Kỷ Trinh đứng ở bên cạnh bị dọa sợ đến nhũn chân, dù sao nhiệm vụ của cô ấy là trành giành địa vị trong hậu cung để lên làm Hoàng hậu.
Lần trước cô ấy bị tiểu Hoàng Đế này giết chết nên có bóng ma tâm lý, đến giờ vẫn còn sợ hãi.
Bây giờ cô ấy không có vật phẩm hồi sinh, nên chỉ mong an ổn sống qua ngày.
Tiểu Hoàng Đế trợn to hai mắt: “Cái gì? Trên đời này lại có người dám từ chối trẫm!”
Kỷ Trinh cắn môi dưới, chết rồi chết rồi!
Sẽ không đại khai sát giới chứ!
Đúng lúc này, sau lưng Diệp Lương Thần lộ ra một cái đầu, Tang Tinh nhìn cái người nhỏ bé trước mặt chỉ cao có một mét, cười to nói: “Hahahaha!”
“Ngươi chỉ có một mẩu như này mà còn muốn lấy Hoàng hậu à! Đã tốt nghiệp tiểu học chưa?”
Kỷ Trinh nhìn Tang Tinh đang đổ dầu vào lửa mà khóc không ra nước mắt, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà!
Tiểu Hoàng Đế này là một tên giết người như ngóe đấy biết không, được xưng là tuyệt thế tiểu Hỗn Cầu đấy!
Thế nhưng tiểu Hoàng Đế không hề nổi trận lôi đình như Kỷ Trinh tưởng tượng.
Chị đại Cá mặn! Xin lỗi nhé! Chị thật sự chịu hết nổi rồi!
Bạch Ngọc Câu: “Ùng ục... Ùng ục...”
Tiểu Hoàng Đế nhìn Bạch Ngọc Câu đang say rượu, hắn không nhịn được nổi hứng làm thơ: “Tiên nữ tỷ tỷ thật xinh đẹp! Uống rượu làm gò má ửng hồng!”
Thái giám nhanh chóng khen hay: “Hoàng thượng, thơ hay quá, thơ hay quá!”
Diệp Lương Thần: “...”
Phục Toa đổ hết bình rượu cho Bạch Ngọc Câu uống hết rồi chị ấy quay đầu lộ ra một nụ cười ác ma: “Khà khà khà khà!”
“Hoàng thượng nhanh đi đi, em ấy uống say rồi!”
Tiểu Hoàng Đế nhìn nét cười của chị ấy, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nha hoàn này thật đáng sợ!
Hắn quay người định đi thì nghe Phục Toa nói: “Chuẩn bị cho chúng ta một bàn thức ăn lớn.”
“Ta sợ em ấy tỉnh lại sẽ đói bụng ~ “
Dù đã quay lưng lại nhưng không hiểu sao tiểu Hoàng Đế vẫn thấy nụ cười khủng bố của nha hoàn gầy gò như quỷ kia.
Lưng hắn nổi đầy da gà da vịt, hắn sợ đến run cả người, nhanh chóng chạy ra ngoài: “A a a a a a!”
Đáng sợ quá!
Tiên nữ tỷ tỷ sao lại có một nha hoàn quỷ quái như thế!
Thái giám cũng chạy theo sau: “Hoàng thượng, có cần chuẩn bị thức ăn cho bọn họ không?”
Tiểu Hoàng Đế đứng dưới ánh mặt trời mới cảm thấy ấm áp một chút: “Làm đi! Không thể để tiên nữ tỷ tỷ và quốc sư của trẫm đói bụng được ~”
Kỷ Trinh thấy hắn đi rồi mới không nhịn được đứng dậy: “Mẹ nó, đồ nhan khống chó chết!”
Cô ấy cực kỳ nghi ngờ lúc trước Hoàng Đế giết cô ấy vì cô ấy không xinh đẹp!
Diệp Lương Thần thấy Hoàng Đế đi rồi mới ngồi ở trên ghế, bây giờ tiểu Hoàng Đế đã gặp mấy người này nên Kỷ Trinh không cần giữ bí mật nữa.
Cô ấy trực tiếp gọi nha hoàn Xuân Tú vào: “Dâng trà và điểm tâm.”
Xuân Tú trả lời rồi nhanh chóng lui ra, mẹ ơi! Nha hoàn kia nhìn đáng sợ như quỷ ấy!
Sau khi trà được mang vào, Kỷ Trinh nhìn Phục Toa ăn điểm tâm như quỷ chết đói kia thì giật khóe miệng: “Chị ấy chưa ăn bao lâu rồi?”
