Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!

Chương 71



“Má ơi! Gặp quỷ rồi!” Bạch Ngọc Câu đang cất mùi hôi đi, không ngờ đột nhiên cô nhìn thấy một cái đầu xù.

Đầu xù này đang phun ra chất nôn cầu vồng: “Ọe!”

“Quân… Quân sư! Không phải anh chết rồi ư?” Bạch Ngọc Câu sợ hãi.

Cô rút Thống Chi Thiết Bổng ra lần lượt đập vào đầu bốn vị Ma Vương.

Tức thì trên đầu Tứ Đại Ma Vương mọc ra cục sưng siêu lớn, họ rơi bộp xuống đất, bị Bạch Ngọc Câu cất thẳng vào không gian.

Đây chính là nguyên liệu quan trọng để làm màn thầu đen sau này, không thể để chúng chạy được!

Trong không gian, Thống Chi Thiết Bổng đang đắc ý hân hoan khoe với Băng Giá Đau Thương: “Ban nãy chủ nhân lại dùng ta~”

Băng Giá Đau Thương chảy một giọt nước mắt băng, chủ nhân không yêu nó ư?

Nó biết, nhất định chủ nhân không thích kiếm băng có thể nổi da gà như nó.

Hức hức!

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!!”

Tứ đại Ma Vương từ trên trời rơi xuống không gian. Chúng xếp chồng lên nhau, trên người còn ma khí lượn lờ.

“Sao lại có bốn ma ở đây?” Băng Giá Đau Thương nhảy lộc cộc tới.

Thống Chi Thiết Bổng hưng phấn nhìn bốn ma này tới mức xoay đi xoay lại: “Là chúng đấy! Chủ nhân lấy ta ra ngoài đánh chúng!”

“Thấy không, mấy cục sưng này đều do ta đánh!”

Nó ưỡn ngực kiêu ngạo, nhìn qua là một cây gậy không thẳng lắm!

Mùi hôi của Tứ đại Ma Vương khiến Băng Giá Đau Thương hơi khó chịu. Nó cân nhắc xem có nên đóng băng chúng hay làm gì khác hay không, thì thấy ma khí tụ lại bên người Tứ đại Ma Vương đều tập hợp lại rồi tuôn về phía tiền bối lưỡi hái.

Sau khi ma khí bị tiền bối lưỡi hái hút đi, hình như khung xương trên cơ thể lưỡi hái tiền bối đỏ hơn một chút.

“Lưỡi hái tiền bối giỏi quá đi!” Băng Giá Đau Thương ngưỡng mộ nhìn lưỡi hái.

Thống Chi Thiết Bổng nhảy tới bên người Tứ đại Ma Vương, thi thoảng giáng cho chúng một gậy.

“Cắc tùng cắc tùng cắc tùng cắc tùng!”

————

[Tôi không thể nhìn thẳng vào màn thầu nữa, cảm ơn!]

[Ha ha ha! Tứ đại Ma Vương làm tôi cười chết! Có mà họ là Tứ đại Ma Vương khôi hài thì đúng hơn.]

[Quân sư thảm quá, anh ấy nôn ra bảy màu luôn kìa.]

[Sao túi trữ vật của streamer có thể hút được gió bão vậy… Không ổn, tôi tưởng tượng tới từ “hút gió bão” là buồn nôn, ọe!]

[Ọe! Tôi sẽ không bao giờ ăn đậu phụ thối nữa!]

[Đậu phụ thối: Tôi mời bạn, chọc tức bạn!]

Bạch Ngọc Câu ôm cây run rẩy nhìn đầu người kia.

Cô thề, Đại đương gia Đá Đao trại cô không hề hèn nhát, cô chỉ…

Sợ quân sư một cách bản năng thôi. Dù sao quân sư lo phần trí tuệ, không thông minh thì sao làm quân sư được đây.

Loại mãng phu như cô, từ lúc có quân sư thì tất cả đều nghe theo quân sư.

Một người bình thường như quân sư chỉ dựa vào đầu có là có thể xoay cô chóng mặt, giờ biến thành quỷ chẳng phải càng đáng sợ hơn à!

“Cậu, cậu, cậu, chẳng phải cậu bảo quân sư chết rồi à?!” Cô nhìn Tang Tinh, nước mắt lưng tròng.

Tang Tinh chớp mắt, lại nhìn Diệp Lương Thần: “Không phải ngươi chết rồi à?”

Diệp Lương Thần ngẩng đầu: “Ọe!”

