Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!

Chương 75



Một đám tu sĩ ngồi khoanh chân trên pháp khí của mình rồi nhìn sang gấu khổng lồ ở phía đối diện.

Bên trên gấu khổng lồ có một thiếu nữ, bên cạnh nó là một nữ tu tóc ngắn, trong tay nữ tu đang cầm một cái khay.

Một thiếu niên tóc hồng tiện tay nhổ một cây linh thảo dưới đất lên rồi ném vào trong cái khay.

Diệp Lương Thần vội bịt miệng Sư tỷ Miệng Quạ Đen, tránh nàng ấy làm hỏng chuyện quan trọng này.

Bạch Ngọc Câu ngồi ở trên đầu gấu khổng lồ, tay phải cầm cây búa nhỏ, tay trái cầm chiêng.

“Coong!”

“Ai muốn cây linh thảo này? Giá khởi điểm là...” Bạch Ngọc Câu đắn đo suy nghĩ một lúc, sau đó duỗi ra năm ngón tay.

Tu sĩ ở bên ngoài tu sĩ điên cuồng giơ tay: “Ta trả mười!”

“Ta mười lăm!”

“Ta hai mươi!”

“Ta một trăm!”

Rất nhiều tu sĩ quay lại nhìn tu sĩ kia, tu sĩ này chắc điên rồi, nâng giá tới tận một trăm!

Ám Nguyệt chân nhân lấy ra túi trữ vật trống không chỉ còn lại sách và linh căn.

Trời, làm kiếm tu nghèo quá đi!

Đấu giá như này thì bọn họ tham gia kiểu gì được.

Bỗng nhiên trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ: “Tạm dừng một lát, tạm dừng một lát!”

Nói xong rồi Ám Nguyệt chân nhân ngay lập tức lấy ra một cây linh căn màu đỏ: “Ở đây có bán đấu giá này!”

“Hỏa Linh Căn cực phẩm! Giá khởi điểm là một trăm linh thạch cực phẩm! Ai nhanh tay thì được!”

Nhiều tu sĩ nhìn thấy: “Con mẹ nó! Là Hỏa Linh Căn cực phẩm!”

“Đại sư huynh Kiếm Tông này giấu kĩ thật đấy! Thế mà có đồ tốt thế này!”

“Ta ta ta! Một trăm năm mươi!”

“Ta nữa! Hai trăm!”

Nãy giờ, Bạch Ngọc Câu bị bỏ qua, thấy kẻ đã cướp đồ của cô lúc trước thì khóc thút thít!

Chính là gã! Đã cướp đồ của cô còn ngang nhiên bán đấu gia tang vật ở đây! Dám cướp tiền của cô!

Không được, cô không thể để lộ ánh mắt muốn giết người của mình với tên ăn cướp này được.

Nếu để các huynh đệ biết chuyện này thì cô còn mặt mũi nào nữa!

Ám Nguyệt chân nhân lòng đau như cắt lấy ra linh căn, nếu không phải tại kiếm tu bọn họ quá nghèo thì gã cũng không nỡ mang bán linh căn này!

Nếu như dựa vào thực lực để cướp đoạt linh căn thì gã cũng không sợ!

Dù sao thì ưu thế của kiếm tu là thực lực và sức mạnh!

Nhưng mà... ôi!

Cuối cùng, Ám Nguyệt chân nhân cũng quyết định bán tháo linh căn này rồi đau lòng thu về một ngàn linh thạch cực phẩm.

Cuối cùng cũng có tiền mua linh thảo, linh bảo rồi!

Bạch Ngọc Câu nhìn linh thạch sáng bóng trong tay gã thì chảy xuống hai hàng nước mắt ước ao, ghen tị.

Ơ?

Chờ chút!

Cô cũng không cần phải hâm mộ đâu nhỉ!

Ngay lập tức, Bạch Ngọc Câu nhanh chóng lấy ra một nắm linh căn: “Khụ khụ! Bán linh căn nào! Ai tới trước thì được!”

Ánh mắt của nhóm tu sĩ sáng lên: “Ta muốn mua! Ta muốn mua!”

“Lần này dù có tán gia bại sản thì ta cũng phải mua bằng được!”

Cô Đông sư tỷ nhìn tiểu sư muội lấy ra rất nhiều linh căn thì cả người sững sờ một lúc.

Nàng ấy đang ở đâu? Nàng ấy là ai? Đó có thật sự là tiểu sư muội của nàng ấy sao?

Tiểu sư muội không phải là để yêu thương, bảo vệ che chở sao?

