“Tích tích.” Có một âm thanh vang lên, Phục Toa sờ người mình rồi lấy ra một khối ngọc bội.
Đây là cái Cô Đông sư tỷ đưa cho chị ấy lúc ở bí cảnh.
Chị ấy kết nối xong thì nghe Cô Đông sư tỷ nói: “Tiểu sư muội thế nào rồi?”
Phục Toa nhìn chị đại đang được phục vụ không khác gì công chúa: “Bây giờ chị đại đã bình thường rồi!”
Cô Đông sư tỷ vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi! Sắp tới sẽ diễn ra trận thi đấu giữa các tông môn, đệ tử của mỗi tông môn đều tham gia, ngươi hỏi tiểu sư muội có muốn đến hay không?”
Phục Toa gật đầu, chị ấy đi tới bên người Bạch Ngọc Câu: “Chị đại, em có muốn tham gia trận thi đấu giữa các tông môn sắp diễn ra hay không?”
“Đúng vậy.” Hà Linh sư thúc khẳng định phải làm như thế.
Không dùng hết sức thì làm sao kiểm tra tu vi, dù có kết quả cũng chưa chắc chính xác.
Tiểu sư muội này nhìn khá giống tông chủ đấy.
Không phải con gái riêng của tông chủ chứ!
Bạch Ngọc Câu gật đầu, cô lại hỏi thêm một câu: “Nếu như cái này bị hỏng, không bắt tôi bồi thường chứ?”
Cô làm gì có tiền! Muốn tiền thì không có! Chỉ có một mạng thôi!
Hà Linh sư thúc liếc mắt nhìn người tiểu sư muội này: “Bây giờ, gan của đám tiểu bối lớn thật đấy, ngươi yên tâm đi, sẽ không bắt ngươi bồi thường đâu.”
Tảng đá này là khối đá đo lường có chất lượng tốt nhất trong tông môn, dù có là thần tiên trên trời thì cũng kiểm tra được.
Cô gái này lo lắng quá rồi!
“Thế thì tốt rồi.” Bạch Ngọc Câu hơi nghiêng đầu rồi giơ lên tay phải lên.
“Tiểu sư muội, để tay lên trên này là có thể kiểm tra rồi! Để như kia khoảng cách quá xa, kiểm tra sẽ không chính xác, hơn nữa muội yên tâm, đá đo lường này dùng rất dễ! Tuyệt đối sẽ không sao đâu!” Sư tỷ Miệng Quạ Đen nói.
Bạch Ngọc Câu lắc đầu, tay phải của cô hiện ra một luồng ánh sáng chói mắt, bay thẳng về tảng đá lớn.
“Xoạt xoạt!”
Tảng đá lớn lập tức tan nát, nhưng luồng ánh sáng này vẫn chưa tản đi.
Bọn họ đứng ở gần cũng cảm nhận được uy thế mãnh liệt của nó, cú đánh này dường như chứa đựng toàn bộ thiên đạo, mà cũng có thể là cao hơn cả thiên đạo, có cả phép tắc trong đó.
Hà Linh sư thúc mở to miệng, con mắt cũng trợn tròn lên, ông nhìn tảng đá đo lường đã tan thành mây khói mà rơi lệ đầy mặt.
Mọi người như hóa đá, tất cả đều há to miệng rồi ngây ra như phồng, giống như đang ngồi thiền ấy.
Một lúc sau, các sư tỷ mới khép miệng lại.
“Tiểu sư muội...”
Con mẹ nó! Ai có thể nói cho bọn họ biết vừa xảy ra chuyện gì không!
Ông ôm đống đá vụn, khóc lóc thảm thiết: “Tảng đá, không có mi ta biết sống thế nào đây! Đá ơi! Đá ơi! Mi đừng đi mà đá!”
Cô Đông sư tỷ liếc mắt nhìn Hà Linh sư thúc rồi an ủi: “Sư thúc, người đừng đau lòng quá.”
Hà Linh sư thúc lau nước mắt: “Huhuhu oa!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sớm biết thế ông đã nghe lời tiểu sư muội!
Chờ một chút!
Ông quay đầu nhìn Bạch Ngọc Câu đang bắt đầu ăn cơm ở bên kia, trước mặt Bạch Ngọc Câu có đặt một cái bàn lớn, trên bàn có rất nhiều món ăn phong phú.
Bốn người và một zombie ăn rất vui vẻ.
Tiểu Mỹ ăn gà nướng: “Grào!”