Hắn nôn một lúc mới trở lại bình thường: “Ta chưa chết đâu.”

Chẳng lẽ lúc hắn nhảy vào hang động bị Tang Tinh nhìn thấy, Tang Tinh cho rằng hắn đã chết ư?

Diệp Lương Thần nhảy khỏi hang động, dừng chính xác ở một nơi sạch sẽ: “Ta đi cứu sư tỷ Miệng Quạ Đen.”

Hắn quay đầu nhìn Phục Toa nôn tới mức ngất xỉu: “!!!”

“Ngươi không chết à!” Bạch Ngọc Câu thở phào nhẹ nhõm: “Mấy tên đàn em khác đâu rồi?”

Thật là, dọa chết cô rồi!

Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhảy ra khỏi hang động: “Ọe! Mùi gì thế này!”

Nàng ấy che mũi lại rời xa bãi nôn bảy màu: “Tiểu sư muội, may quá! May mà muội không sao!”

Tu vi của tiểu sư muội không cao, tách khỏi sư tỷ các nàng ấy thì làm sao bây giờ.

Giờ tìm thấy là tin tốt nhất.

Bạch Ngọc Câu nhìn nàng ấy: “Ngươi gọi ai là tiểu sư muội đó! Ta là một người đàn ông thực thụ!”

Nàng vỗ bộ ngực: “Thấy không? Cơ ngực thuần khiết 24k!”

Sư tỷ Miệng Quạ Đen ngây ra một lát: “Nhưng tiểu sư muội à, muội có cơ… ngực ư?”

Bạch Ngọc Câu sửng sốt, cô liếc bộ ngực của mình: “Hả? Sao lại phẳng thế này!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngày trước cơ ngực của cô to lắm!

Nhất định xảy ra vấn đề ở đâu đó rồi!

Sư tỷ Miệng Quạ Đen nhìn tiểu sư muội dễ thương nhà mình, chỉ thấy tiểu sư muội thật đáng yêu làm sao!

Quả nhiên không hổ là tiểu sư muội có gương mặt mềm mại và đứa con hòn đá!

Nàng ấy đang định mở miệng an ủi tiểu sư muội, thì thấy tiểu sư muội chẳng biết lôi một ống hút từ đâu ra.

Bạch Ngọc Câu chọc chọc ống hút vào ngực mình, tiếp đó há miệng thổi mạnh.

Thế mà ngực cô dần nhô lên thật!

Sư tỷ Miệng Quạ Đen: “!!!”

Nàng ấy xoa hai mắt mình, lại xoa thêm cái nữa.

“Được rồi!” Bạch Ngọc Câu vỗ cơ ngực căng phồng được thổi lên: “Đàn ông cần chiến đấu! Đàn ông cần chiến đấu!”

Cô chính là mãng phu cường tráng nhất, Đại đương gia của Bá Đao trại, được biết đến với cái tên Đại vương Bạch Ngọc Câu Hầu Đầu Bổng!

Thân thể cường tráng, mê đảo muôn vàn thiếu nữ!

Sư tỷ Miệng Quạ Đen gãi đầu, nàng ấy nhìn Diệp Lương Thần đang bình tĩnh thản nhiên: “Người tinh à, tiểu sư muội…”

Người tinh và tiểu sư muội quen nhau từ sớm, nhất định biết hiện tại tiểu sư muội đang làm gì!

Diệp Lương Thần không nỡ nhìn thẳng cái dáng vỗ ngực của Bạch Ngọc Câu. Hắn đỡ trán: “Tiểu sư muội của các ngươi… Nàng ấy…”

“Nàng ấy sống một mình từ khi còn nhỏ… Không ai giúp đỡ… Cũng không ai nói chuyện với nàng ấy, lâu dần nàng ấy trở nên như vậy.”

“Nàng ấy chỉ muốn có người chơi cùng mình thôi…”

Cơ thể Diệp Lương Thần run lên, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Sư tỷ Miệng Quạ Đen: “!!!”

Thì ra tiểu sư muội khổ như vậy, cuộc sống khó khăn đến thế!

Bảo sao tiểu sư muội ngoan vậy. Nếu tiểu sư muội muốn chơi thì người làm sư tỷ như nàng ấy sẽ theo tới cùng!

“Tiểu sư… tay đàn ông à, cơ ngực của muội to thật đấy!”

Bạch Ngọc Câu dừng bàn tay vỗ ngực lại, cô nhìn về phía nữ tu bị mình làm cho say mê tới choáng váng: “Đương nhiên rồi!”