Ha ha ha ha ha! Chắc là nàng ấy đang nằm mơ rồi!

Ở bên ngoài bí cảnh.

Một nhóm trưởng lão của các tông môn đang đợi ở đây, một người đàn ông tóc bạc râu trắng vuốt râu: “Không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.”

“Sợ là lành ít dữ nhiều.” Một nữ tu mở miệng nói: “Lần này chúng ta phạm sai lầm, có mấy tên ma tu quỷ quái đã chui đã vào trong bí cảnh rồi.”

“Ôi trời!” Các trưởng lão thở dài thườn thượt.

Bọn họ có thể tưởng tượng được tình cảnh khó khăn của các đệ tử nhà mình rồi.

Chắc là bị yêu thú truy đuổi rồi lại gặp phải ma tu.

Hy vọng vẫn có người trong số bọn họ có thể sống sót trở ra.

Bọn họ chờ ở đây năm ngày năm đêm liên tiếp thì lối ra của bí cảnh mới tỏa ra ánh sáng.

“Mở ra rồi!” Rất nhiều trưởng lão nhanh chóng chuẩn bị các loại đan dược tốt nhất.

Hy vọng có thể cứu được những đệ tử bị thương nặng kia.

“Ra rồi, ra rồi!” Một trưởng lão nhìn vào ánh sáng đang nhấp nháy.

Bọn họ cầm đan dược, nhìn chằm chằm vào lối ra bí cảnh, sợ đệ tử cả người đầy máu bò ra ngoài thì bọn họ có thể chạy lên đưa đan dược ngay lập tức!

Mười phút sau.

Một vị trưởng lão quỳ xuống khóc lóc, run rẩy nhìn lối ra của bí cảnh, môi run run: "Toàn bộ... đã chết rồi ư?"

“Oa a a a a a a! Ta không muốn sống nữa!”

“Quảng Tu tiên tôn, hãy nén bi thương, có thể là bọn họ bị chuyện gì cản trở nên mới chưa ra được!” Nữ tu vỗ lưng hắn.

Những trưởng lão khác cũng nghĩ như thế.

Không có khả năng! Tất cả đệ tử của bọn họ không thể nào chết hết được!

Nhiều đệ tử như vậy, làm sao mà lại không còn một ai!

Nửa giờ sau.

“Oa a a a a a a a!” Một loạt trưởng lão quỳ trên mặt đất: “Tất cả đã chết hết rồi!”

“Ta không muốn sống nữa!”

“Đệ tử của ta! Ngươi chết thảm quá! Huhuhu!”

Hai giờ sau.

Các trưởng lão vừa khóc vừa lau nước mắt: “Lập bia mộ cho bọn họ đi!”

“Ngươi vẫn mãi là đồ đệ của ta! Huhuhu!”

Năm tiếng sau.

Các trưởng lão nhìn chữ trên bia mộ đã được khắc xong thì lấy ra mấy nén hương, cắm ở trước bia mộ.

“Yên nghỉ nhé.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ta sẽ không bao giờ trở lại nơi thương tâm này nữa.” Trưởng lão vừa khóc vừa điều khiển kiếm bay trở về tông môn.

Mười tiếng sau.

“Ui da!” Một nhóm tu sĩ bị đuổi ra khỏi bí cảnh.

“Sao mà kết thúc sớm thế! Ta mới chỉ mua được một gốc linh căn và hai cây linh thảo thôi!”

“Ta cũng chỉ mới mua được một cây thuốc!”

“Được rồi, ngươi còn thảm hơn cả ta!”

Cô Đông sư tỷ đứng dậy, nhìn xung quanh muốn đi tìm tiểu sư muội thì nàng ấy nhìn thấy rất nhiều dòng chữ ở phía trước: “Đây là cái gì vậy?”

Mấy tu sĩ cũng nhìn theo: “Mộ của đồ đệ yêu quý Khả Lạc, mộ của đồ đệ yêu quý Cô Đông, mộ của đồ đệ yêu quý Ban Mã...”

Cô Đông sư tỷ: “???”

“Ai dám trù ẻo ta đấy!”

Nàng ấy đang sống yên lành như này mà ai làm việc thất đức như vậy!

Nếu để nàng ấy biết được thì chắc chắn sẽ đánh người đó một trận nên thân!

Bây giờ rất nhiều tu sĩ cũng nhìn thấy một rừng bia mộ, đồng thời tìm kiếm: “Ai da, có ta này!”

“Ta cũng có! Còn đây là ngươi này!”

