linh lực tràn trề của bà thì cho rằng linh lực của bà đã giúp cô hóa thành người.
Nhưng bà cũng không thể nhận danh phận người mẹ này được. Dù sao kiếm linh trông như chẳng biết cái gì hết, sao Tịnh Nguyệt Tiên Tôn bà có thể lợi dụng người khác được?
Tịnh Nguyệt Tiên Tôn ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định. Bà nhếch bờ môi đỏ lên: “Ta không phải mẫu thân của ngươi, ngươi là kiếm linh.”
Bạch Ngọc Câu chớp mắt: “Kiếm linh?”
Cô là kiếm linh ư? Hình như sai sai, chẳng phải cô nhảy ra từ cục đá à?
Cái ngày mà cô chui ra, đám hoa cỏ xung quanh đều nói cô là bình hoa xinh đẹp nhất.
“Ta là bình hoa tinh!” Bạch Ngọc Câu chớp mắt, cô không phải kiếm linh gì đó đâu!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hệ thống Mỹ Thực: “Ha ha ha! Người này cho rằng ký chủ là kiếm linh!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Hể? Nếu vừa rồi chúng ta không trốn thì liệu bà ấy có nghĩ ký chủ là hệ thống tinh không?”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Lần sau mà có thần thức tiến vào nữa, chúng ta xông lên cho người ta sờ!”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
Điếc ngang. Dù sao nó cũng cố gắng hết sức rồi, ký chủ có tu luyện hay không cũng không ép được!
QAQ!
Tịnh Nguyệt Tiên Tôn nhìn kiếm linh ngây thơ vô tri trước mặt. Bà khẽ thở dài.
Khéo kiếm linh này còn không biết mình là cái gì. Nếu bị người khác phát hiện, e rằng sẽ khiến vô số người đổ đến tranh cướp.
Trong lòng bà đưa ra quyết định: “Ngươi là gì không quan trọng, tóm lại ta không phải mẫu thân của ngươi. Như vậy, sau này ngươi cứ ở lại Thủy Linh tông tu hành đi.”
Để cô ở lại Thủy Linh tông thì Tịnh Nguyệt Tiên Tôn vẫn có thể bảo vệ ít nhiều.
Cũng xem như hai người có duyên.
“Vâng thưa mẫu thân!” Bạch Ngọc Câu biết, với vẻ đẹp của cô, không ai có thể từ chối cô được!
Giờ chắc Ma Tôn không thể tìm thấy cô!
————
“Ma Tôn đại nhân đâu?” Đại Mỹ nhìn cung điện trống rỗng.
Nhóm ma phía sau nàng ta lấy dây thừng trói mấy ngọn núi băng thành một hàng với nhau.
Tiểu Mỹ đi tới: “Grào grào grào!”
Cô ấy đi rồi!
“Gì cơ? Ma Tôn đại nhân đi rồi?” Đại Mỹ giật mình: “Ngài ấy đi đâu thế?”
Tiểu Mỹ: “Grào grào grào!” Gà mái.
“Gà mái á?” Đại Mỹ trầm mặc một lát: “Ma Tôn đại nhân muốn ăn gà mái à? Sao không bảo sớm để ta tiện tay mang về một ít gà băng chứ!”
“Nấu canh rất ngon!”
Tiểu Mỹ: “Grào!”
“Nếu Ma Tôn đại nhân không ở đây.” Đại Mỹ nhìn lướt qua đám núi băng thành tinh đang run rẩy tới mức rơi cả băng phía sau: “Thả chúng ở đây.”
Đợi Ma Tôn đại nhân vừa quay về là thấy đám núi băng thành tinh luôn, tới lúc đó chắc chắn Ma Tôn đại nhân liếc mắt một cái là nhận ra tên núi băng phụ lòng kia!
Nhất định Ma Tôn đại nhân sẽ cực kỳ vui mừng!
Đám núi băng: Hu hu hu.
Cứu núi băng đi mà! Hức hức!
Mà bên kia Tang Tinh và Phục Toa hân hoan bay về phía đại lục Hưu Vân Lâm.
“Ha ha!” Tang Tinh cười lớn: “Tôi đã đặt định vị cho chị đại từ lâu rồi!”
