Phục Toa im lặng một lúc lâu rồi chị ấy hít một hơi thật sâu: “Chị hiểu được.”
Chị đại! Em xảy ra chuyện gì thế chị đại!
Em ấy giống như những người trong phim truyền hình, phát âm không chuẩn thì nghe không hiểu ấy!
“Được, vậy chị giúp ta phiên dịch xem bọn họ đang nói gì thế?” Bạch Ngọc Câu chống nạnh đứng ở đầu thuyền, từ trên cao nhìn xuống đám người đang quỳ xuống đất cầu nguyện.
“Chúa ơi! Đây nhất định là thần đến cứu vớt chúng ta!”
“Thuyền có thể bay ở trên trời, ôi chúa ơi! Nhanh quỳ xuống, nhanh quỳ xuống!”
“Chúng ta có cần phải trói lão quý tộc kia rồi mang đến đây không, thần chắc là muốn xử tử bọn chúng!”
“Ôi chúa ơi! Ôi chúa ơi!”
Phục Toa phiên dịch xong thì thấy mình như một tên ngốc: “Chị đại, bọn họ nói muốn bắt người đứng đầu ở đây lại! Còn nói em chính là người đến giải cứu bọn họ!”
“Hahahaha!” Bạch Ngọc Câu cười ha hả: “Bản tướng quân biết ngay mà, ta vừa xuất hiện! Bọn họ đã quỳ xuống đất xin tha ngay!”
Phục Toa: “...”
Vừa rồi em ấy không hề nói như vậy.
“Không cần bọn họ ra tay.” Bạch Ngọc Câu cho thuyền cập bến: “Bản tướng quân sẽ tự mình đi bắt tên đứng đầu đó!”
Cô nhanh chân rời khỏi thuyền, phía sau dẫn theo một nhóm binh lính bước chân phù phiếm.
Nhưng người dân ở đây lại hiểu lầm thành...
“Chắc bọn họ sống ở trên trời quá lâu nên không quen đi trên mặt đất!”
“Thần linh ơi! Mau đi giết cái tên quý tộc khốn nạn ấy đi! Bọn chúng đã bắt con gái của ta đi rồi!”
“Phyllis đáng thương của ta, nó mới mười sáu tuổi!”
Trong số đó cũng có một cô gái đang quỳ trên mặt đất, giọt nước mắt chảy xuống trên gương mặt lấm lem, cô ấy nói: “Xin thần linh hãy cứu ta!”
Cô ấy tên là Fanny, ngày mai dù không muốn nhưng cô ấy sẽ bị đưa đến trang viên của tên quý tộc này.
Những cô gái bị đưa đến đó chỉ có con đường chết.
Tên công tử quyền quý John này chính là một ác ma, không ai có thể sống sót thoát khỏi tay hắn.
Fanny đã bị John để ý, cô ấy nhắm mắt lại cầu nguyện, người thiếu niên ở bên cạnh nhìn cô ấy: “Fanny, đừng lo lắng, thần linh sẽ giải quyết cái tên John phiền phức kia.”
Fanny khẽ gật đầu, cô ấy đặt tay lên trái tim của mình: “Ừm, ta tin tưởng thần linh!”
Cô ấy chắc rằng thần linh đẹp đẽ mà cao quý ấy sẽ có biện pháp giết được John.
Bạch Ngọc Câu đi ngang qua bọn họ thì đột nhiên sờ đầu: “Không được rồi.”
“Chúng ta phải tìm một người dẫn đường, nếu không làm sao biết kẻ đứng đầu này ở chỗ nào.”
Diệp Lương Thần nhìn thấy có một trang viên rất lớn cách đây không xa thì rơi vào im lặng.
Phục Toa cũng im lặng suy nghĩ, mắt của chị đại có vấn đề à?
Đây là mù có chọn lọc!
Chị đại! Em ấy không phải vừa bước ra từ phim truyền hình thật chứ?!
“Cái kia... Ta đồng ý làm người dẫn đường cho ngài.” Fanny cúi đầu nhẹ giọng nói.
Bạch Ngọc Câu liếc mắt nhìn Phục Toa, Phục Toa bắt đầu phiên dịch: “Cô ấy nói đồng ý dẫn đường cho em.”
“Được, nhưng đừng có giở trò lừa bịp!” Bạch Ngọc Câu cúi đầu nhìn cô gái.