Cô ấy còn nhớ lần trước khi nói chuyện mua đồ với Bạch Ngọc Câu, bên cạnh Bạch Ngọc Câu có rất nhiều đồ ăn mà.
Làm sao mà đói bụng thành như vậy.
Diệp Lương Thần lạnh nhạt nói: “Mới tám ngày thôi.”
Kỷ Trinh gật đầu: “Ra là vậy, mới tám... Tám ngày á?”
“Ăn linh thảo rồi.” Diệp Lương Thần nhìn cô ấy: “Ăn linh thảo tu luyện sẽ không chết đói đâu.”
Kỷ Trinh nghiêng đầu: “???”
“Anh là tu sĩ à?”
Diệp Lương Thần gật đầu: “Đúng vậy, ngươi không phải sao?”
Hắn cố gắng vận chuyển một ít linh khí mỏng manh yếu ớt để kiểm tra cho Kỷ Trinh: “Thì ra cô chỉ là người phàm.”
Kỷ Trinh: “... Tôi đương nhiên là người phàm.”
Nếu cô ấy là một tu sĩ, cô ấy đã sớm xử lý hệ thống Cung Đấu sau đó giết chết tiểu Hoàng Đế rồi về nhà!
“Khoan đã! Nếu anh là tu sĩ thì có thể đưa tôi rời khỏi nơi này được không!”
Bỗng nhiên Kỷ Trinh có một suy nghĩ là cô ấy không cần thiết phải hoàn thành cái nhiệm vụ mà hệ thống Cung Đấu đưa ra.
Cô ấy hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được khen thưởng là về nhà, nhưng nếu có tu sĩ thì hắn có thể dẫn cô ấy đi theo không!
Diệp Lương Thần khẽ lắc đầu một cái: “Linh khí ở đây quá loãng, muốn rời khỏi đây còn khó hơn lên trời.”
“Có điều tôi từng nghe Phục Toa nhắc tới, nói là Tiểu Bạch có thể thông qua một cái đồ vật gọi là nền tảng vị diện để bán mình đi, sau đó có thể đi qua vị diện đó.”
Kỷ Trinh: “!!!”
Con mẹ nó! Sao cô ấy lại chưa từng nghĩ đến việc bán mình nhỉ!
“Ừ...” Phục Toa nhíu mày: “Cô muốn đi đến mạt thế không?”
Kỷ Trinh: “Đi chứ! Chờ chút... Mạt thế á?”
Phục Toa lại ăn một miếng điểm tâm: “Đúng vậy, chúng tôi đến từ mạt thế mà, chúng tôi bắt đầu ở mạt thế, sau đó đi Tu Tiên giới, rồi xuyên đến nơi này.”
Kỷ Trinh nhìn chị ấy, bộ dáng như sắp chết đói: "Xì!"
Sống ở mạt thế và Tu Tiên giới thật không dễ dàng mà!
Diệp Lương Thần nhìn thấu được suy nghĩ của cô ấy, hắn lấy ra một viên đá đo lường từ trong túi trữ vật: “Ngươi kiểm tra xem mình có linh căn hay không...”
Kỷ Trinh cầm viên đá đo lường ở trong tay rồi nhìn Diệp Lương Thần đang muốn nói lại thôi: “Cái này dùng như thế nào?”
Diệp Lương Thần nuốt ngược lại câu nói không có linh căn cũng không sao, có thể mua lại một cái với giá cao rồi nuốt vào trong bụng là được: “Cầm nó là được.”
Cô ấy nắm chặt viên đá kiểm tra, rất nhanh sau đó!
Viên đá đo lường không có phản ứng gì!
“Tôi không có linh căn.” Kỷ Trinh hiểu rõ không có phản ứng chính là không có linh căn.
“Mọi người nói cho tôi nghe một chút về mạt thế đi?” Cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù cho cô ấy không có linh căn thì có thể nghe chuyện của bọn họ trước mà! Dù sao cô ấy còn chưa đến mạt thế bao giờ!
“Mạt thế rất khủng bố và đáng sợ phải không? Còn có rất nhiều zombie nhỉ!”
Phục Toa: “Ừ... Khủng bố? Đáng sợ? Ừ...”
Khủng bố hả? Đáng sợ sao?
Chị ấy mở miệng chậm rãi kể chuyện, ăn hết điểm tâm rồi ăn đến cả bàn Mãn Hán toàn tịch vẫn chưa nói xong.
Lúc đầu, Kỷ Trinh chỉ hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cái miệng mở lớn như nghe được chuyện gì khó tin lắm.