Cô biết mà, không có nữ tu nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Bạch Ngọc Câu cô!

Ha! Cô khí phách như vậy, mạnh mẽ như vậy, uy nghiêm như vậy!

Thế nên…

“Cướp đây! Giao hết toàn bộ những đồ có giá trị trên người ngươi ra đây!”

Hừ! Đừng cố lấy sắc đẹp mê hoặc cô, cô là Bạch đại vương! Là Đại đương gia của Bá Đao trại vô tình vô nghĩa, lạnh lùng sắt đá, lục thân không nhận!

Miệng Quạ Đen nhìn lướt qua Diệp Lương Thần đang che mặt run rẩy, nàng ấy liếc nhìn Bạch Ngọc Câu bằng ánh mắt yêu thương, sau đó đưa túi trữ vật của mình ra.

Bạch Ngọc Câu nhận túi trữ vật, cô mở ra nhìn rồi bị ánh sáng long lanh của linh thạch làm lóa mắt!

Vãi thiệt!

Không ngờ người này không phải tu sĩ nghèo khó!

Cô cướp thành công rồi!

Bạch Ngọc Câu cầm túi trữ vật đi tới cạnh Diệp Lương Thần: “Quân sư, quân sư! Chúng ta phất rồi!”

Hừ! Xem quân sư còn dám chỉ chỉ trỏ trỏ cô không. Giờ cô không có quân sư cũng tự đánh cướp được!

Diệp Lương Thần: “…”

Chút linh thạch thế này cũng xứng để cô hạnh phúc rồi à!

“Chị đại! Chúng ta cướp người khác đi” Tang Tinh nhìn Bạch Ngọc Câu, cậu chộn rộn.

Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Đi!”

Không ngờ hôm nay cô được mùa, nhất định hôm nay là ngày tốt!

Giờ tìm được quân sư rồi, trực tiếp xông lên thôi!

“Quân sư, anh nói xem chúng ta tới đâu cướp thì tốt?”

Diệp Lương Thần trầm tư một lát: “Vào trong đi, đã làm cướp thì chúng ta phải là cướp mạnh nhất.”

Bạch Ngọc Câu gật đầu như con gà mổ thóc: “Quân sư nói rất đúng!”

“Vậy nên chúng ta không cướp người khác!”

“Ừ ừ ừ! Quân sư nói… Chúng ta không cướp người thì cướp gì?”

Diệp Lương Thần nhìn về phía chỗ sâu trong bí cảnh: “Cướp bí cảnh!”

————

“Tìm thấy tiểu sư muội chưa?” Cô Đông sư tỷ hỏi nhóm sư muội.

Các nữ tu lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Từ lúc vào bí cảnh họ vẫn luôn tìm kiếm tiểu sư muội.

Tiểu sư muội là bảo bối của Thủy Linh tông họ! Sao có thể thất lạc được, quan trọng nhất chính là tu vi của muội ấy không cao, lại còn ngây thơ.

Chẳng may…

Hừm!

“Các ngươi tìm tiểu sư muội à?” Ám Nguyệt chân nhân mang kiếm giáng từ trên trời xuống cạnh họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô Đông sư tỷ nhìn thấy Ám Nguyệt chân nhân lập tức lấy ra pháp khí cành trúc bản mệnh của mình:, “Ngươi muốn làm gì?”

Ám Nguyệt chân nhân định làm gì với tiểu sư muội của họ!

Có chuyện gì thì nói với nàng ấy đây này!

Ám Nguyệt chân nhân nhìn Cô Đông sư tỷ: “Tiểu sư muội ở bên ngoài, chắc sẽ sớm vào thôi.”

Cô Đông sư tỷ nghi ngờ nhìn gã ta: “Đây là tiểu sư muội của ta, ngươi gọi muội ấy là tiểu sư muội là có ý gì?”

Giọng điệu còn thân thiết như vậy!

Tuyệt đối tiểu sư muội sẽ không tới Kiếm tông họ đâu!

“…” Ám Nguyệt chân nhân trầm mặc một lát: “Ta cũng không biết tên nàng ấy là gì.”

Cô Đông sư tỷ: “Mơ đi ngươi mới biết tên tiểu sư muội!”

Cmn!

Trời đất!

Không ngờ Ám Nguyệt chân nhân muốn biết tên của tiểu sư muội!

Không thể được!

Ám Nguyệt chân nhân: “…”

Thôi kệ, dù sao cũng có linh căn rồi, gã ta phải đi tìm các sư đệ, sư muội của mình.