Phục Toa tiếp tục phiên dịch: “Chị đại bảo cô đừng giở trò!”
Fanny: “...”
Cô ấy không biết có nên nói cho vị sứ giả của thần linh này là cô ấy có thể hiểu được ngôn ngữ của thần linh không.
Cô ấy đứng dậy, thiếu niên ở bên cạnh cũng đứng lên theo, thiếu niên cúi đầu đi ở phía trước cùng với cô gái, Bạch Ngọc Câu và 100 binh lính theo ở phía sau.
Tới trang viên, Bạch Ngọc Câu nhìn thủ vệ đứng ở cửa rồi ra lệnh: “Tấn công!”
100 tên lính ngạc nhiên và sững sờ, cứ đánh trực tiếp như vậy sao?
Không cần đánh trống thổi kèn báo trước à?
“A a a a a! Xông lên!” Một tên lính hô lớn rồi xông lên trước, sau đó...
“Bịch.” Hắn ngã đùng ra đất, Bạch Ngọc Câu cảnh giác nhìn bốn phía: “Có ám khí!”
Binh sĩ lúng túng nằm trên mặt đất: “Tướng quân... Ta run chân.”
“Chậc.” Bạch Ngọc Câu thấy hắn bò lên, cạn lời mà nhìn tên binh lính kia: “Chưa đánh mà đã sợ! Các ngươi là một đám vô dụng!”
Đám vô dụng:...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bọn họ đã chạy liên tục một ngày đó! Làm gì có ai không bị run chân!
Còn chưa được nghỉ ngơi!
“Đã như vậy!” Bạch Ngọc Câu nhìn thủ vệ của phe địch đang hoảng sợ: “Tang Tinh! Cậu lên trước!”
Cô quyết định phái ra đại tướng tâm phúc của mình, Tang Tinh!
Trước hết để Tang Tinh một chọi một với kẻ địch, sau đó nhân lúc bọn họ chưa kịp chuẩn bị cô sẽ giết hết toàn bộ!
Cô đúng là một Đại tướng quân tài giỏi! Có thể nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời như vậy mà không cần quân sư giúp đỡ!
“Vâng chị đại!” Tang Tinh xông lên rồi phóng ra dị năng khống chế trọng lực của mình.
Bị khống chế trọng lực nên cả đám thủ vệ không động đậy được.
“Giỏi lắm!” Bạch Ngọc Câu vỗ tay rồi đắc ý nhìn Diệp Lương Thần: “Không hổ là dũng tướng tâm phúc của ta! Quân địch mà nhìn thấy cậu sẽ bị uy phong của cậu dọa sợ!”
Hoàn toàn không cử động được, ha!
Nếu là cô thì đám người kia chắc chắn phải nằm rạp trên đất!
Tang Tinh đánh hết bọn thủ hạ xong thì đi tới đá văng cửa lớn của trang viên.
Trong trang viên, một đám binh lính chạy về phía Tang Tinh, nhưng mới chạy được một nửa, bọn họ đã bị một lực hút cực mạnh kéo xuống.
“Là ác ma đấy! Đó chắc chắn là ác ma!”
“Thần linh ơi! Hãy cứu ta với! Ta chỉ là một binh lính hiền lành chăm chỉ, không muốn bị ác ma ăn đâu!”
“Sao ta không động đậy được, nặng quá!”
Fanny nhìn thấy những binh lính này bị bắt đứng yên, không thể di chuyển được, thì không khỏi nghĩ thầm thần linh thật là vĩ đại!
Tự nhiên không cử động được đã làm cho những tên binh lính thường ngày hay diễu võ dương oai sợ hãi la oai oái tên ác ma.
Không ngờ được chứ gì! Thần linh mà các ngươi cầu nguyện đang ở ngay trước mắt các ngươi!
Bạch Ngọc Câu nhìn bọn lính đã bị “dọa sợ” thì cô cười ha ha rồi nói: “Đến lượt ta ra trận!”
Cô xông tới làm một tư thế trượt người rồi quét chân (*), toàn bộ binh lính đều bị ngã lăn quay ra đất.
(*) Hoạt sạn “滑铲”: xoạc bóng hay tắc bóng, là một động tác trong bóng đá. Là động tác lấy bóng trong chân của cầu thủ đối phương trong tư thế trượt người và dùng chân để tranh giành bóng cũng như phá bóng từ chân của cầu thủ khác.
