Phục Toa mở miệng nói: “Thành phố H là một thành phố rất đẹp, mang trong mình hơi thở của nghệ thuật, trước đây khuôn viên trường Anh Hoa rất nổi tiếng, lúc đó tôi còn định tới đây du lịch.”
Bây giờ thành phố H đã không còn Anh Hoa, ở nơi này đâu đâu cũng có zombie.
Bạch Ngọc Câu không thèm nhìn đến, cô dừng lại trước một tòa nhà.
Một con zombie nhìn thấy cô thì lập tức nhào tới, nhưng đã bị Bạch Ngọc Câu đá bay đi: “Cái đồ xấu xí cách xa ta một chút.”
Tiểu Mỹ: “!!!”
Trên đường đi, Bạch Ngọc Câu gặp kẻ nào cản đường thì giết kẻ đó, sau đó cô đi vào hành lang, nơi này có rất nhiều vệt máu khô và zombie đang đi qua đi lại.
Nhưng may là chuyện này đối với mấy người bọn họ chẳng có ảnh hưởng gì hết.
Không lâu sau thì đến gần một cánh cửa, Bạch Ngọc Câu lấy một chiếc chìa khóa từ trong kho hàng rồi mở cửa.
“Coong coong! Về đến nhà rồi!” Bạch Ngọc Câu vui vẻ đổi dép.
Lâu ngày chưa trở về, nhà của cô vẫn rất sạch sẽ.
Mấy người Tang Tinh đi theo phía sau cũng thay dép, mọi thứ trong nhà này thật sạch sẽ.
Chỗ này không giống chỗ ở của một học sinh trung học.
Bởi vì nơi này không có một tấm ảnh nào cả, bình thường thì nhà nào cũng đặt một vài tấm ảnh chứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng trong nhà của Bạch Ngọc Câu không có.
Hệ thống Mỹ Thực: “Các mi có thấy hôm nay ký chủ có vẻ lạ lắm không!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Có! Ta thấy không được bình thường! Còn chưa phát bệnh!”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Trước khi trời nổi giông bão đều có một khoảng lặng, bây giờ còn chưa sao, nhưng đợi lát nữa nổi điên lên mới kinh khủng!”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
“Chị đại, nhà chị đẹp quá!” Tang Tinh hưng phấn chạy khắp nơi, lúc thì chạy đến phòng làm việc, lúc thì chạy đến một gian phòng khác, lúc khác thì chạy đến phòng vệ sinh.
Bạch Ngọc Câu liếc mắt nhìn Tang Tinh, cô lấy một lon coca từ trong kho hàng đưa cho cậu: “Có phải lần đầu tiên đến đâu mà còn làm ầm ĩ như vậy.”
Phục Toa: “!!!”
Diệp Lương Thần: “!!!”
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Không phải lần đầu tiên đến à!
Cái gì?! Trước đây Tang Tinh đã tới nhà chị đại rồi à? Ngạc nhiên quá!
Tang Tinh nhận coca rồi cười hì hì ngồi trên ghế sô-pha: “Sô-pha vẫn thoải mái nhất!”
Phục Toa kéo tay áo của Tang Tinh: “Cậu tới nhà chị đại lúc nào vậy!”
Quả cầu hệ thống Mỹ Thực đã bị đẩy đến sát mép đại não: “Tu tiên! Mi nhanh nhanh nghĩ biện pháp gì đi!”
“Nếu đầu óc ký chủ đầu óc nổ tung, chúng ta đều không sống nổi!”
Hệ thống Tu Tiên nhìn nó một chút: “...”
Nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra à?
Đây là hàng lỗi à!
Trong đầu của Bạch Ngọc Câu, những quả cầu ánh sáng chen chúc với nhau, mà ở bên ngoài, Bạch Ngọc Câu đã uống say đến không phân biệt được phương hướng.
Phục Toa nhân cơ hội hỏi: “Chị đại, Tang Tinh đã tới nhà của em khi nào thế? Hai người quen nhau như nào?”
Chị ấy biết mà!