Hà Linh sư thúc đi tới, đôi mắt còn hơi ửng hồng: “Rốt cuộc tu vi của ngươi đến đâu rồi?”
Đá đo lường này có có thể dùng được cho cả tiên nhân sau khi phi thăng, thế mà đã bị làm hỏng rồi.
Bạch Ngọc Câu uống một ngụm nước trái cây: “Tôi chỉ là một người bình thường không có tu vi.”
Hà Linh sư thúc: “!!!”
Như cô mà còn gọi là bình thường thì ông làm gì còn mặt mũi ở lại Thủy Linh tông chứ!
Đột nhiên, ông hiểu ra!
Người tiểu sư muội này chắc không muốn nói cho ông biết, nhưng với tu vi cao như vậy, sao cô còn chưa thành tiên nhỉ.
Ông hiểu rồi! Cô không muốn bại lộ việc mình từ trên trời xuống đây nên mới nói là mình là một người bình thường!
Không phải vậy chứ!
Trên thế giới này còn có người bình thường nào mà chỉ mới đánh một cái đã làm đá đo lường vốn có thể chịu đựng được đòn đánh có sức mạnh ngang bằng tu vi Kim tiên bị nát tươm như vậy chứ?!
“Tiền bối!” Ông không nhịn được mà hô lớn.
Nói xong ông lại nghĩ đến việc Cô Đông nói tiểu sư muội muốn tham gia tỷ thí giữa các tông môn.
Lấy thực lực của tiểu sư muội, à không tiền bối, có thể thừa sức làm tông chủ ấy.
Không, làm lão tổ tông mới đúng.
Như vậy làm sao mà tham gia tỷ thí tông môn được.
Ông im lặng suy nghĩ một lúc lâu, rồi phất tay muốn bảo bọn họ đi trước, nhưng nhìn thấy bọn họ ăn uống vui vẻ như vậy.
Hà Linh sư thúc chắp tay: “Vãn bối cáo lui trước, chúng ta cần bàn bạc lại chuyện tiền bối muốn tham dự tỷ thí tông môn đã.”
Ông nói xong thì muốn mang nhóm nữ tu rời đi.
Bạch Ngọc Câu lại gắp một con vịt cho Tiểu Mỹ: “Ăn đi, đây là phần thưởng cho mi!”
Tiểu Mỹ đã theo cô lâu như vậy nhưng chưa bao giờ có tiền lương, nên đành để nó ăn nhiều hơn vậy.
“Chị đại! Em nữa!” Tang Tinh ấm ức nhìn Bạch Ngọc Câu, Bạch Ngọc Câu lại gắp một con gà cho Tang Tinh.
Tang Tinh bắt đầu gặm gà, đồng thời còn nhìn Tiểu Mỹ với vẻ đắc ý: “Hừ!”
Cậu ăn là thịt gà, còn Tiểu Mỹ ăn là vịt, chắc chị đại cảm thấy tiếng gào của Tiểu Mỹ giống như tiếng vịt kêu rồi.
Còn gà thì chắc chị đại nghĩ cậu giống như một con gà trống oai phong nhỉ!
Diệp Lương Thần nhìn khuôn mặt có nhiều biểu cảm phong phú của Tang Tinh, thì quay đầu hỏi Phục Toa: “Cậu ta vẫn luôn như vậy à?”
Phục Toa chỉ vào đầu: “Vẫn luôn như vậy.”
“Vậy bọn ta đi trước nhé tiền bối?” Hà Linh sư thúc nhìn Bạch Ngọc Câu.
Chờ Bạch Ngọc Câu gật đầu rồi ông mới dẫn theo Cô Đông sư tỷ nhanh chóng đi về chỗ ở của Tịnh Nguyệt tiên tôn.
Bay thẳng một mạch đến nơi, Hà Linh sư thúc hô lớn với Tịnh Nguyệt tiên tôn đang đứng ở trong sân: “Không hay rồi! Tông chủ, con gái riêng của ngươi có tu vi quá cao, làm đá đo lường bị hỏng rồi!”
“Không phải, không phải.” Hà Linh sư thúc lắc đầu: “Đó không phải là con gái riêng của ngươi, ta thấy khả năng cao là tổ tông của ngươi!”
Tu vi cao như thế làm sao có thể là con gái riêng của Tịnh Nguyệt tiên tôn được, chắc chắn là tổ tông của bà!
Dù sao mặt mũi của hai người có mấy phần giống nhau ấy.