“Mẹ nó! Ai dám nguyền rủa chúng ta vậy! Chắc là đám ma tu chết dẫm rồi!”

“Hơn nữa, sao không thấy sư thúc, sư phụ tới đón chúng ta vậy nhỉ?” Một nam tu nghiêng đầu hỏi.

Ám Nguyệt chân nhân hừ lạnh: “Chúng ta đi thôi!”

Bọn họ không có sư thúc, sư phụ đến đón nhưng bọn họ có chân, tự mình trở về!

Nhóm kiếm tu điều khiển kiếm rời đi, những tu sĩ khác đợi một lúc lâu cũng không thấy sư thúc, sư phụ: “Thôi kệ đi, chúng ta cũng đi thôi!”

Sư thúc, sư phụ chắc bận quá nên quên mất bọn họ rồi.

Bạch Ngọc Câu cũng đi ra ngoài, trên người cô có thêm một tấm lệnh bài.

Lệnh bài này giống như thẻ vào nhà, dù sao cô có thể ở trung tâm bí cảnh mười năm mà!

“Tiểu sư muội, chúng ta cũng đi thôi!” Cô Đông sư tỷ đi tới nói.

Bạch Ngọc Câu nhìn người luôn gọi cô là tiểu sư muội người rồi mở miệng nói: “Ta phải về Bá Đao trại!”

Các người đi thì cứ đi, bảo cô làm gì!

Cô Đông sư tỷ còn muốn nói thêm nữa thì Phục Toa ở bên cạnh kéo nàng ấy ra chỗ khác.

“Sư tỷ, chị đại của chúng tôi đầu óc có chút vấn đề.” Phục Toa chỉ vào đầu rồi nói: “Bây giờ, em ấy nghĩ rằng mình là thổ phỉ!”

Cô Đông sư tỷ sững sờ: “Không thể chữa được à?”

Phục Toa bị hỏi thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc không thể chữa được...”

Nếu như chữa được, chị đại cũng không đến nỗi như vậy.

Cô Đông sư tỷ nhìn tiểu sư muội, trong lòng ngổn ngang trăm mối, tiểu sư muội sao mà khổ quá vậy!

Một người quanh năm lẻ loi một mình thì lâu dần đầu óc cũng có vấn đề!

Người làm sư tỷ này thế mà không phát hiện ra!

Bạch Ngọc Câu bị nàng ấy nhìn bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương thì giật cả mình: “Ngươi ngươi ngươi, bản đại vương không có quan hệ gì với ngươi cả!”

Nợ tình gì đó, cô không có đâu nhé!

Dù có nhiều người đẹp thích thầm Đại đương gia của Bá Đao trại thì cô cũng không bao giờ quyến luyến mê muội vì mỹ nữ đâu nhé!

Cô chỉ muốn ăn ngon uống say cả đời!

Mà không phải chia sẻ với bất kỳ ai!

Cô Đông sư tỷ thở dài: “Ai da, vậy làm sao bây giờ?”

Phục Toa mở miệng nói: “Tỷ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đi theo chị đại, mọi người cứ yên tâm trở về trước, chờ tình hình của chị đại chuyển biến tốt hơn, chúng tôi sẽ dẫn em ấy trở lại.”

Tuy nhiên... khả năng cao là bọn họ đuổi theo chị đại, rồi bị chị đại xoay vòng vòng sau đó mất dấu!

Cái này không quan trọng, chủ yếu là không thể để bọn họ mang chị đại đi được, nếu không lỡ chị đại đột ngột phát bệnh rồi đánh bọn họ thì biết làm thế nào bây giờ!

Đây chính là đồng môn tương tàn!

“Được rồi.” Cô Đông sư tỷ thở dài, nàng ấy lấy một miếng ngọc bội từ túi trữ vật rồi đưa cho Phục Toa: “Có việc gì gấp thì liên hệ với ta ngay nhé!”

Phục Toa nhận ngọc bội rồi nặng nề gật đầu!

Được rồi! Nếu chị ấy không tìm được chị đại, thì sẽ báo cho bọn họ cùng nhau đi tìm!

Cô Đông sư tỷ mỗi bước đi lại ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó mới chậm chạp rời đi, đến khi nơi này chỉ còn lại Bạch Ngọc Câu và những người khác.

Bạch Ngọc Câu nhìn Diệp Lương Thần: “Quân sư, giờ chúng ta về nhà thôi!”

Diệp Lương Thần liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Câu: “...”