Cái tên Tang Tinh này cũng không phải người tốt lành gì! Không thể để chị đại bị lợi dụng được!
Bạch Ngọc Câu nheo mắt ăn một miếng xiên, mặt đỏ bừng, rồi cô mở miệng nói: “Hả?”
“Tang Tinh ấy!”
“Mấy năm trước!”
Phục Toa trừng mắt nhìn Tang Tinh, sau đó lại nhìn Bạch Ngọc Câu lo lắng hỏi: “Mấy năm trước hả! Đã tới mấy lần!”
Bạch Ngọc Câu vươn ngón tay, vạch từng ngón tay trắng nõn của mình ra đếm một lượt: “Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần... Đếm không xuể!”
Tang Tinh cũng đã uống say, cậu cười vui vẻ nói: “Chị đại! Em đến đây nhiều lần lắm rồi!”
“Ngủ trên sô-pha trong nhà chị là thoải mái nhất! Em còn muốn ngủ tiếp!”
Bạch Ngọc Câu cũng cười ha hả gật đầu: “Tốt tốt! Sau này gọi cái sô-pha này là Tiểu Tinh theo tên cậu nhé, có được hay không!”
Tang Tinh: “Tốt quá! Chị đại tốt với em quá!”
Phục Toa: “...”
Không cứu được rồi, không cứu được rồi!
“Vậy hai người biết nhau thế nào?” Phục Toa muốn hỏi rõ mọi chuyện nên không phát hiện cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đã thay đổi.
Bầu trời vốn xám xịt đã biến thành màu đen thẫm, xen lẫn máu tanh, nhìn đáng sợ vô cùng.
“Vậy thì uống rượu đi!” Bạch Ngọc Câu cười uống một ngụm rượu, lại bảo hệ thống Mỹ Thực đang bị chèn ép phải ôm đầu run như cầy sấy đưa thêm mấy bình rượu trắng.
“Uống say thì chị sẽ biết hết mọi chuyện.”
Cô nói xong thì rót cho Diệp Lương Thần và Tiểu Mỹ mỗi người một ly: “Uống đi!”
Tiểu Mỹ cầm ly rượu lên, đổ hết vào trong miệng: “Grào grào grào!”
Thật vui quá!
Một ly rồi một ly, một ly thêm một ly, mãi đến khi ba người và một zombie đều gục xuống.
Bạch Ngọc Câu mới mơ mơ màng màng đi tới phía trước cửa sổ, cô nhìn bầu trời đen ngòm bên ngoài rồi lại nhìn dáng vẻ đã thay đổi của thành phố H.
Xung quanh nơi này đều là biệt thự, tòa nhà của Bạch Ngọc Câu cũng đã biến thành một biệt thự ba tầng.
Cô chống tay lên đầu rồi nhìn ra bên ngoài quảng trường, quảng trường lớn đến nỗi có thể chứa được mười mấy vạn người.
Lúc này có rất nhiều người đột nhiên xuất hiện ở quảng trường, khuôn mặt bọn họ nhìn rất quen mắt.
Nếu như lúc này nhóm người Phục Toa không uống say thì bọn họ sẽ kinh ngạc phát hiện ở đây có nhiều người mà bọn họ quen biết.
Rất nhiều người đã chết.
Bạch Ngọc Câu hít sâu một hơi, trong ánh mắt đầy vẻ khát máu rồi cô lấy lưỡi hái tử thần từ trong kho hàng ra.
Cô nhanh chóng nhảy lên bệ cửa sổ rồi ngồi xuống, cầm lưỡi hái tử thần trong tay.
Cô gái mặc váy trắng ngồi trên cửa sổ, bầu trời tối đen như tách ra làm hai để lại một khoảng trống ở giữa như có vẻ rất sợ cô.
Cô hơi nghiêng đầu rồi nở nụ cười: “Cuối cùng cũng về nhà rồi.”
Lúc này Tang Tinh khẽ thì thầm trong giấc mơ: “Chị đại! Muốn về nhà thì cũng phải dẫn em đi cùng nhé!”