Cậu không bao giờ phải lo mình thất lạc với chị đại nữa!
Về phần Tiểu Mỹ, hê hê, để một con zombie như nó ở lại Ma giới ăn màn thầu ma đi!
Hai người tiến thẳng tới Thủy Linh tông.
————
“Đây là tiểu sư muội mới đến! Đáng yêu quá đi!” Một nữ tu mặc đồ trắng dùng ngón tay ngọc chọc vào gương mặt Bạch Ngọc Câu.
Aaaa! Yêu quá!
Bạch Ngọc Câu bĩu môi, bị ngón tay của nàng ấy chọc cho rò khí: “Xì xì…”
Đám nữ tu này đều vây quanh cô làm gì hả, chắc chắn bị kinh sợ bởi nhan sắc xinh đẹp động trời của cô rồi!
Ha ha, Mary Sue Bạch cô là bình hoa đẹp nhất!
Một nữ tu khác cũng lén chọc gương mặt cô, kế đó nàng ấy cảm nhận được sự mềm mại: “Mềm quá đi!”
Sao tiểu sư muội này đáng yêu quá vậy, chọc gương mặt một cái còn xì khí ra ngoài!
“Vì sao mọi người đều mặc quần áo màu trắng hết thế?” Bạch Ngọc Câu chớp đôi mắt.
Đại sư tỷ Cô Đông tiên tử mở miệng bảo: “Đây là tông phục của tông môn chúng ta. Mặc bạch y không nhiễm một hạt bụi trông khá đẹp. Chắc tông phục của muội xong ngay trong chốc lát thôi, xong sẽ đưa muội luôn!”
Bạch Ngọc Câu chớp mắt, cô lắc mình biến thành một cái bình hoa béo tròn: “Chẳng lẽ nhiều màu thì xấu à?”
Từ trước tới giờ mọi người đều khen cô nhiều màu sắc rực rỡ xinh đẹp, không ngờ các sư tỷ thích màu trắng.
Vô số nữ tu nhìn ánh sáng chói lóa mù mắt, không ngờ bình hoa này có đủ mọi màu sắc!
Bình hoa tròn vo, nếu không biết còn tưởng một quả cầu. Nhưng trên mặt bình hoa có nhiều mảnh vỡ trông như được ghép nối từ vô số mảnh.
“Không ngờ muội học được thuật biến hình nhanh như vậy!” Cô Đông tiên tử kinh ngạc nói.
Xem ra tiểu sư muội này rất có thiên phú!
Nhưng có lẽ không đủ tu vi nên biến thành cái bình hoa không hoàn thiện lắm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô Đông tiên tử lắc đầu: “Để ta thị phạm cho muội.”
Nàng ấy lắc mình biến hóa thành một chiếc bình hoa màu trắng trong suốt, bên trên bình hoa còn cắm một cây trúc: “Tiểu sư muội, muội nhìn có hiểu không?”
Bạch Ngọc Câu chớp mắt, không ngờ sư tỷ này cũng là bình hoa tinh!
Trắng trẻo, gầy gò, nhìn hoàn toàn khác cô.
Cô thì tròn vo, đủ mọi màu sắc, nhưng có thể phát ra ánh sáng nhanh chóng lóe mù mắt người ta.
Bạch Ngọc Câu gõ miệng bình hoa: “Ta hiểu rồi!”
Cô nhanh chóng biến thành một chiếc bình hoa trắng đủ mọi màu sắc!
Nữ tu nhìn tiểu sư muội đáng yêu mà không nhịn được trò chuyện bằng thần thức.
“A a a! Tiểu sư muội đáng yêu quá đi!”
“Đáng yêu quá đi mất, nhưng hình như ta thấy muội ấy hơi giống… Tông chủ.”
“Úi? Đằng ấy cũng phát hiện ra à?”
“Ta phát hiện, vừa rồi chính tông chủ đưa muội ấy xuống! Ta nghi ngờ đây là con gái riêng của tông chủ!”
“Cái gì cái gì? Dưa bùng nổ thế luôn!”
“Thoạt nhìn tiểu sư muội chẳng biết gì hết, chiếc bình hoa muội ấy biến thành cũng đáng yêu!”