Có trời mới biết Bá Đao trại ở chỗ nào!

Diệp Lương Thần nháy mắt ra hiệu với Phục Toa, Phục Toa nhìn lại Diệp Lương Thần.

Cuối cùng, Phục Toa đành phải nhận bình rượu từ tay Diệp Lương Thần: “Chị đại! Ngày hôm nay có nhiều việc vui như vậy không bằng chúng ta uống rượu chúc mừng nhé!”

Sao lần nào cũng là chị ấy làm chuyện này vậy trời!



“Cá mặn...” Bạch Ngọc Câu nằm ở trên đầu gấu khổng lồ trong bí cảnh: “Tôi chính là một con cá mặn.”

Diệp Lương Thần nhìn Bạch Ngọc Câu vừa nói xong câu đó đã lăn ra ngủ say như chết.

Rồi nhìn đến Phục Toa đói bụng đến nỗi phải gặm linh thảo.

Sau đó lại liếc mắt nhìn sang Tang Tinh nằm bên cạnh Bạch Ngọc Câu ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Từ lần trước sau khi Phục Toa chuốc say Bạch Ngọc Câu, cô đã có thân phận khác.

Cá mặn.

Một con cá mặn chẳng muốn làm gì cũng chẳng buồn ăn uống.

Diệp Lương Thần đợi ở đây suốt tám ngày, trong tám ngày này tốc độ tu luyện của hắn tăng nhanh như gió!

Ngay cả Phục Toa đang ăn linh thảo cũng đã đột phá Trúc Cơ kỳ!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thật đáng mừng!

“Tút… Tút…” Bạch Ngọc Câu mệt đến nỗi chẳng muốn mở mắt ra, cô nhắm mắt rồi nhận điện thoại của cô giáo Triều Tiểu Trân.

“Cô!!! Cô mau đến đón cháu về đi!” Trần Thông đáng thương cầu xin ở đầu bên kia điện thoại!

Bạch Ngọc Câu híp mắt lại, cố gắng khởi động cái đầu còn đang nhão như hồ để nghĩ xem người này là ai vậy?

Mặc kệ đi, không nhớ ra được.

Bỏ đi, ngủ trước đã.

Trần Thông nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối, hắn ta thật muốn ngửa mặt lên trời mà khóc lớn.

Ngay cả mở mắt ra nhìn hắn ta một lát mà cô cũng không muốn là sao? Huhuhuhuhu!

Phục Toa cắn linh thảo, chị ấy đi tới chỗ Bạch Ngọc Câu rồi bắt đầu thì thầm dụ dỗ: “Chị đại ~ chị đói quá ~ chị đói quá ~ chị đói quá ~ “

“Chị đói quá ~ nhưng chị không muốn ăn linh thảo nữa ~ “

Chị ấy sắp thành dê rồi huhu oa oa oa!

Hối hận, hối hận quá đi!

Sớm biết như thế chị ấy đã không chuốc say chị đại, đi theo Đại đương gia của Bá Đao trại còn được ăn được uống!

Theo chị đại Cá mặn thì chị ấy sẽ chết đói mất thôi, hai má của chị ấy sắp không còn tí thịt nào rồi!

Quan trọng nhất là rượu trong túi trữ vật của Diệp Lương Thần đã bị uống sạch!

Cho dù chị ấy muốn chị đại biến thành người khác cũng không được nữa rồi!

“Chị đói lắm ~ chị đói lắm ~ chị đói lắm ~ “

Bạch Ngọc Câu không thể nhịn được nữa mở miệng nói: “Ngủ đi, bé ngoan, ngủ rồi sẽ không thấy đói bụng nữa.”

Phục Toa: “Nhưng chị đói đến không ngủ được!”

“Vậy làm sao bây giờ ~” Bạch Ngọc Câu uể oải nói: “Nghèo quá, làm gì có tiền mua thức ăn.”

“Không bằng tôi bán chúng ta đi, biết đâu có người tốt bụng mua chúng ta, như thế chúng ta không cần phải lo ăn uống nữa ~ “

Phục Toa: “!!!”

“Chị đại em mau tỉnh lại đi!”

Tuy nhiên chị ấy vẫn chậm một bước, Bạch Ngọc Câu đã nhanh chóng đóng gói bọn họ và đồng ý giao dịch với giá một tệ.

Trong chớp mắt, Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh trên đỉnh đầu gấu khổng lồ biến mất không còn bóng dáng.