Ám Nguyệt chân nhân đạp lên kiếm bay đi, Cô Đông sư tỷ nói với vô số sư muội: “Đi! Đi tìm tiểu sư muội thôi!”

Mọi người đều vội vã bước ra ngoài.

Bạch Ngọc Câu vội bay vòng quanh. Cô cưỡi hổ lớn dũng mãnh của mình đi tới một hang động.

“Ở đây à?”

Diệp Lương Thần nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chính là ở đây.”

Hắn cảm giác được trong sơn động này có một yêu thú cấp năm, tất nhiên bên cạnh yêu thú này có thiên tài địa bảo.

“Ngon!” Bạch Ngọc Câu đột nhiên lôi lưỡi hái của mình ra: “Để ta đi gặp nó!”

Cô đứng ở cửa động gào lên với yêu thú cấp năm bên trong: “Ta là Đại đương gia Bá Đao trại, Bạch đại vương một đao cắt yết hầu!”

“Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn đừng động đậy, đứng yên đó đợi ta cướp!”

“Grào!” Dường như yêu thú trong hang động bị cô chọc giận.

Yêu thú bước ra khỏi động. Nó có hình dạng kì lạ, lớp vảy trên người trông vững chắc không thể phá hủy được: “Grào grào grào!”

Tu sĩ ở đâu ăn nói liên thiên!

Xem giờ ta ăn thịt chúng bay luôn đây! Ăn luôn ăn luôn!

Nó ghét nhất cái đám tu sĩ này, rõ ràng nó đang sống một cuộc sống êm đẹp, không muộn phiền ở đây.

Nhưng luôn có vài tu sĩ chạy tới phá ngang cuộc sống êm đẹp của nó, muốn cướp Tiểu Dạ Đăng của nó!

Đúng vậy, nó có một chiếc Tiểu Dạ Đăng phát quang.

Nó là một con yêu thú sợ bóng tối vào ban đêm, với nó, yêu thú sợ bóng tối không có gì phải xấu hổ cả.

Chẳng ai quy định yêu thú không thể sợ bóng tối hết, nó và Tiểu Dạ Đăng này đã nương tựa với nhau vài trăm năm.

Trong mấy trăm năm này có vô số người tới cướp Tiểu Dạ Đăng.

Thật quá đáng!

Không có Tiểu Dạ Đăng thì nó sống kiểu gì!

Diệp Lương Thần nhìn yêu thú to lớn hung dữ này, hắn đưa mắt ra hiệu với sư tỷ Miệng Quạ Đen.

Sư tỷ Miệng Quạ Đen gật đầu, nàng ấy nói với yêu thú: “Giờ ngươi phi thăng đi!”

“Đùng đoàng!” Một tiếng sấm vang lên.

Một tia sét dày bằng năm người giáng từ trên trời xuống bổ thẳng vào người yêu thú.

Yêu thú choáng váng một lúc rồi dùng bộ giáp cứng của mình chặn lại tia sét.

Tiếp đó, một cột sáng vàng từ trên trời giáng xuống, tu vi của yêu thú mạnh thêm!

Nó ngơ ngác nhìn mấy tu sĩ trước mặt, mẹ ơi!

Đây là người tốt! Nó hiểu lầm họ rồi!

Yêu thú rơi lệ đầy mặt: “Cảm ơn các ngươi! Grào!”

Không ngờ trên đời này còn có tu sĩ tốt bụng giúp đỡ yêu thú như vậy!

Nó vội vàng quay về hang động, ngậm một bông hoa phát sáng đứng trong cột sáng, tiếp đó từ từ phi thăng trong tầm mắt mọi người.

Diệp Lương Thần nhìn yêu thú phi thăng, lại liếc nhìn Sư tỷ Miệng Quạ Đen đang hân hoan ngất ngây: “!!!”

“Trời ơi! Ngôn Xuất Pháp Tùy của ta đã tu luyện thành công rồi!”

Sư tỷ Miệng Quạ Đen kích động tới mức ôm Bạch Ngọc Câu xoay liền vài vòng. Nàng ấy hét lên a a a vài vòng mới dừng lại được.

“Giờ ngươi phi thăng!” Sư tỷ Miệng Quạ Đen kích động nhìn Diệp Lương Thần.

“Đùng đoàng!”

Một tia sét to như lòng bàn tay giáng xuống đầu Diệp Lương Thần: “Roẹt!”

Diệp Lương Thần nhìn tu vi của mình lại tụt thêm một tầng nữa: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.