Bạch Ngọc Câu làm xong thì oai phong đứng một chỗ, tạo một tư thế đúng chuẩn trai ngầu, rồi cô dùng ngón tay cái quyệt mũi: “Đã giải quyết xong!”
Mẹ ơi! Cô thật là phong độ mà!
Lúc này trong trang viên, thiếu gia John đang hưởng thụ bằng việc đánh chửi và hành hạ hai cô hầu gái: “Được thiếu gia ta coi trọng là các ngươi có phúc!”
Quản gia đứng ở bên cạnh đẩy kính mắt trên mũi: “Các ngươi phải biết rõ hậu quả nếu không chịu nghe lời, đừng có làm mất hứng thú của thiếu gia.”
Cô hầu gái quỳ xuống đất khóc nức nở: “Thiếu gia! Cầu xin ngài bỏ qua cho ta đi mà thiếu gia.”
Cô ấy chỉ muốn làm một người giúp việc, chứ không muốn thành đồ chơi trong tay thiếu gia đâu.
“Chát!” John giơ cái tay cao quý của mình lên rồi tát một cái lên mặt cô hầu gái.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi là cái thá gì!”
Hắn còn định đánh tiếp thì thấy tên đội trưởng hoảng hốt chạy vào: “Thiếu gia! Ác ma đến rồi!”
“Là ác ma ấy!”
John nhìn dáng vẻ sợ hãi của tên đội trưởng mà thấy khó chịu.
“Không có mắt à! Không thấy thiếu gia đang bận sao?” Quản gia mở miệng trách mắng: “Ngươi là đội trưởng mà còn bị ác ma dọa sợ à?”
Tên đội trưởng run rẩy quỳ dưới đất, hắn không muốn sợ cũng không được, tên ác ma đó có thể làm bọn họ đứng im bất động.
Hắn tận mắt nhìn thấy binh lính dưới trướng của mình đứng im như chết.
Thiếu gia John hừ lạnh một tiếng: “Ác ma cái gì, ta thấy ngươi muốn lười biếng thì có!”
“Thiếu gia, ta không có! Thật sự có ác ma xuất hiện!” Kỵ sĩ trưởng yếu ớt phản bác lại thiếu gia.
Hắn vừa nói xong thì Tang Tinh đã đi vào: “Ai là người đứng đầu của nơi này?”
Một lực nặng như một ngọn núi đè trên lưng bọn họ, thiếu gia John chưa bao giờ cúi đầu trước ai giờ cũng phải khom lưng hạ gối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hắn hối hận lắm, đáng lẽ khi hắn nghe lời của tên đội trưởng xong thì phải nhanh chóng chạy trốn chứ không phải ngồi đây trách mắng bọn họ.
Quản gia phải quỳ hẳn trên mặt đất, hắn dùng tay cố chống người lên: “Ác... ma.”
Thật sự có ác ma!
Bạch Ngọc Câu chống nạnh đi vào: “Ở đây à? Ai là tên đứng đầu vậy!”
Cô nhìn thấy một đống người ở đây, trong số đó có một người đàn ông mặc trang phục hoa lệ với bộ ria mép trên mặt, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Fanny nhìn thiếu gia John đã bị không chế không thể động đậy được, ánh mắt đầy vẻ thù hận: “Chính là hắn! Hắn đã giết người bạn tốt nhất của ta!”
Thiếu niên bên cạnh Fanny cũng nhìn John: “Không thể khinh nhờn thần linh, thiếu gia John làm xằng làm bậy, làm hại chúng ta! Mời ngài xử trí hắn!”
John nghe được bọn họ nói chuyện thì vô cùng tức giận, hắn rất muốn mở miệng nói chuyện nhưng bị trọng lực đè ép đến mức hàm răng cũng bị nghiền nát.
Hắn chưa từng chịu nhục nhã như vậy, đây là địa bàn của nhà John bọn họ, đám người này phải nghe lời hắn mới đúng chứ?
Thế mà đám nô lệ như con sâu cái kiến này dám lên mặt dạy đời hắn!
Bạch Ngọc Câu nhìn John: “Chính là hắn sao?”
Tuy rằng cô không hiểu rõ lời nói của Fanny nhưng nhìn quần áo hắn đang mặc, không khó để nhận ra hắn chính là chủ ở đây.
Tốt quá! Không ngờ nhanh như vậy đã bắt được tên đứng đầu.