Phục Toa cắn linh thảo trong miệng, cô mờ mịt mà nhìn một cô gái cổ đại đang nằm trên giường quý phi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Cô gái nhìn Bạch Ngọc Câu: “Không ngờ tôi lại mua được cô!”

Cô ấy chính là người mua một đống đồ làm đẹp từ Bạch Ngọc Câu lần trước, Kỷ Trinh.

Nhờ đó cô ấy đã được thăng từ tú nữ thành quý nhân chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi!

Cô ấy cũng chưa biết rõ hệ thống cấp bậc trong hậu cung ở cái triều đại quỷ quái này, ở trên cô ta còn có tiệp dư, thiếp, quý thiếp rồi một cơ số các cấp bậc khác nữa mới đến tần, phi, quý phi, Hoàng quý phi, cuối cùng mới là Hoàng hậu.

Kỷ Trinh cũng không biết đến năm tháng nào thì cô ấy mới được làm Hoàng hậu.

Ngay lúc cô ấy đang buồn chán nhìn lướt qua vị diện giao dịch thì đột nhiên thấy một giao dịch có giá một tệ, sau đó cô ấy nhanh chóng chọn mua một đại gia đình này.

“Sao cô lại bán chính mình?” Kỷ Trinh rất lâu rồi mới gặp mấy người hiện đại, hơn nữa lại còn là người chủ cửa hàng từng giúp đỡ cô ấy.

Cô ấy thấy thân thiết hơn hẳn.

Người cổ đại có mái tóc dài này đang làm gì thế! Cosplay à?

Không được cô ấy trả lời, Phục Toa lập tức chạy đến trước mặt cô ấy, quay gương mặt gầy gò về phía Kỷ Trinh: “Tôi đói quá ~ tôi đói quá ~ “

Kỷ Trinh: “!!!”

“Cô đợi một chút, tôi sẽ bảo cung nữ chuẩn bị chút đồ ăn cho cô.”

Sao lại để đói bụng như thế! Không biết bọn họ bị đói bao lâu rồi!

Kỷ Trinh nhìn Bạch Ngọc Câu quen cửa quen nẻo trèo lên giường rồi lăn ra ngủ mà miên man suy nghĩ.

Diệp Lương Thần kéo lại Tang Tinh cũng đang chuẩn bị lên giường, rồi nhìn Kỷ Trinh hỏi: “Đây là nơi nào?”

Kỷ Trinh sờ đầu: “Hoàng cung đó.”

Cô ấy vừa dứt lời thì có một giọng nói của thái giám sắc bén lanh lảnh truyền vào: “Hoàng thượng đến!”

Kỷ Trinh: “!!! Mọi người nhanh trốn đi!”

Ngay lúc Hoàng thượng nhấc chân bước vào phòng, Diệp Lương Thần vội vã chuẩn bị ẩn thân, nhưng không nghĩ tới linh khí ở thế giới này quá ít làm hại hắn không thể ẩn thân được.

Hắn sững sờ tại chỗ, rồi lập tức đối diện với một đứa bé mặc hoàng bào đang bước vào.

Tiểu Hoàng Đế nhìn Diệp Lương Thần, Kỷ Trinh nhìn Hoàng Đế: "Hoàng thượng! Không phải như ngài nghĩ đâu!"

Tiểu Hoàng Đế chỉ tay vào Kỷ Trinh, đôi tay mập mạp run rẩy: “Quý nhân, nàng thật to gan!”

Kỷ Trinh liền vội vàng quỳ xuống đất: “Hoàng thượng! Không phải ạ! Không phải như ngài nghĩ đâu! Chuyện này...”

Chết rồi, chết rồi! Cô ấy chết chắc rồi!

Phát hiện một người đàn ông ở trong tẩm điện của cô ấy, đây chính là tội tư thông đấy!

“Thật là to gan! Thật là to gan!” Tiểu Hoàng Đế bước chân ngắn đi tới: “Nàng tìm được một người như vậy ở đâu...”

Cả người Kỷ Trinh run rẩy: “Thiếp thiếp thiếp...”

“Bỏ đi, nàng không cần nói nữa!” Tiểu Hoàng Đế lập tức ngăn cô ấy nói.

Hắn đi tới trước mặt Diệp Lương Thần, ngắm nhìn mỹ nữ có khuôn mặt xinh đẹp vô song nhưng đầy vẻ kiêu ngạo này.

Tiểu Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn Diệp Lương Thần: “Tiên nữ thật là đẹp! Trẫm muốn phong nàng làm Hoàng hậu!”

Diệp Lương Thần: “???”

Kỷ Trinh: “???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.