Các nàng ấy mồm năm miệng mười thảo luận bằng thần thức. Bạch Ngọc Câu thấy họ không nhúc nhích cũng không nói lời nào, trên mặt cũng chẳng có cảm xúc gì.
Cô lại biến trở về trạng thái hồn phách: “Sư tỷ, muội đói bụng.”
Lúc này nhóm nữ tu mới hồi phục tinh thần: “Tiểu sư muội đói bụng rồi à! Muội muốn ăn gì, tỷ dẫn muội đi ăn!”
“Muốn ăn phượng hoàng!”
“Được! Muốn ăn phượng hoàng đúng không, tỷ đưa cho muội ngay…” Cô Đông tiên tử ngây người ra: “Khoan khoan, phượng hoàng?”
“Tông môn chúng ta không có phượng hoàng, ăn gà lưu ly bảy màu được không?”
Bạch Ngọc Câu vui vẻ nói: “Được! Muội ăn gà!”
A! Cô mới thông minh làm sao!
Đầu tiên đưa ra một yêu cầu không thể thực hiện được, sau đó đưa ra một yêu cầu không quá khó, vậy thì người khác sẽ đồng ý thôi!
Cô thật là bình hoa tinh thông minh nhất thiên hạ.
Bạch Ngọc Câu bước vào nhà ăn, các sư tỷ bắt một con gà lưu ly bảy màu đưa cho đầu bếp.
Cô im lặng chờ, đột nhiên ngọc bội của Cô Đông sư tỷ sáng lên..
Cô Đông sư tỷ cầm ngọc bội: “Hà Linh sư thúc.”
Bên kia ngọc bội truyền tới một âm thanh: “Vài ngày nữa sẽ có bí cảnh mở ra, ngươi dẫn dắt đệ tử dưới Kim Đan kỳ tới rèn luyện một lần.”
“Bí cảnh?” Bạch Ngọc Câu nghe hai từ bí cảnh luôn cảm thấy có phần quen thuộc.
A! Cô nhớ rồi!
Cô xuất thế ngang trời ở bí cảnh!
Đó là một bí cảnh thần kỳ, lúc ấy cô nằm trong một cục đá to, xung quanh đều là đám hoa cỏ.
Cho tới khi cô bất ngờ vỡ ra, cơ thể bình hoa khiến cho đám hoa cỏ xung quanh đều phải kinh ngạc không thôi: “Ui trời! Bình hoa này đẹp quá đi mất!”
“Có thể đưa muội tới đó không?” Bạch Ngọc Câu nhìn Cô Đông sư tỷ.
Cô Đông sư tỷ hỏi: “Tu vi hiện tại của muội là gì? Nếu tới Trúc Cơ kỳ thì tỷ sẽ dẫn muội theo.”
Không phải nàng ấy không muốn đưa đi, nếu cảnh giới của tiểu sư muội thấp quá, chỉ sợ lúc đi vào nàng ấy không bảo vệ được.
Nàng ấy lôi ra một viên đá đo lường đưa cho Bạch Ngọc Câu: “Muội cầm thử xem.”
Bạch Ngọc Câu cầm viên đá, viên đá không thay đổi chút nào.
Lúc lâu sau.
Cô Đông sư tỷ tiếp tục lôi ra viên đá khác: “Chắc viên đá này hỏng rồi, muội dùng cái này thử xem!”
Bạch Ngọc Câu nhận viên đá, thoáng cái viên đá có sự thay đổi.
Chúng nữ tu chỉ thấy viên đá này càng lúc càng to ra.
“Hỏng rồi! Nhất định do tu vi của tiểu sư muội quá cao nên đá đo lường sắp nổ!”
“Tiểu sư muội, nhanh vứt đá đo lường đi!”
“Ui ui, sản phẩm ba không hại chết người tu tiên rồi!”
Bạch Ngọc Câu ngơ ngác nhìn viên đá trước mặt. Viên đá tròn vo bỗng nhiên nứt toác ra.
Bên trong lộ ra một hòn đá nhỏ.
“Nó sinh con rồi.” Bạch Ngọc Câu cầm viên đá nhỏ lên, nhìn Cô Đông sư tỷ bằng ánh mắt ngây thơ, đáng thương.