Trên quảng trường đầy người đến người đi, có người bị cụt tay mà vẫn tươi cười, có người khắp người đầy máu đang khóc rống, còn có người run rẩy đi về một hướng.
Nơi này là thế giới vô tận, muốn sống sót phải tham gia phó bản mỗi tháng một lần, không tham gia chắc chắn sẽ chết nhưng tham gia rồi cũng chưa chắc còn sống.
Phục Toa và Phan Niên là những người chơi có kinh nghiệm tham gia vô hạn lưu (*) hai năm rồi, sở dĩ hai năm đã tính vào hàng lão luyện vì ở đây không có mấy người có thể sống sót.
(*)无限流 chỉ người chơi phải di chuyển từ không gian này qua không gian khác theo yêu cầu để hoàn thành nhiệm vụ và đạt được phần thưởng
Phan Niên để đầu đinh, cả người đều là cơ bắp, trước đây anh ấy là bộ đội đặc chủng, lúc thi hành nhiệm vụ thì chết sau đó bị đưa đến nơi này.
Anh ấy nhìn thấy một đứa bé ba tuổi đang đứng trong đám đông người đến người đi, cả người nhìn bẩn thỉu nhưng khuôn mặt rất đáng yêu.
Cô bé đứng ở giữa đường, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cứ đứng đấy nhìn người qua lại giống như chưa hiểu việc gì đang xảy ra vậy.
Bóng dáng của cô bé biến mất ngay sau đó.
“Cô bé đã vào phó bản dành cho tân thủ rồi.” Phục Toa nói một cách chắc chắn: “Tội nghiệp, chúng ta bị đưa vào đó thì cũng đành, cô bé đó còn nhỏ như vậy...”
Dù chỉ là phó bản dành cho tân thủ nhưng cô bé đó chưa chắc đã qua được.
“Kệ đi, không nghĩ nữa, vào phó bản thôi.” Úc Hàng khẽ lắc đầu một cái.
Bọn họ cũng không thể làm gì được, ở đây mỗi người chỉ là một xác chết di động thôi.
Phó bản dành cho tân thủ chỉ dành cho người mới tham gia, bọn họ không vào được.
“Ừm.” Phục Toa thở dài: “Đi thôi.”
Phó bản dành cho tân thủ là ác mộng của rất nhiều tân thủ, cũng là nơi chôn thân của không biết bao nhiêu người mới.
Lần này có tổng cộng mười người mới bao gồm cô bé đó tiến vào thế giới vô tận.
Tùng Lặc vừa mở ra mắt đã phát hiện mình đang ở một tòa cao ốc bỏ hoang, bây giờ anh ta đang nằm trên mặt đất, nơi này đâu đâu cũng đầy bụi xi măng.
Tám người ở xung quanh anh ta cũng đồng loạt mở mắt ra.
Trong này có nữ có nam, người mặc âu phục, người mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt mờ mịt, chắc rằng bọn họ còn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.
“Đây là nơi nào?” Cô gái mặc đồng phục học sinh rất kinh ngạc.
Tùng Lặc nhìn cô ta: “Chúng ta đang ở trong phó bản của thế giới vô tận.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thế giới vô tận? Vô hạn lưu á?” Một thanh niên yếu ớt nói, anh ta chắc là người thường xuyên đọc tiểu thuyết.
Xem ra người hay đọc tiểu thuyết có thể sống lâu một chút trong những tình huống như thế này.
Tùng Lặc gật đầu: “Không sai, vô hạn lưu, đây là phó bản đầu tiên thực hiện nhiệm vụ, không qua được thì sẽ chết.”
“Làm sao cậu biết nhiều như vậy?” Người đàn ông mặc âu phục mở miệng hỏi, anh ta nhìn rất nghiêm túc, dáng vẻ giống như người có địa vị cao.
“Trước khi tôi đi vào nơi này, có người đã nói cho tôi biết.” Tùng Lặc nghiêm túc nói: “Tôi khuyên mọi người đừng nghĩ đây là tiết mục gameshow hay là có người bắt cóc mình.”
Hắn nói xong thì những người khác đều im lặng không nói gì cả, đúng lúc này, một âm thanh vang lên trong đầu bọn họ.
[A! Lần này có nhiều người mới vào đây nhỉ, nhìn mới tươi ngon mọng nước làm sao ~ được rồi, không nhiều lời vô ích nữa, nhiệm vụ của mọi người là sống sót nhé ~ nhân tiện nhắc nhở mọi người thêm một câu nữa, độ khó của phó bản lần này cấp S nhé, chúc mọi người may mắn nha ~]
[Dù sao có nhiều người muốn chết ở phó bản cấp S cũng không được đấy ~ ha ha ha ha! Chúc mọi người may mắn ~ chỉ cần sống đến ngày thứ mười thì nhiệm vụ của mọi người coi như hoàn thành, rất mong có thể gặp lại mọi người ở lần sau nhé ~)
Sắc mặt của mọi người đều đen lại, dù cho không hiểu độ khó của phó bản ra sao nhưng nghe thấy âm thanh này, bọn họ cũng đã hiểu rõ.
E là phó bản này không đơn giản như vậy.
Thanh niên yếu ớt bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, rồi anh ta nhặt được một thanh thép, mới cầm lên đã thấy rất nặng nhưng anh ta không vứt đi, mà tiếp tục tìm xem còn có thứ gì có thể làm vũ khí hay không.
Những người khác cũng hiểu ý đồ của anh ta, đúng rồi, phải tìm được vũ khí.
Dù sao, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được vũ khí vì giọng nói trong đầu nghe có vẻ rất nghiêm trọng và đầy dọa dẫm.
Bọn họ chuyên tâm tìm vũ khí, nên không phát hiện trong nhóm đã thiếu mất một người.
Cô bé chạy xuống tầng dưới, thỉnh thoảng thấy mệt sẽ chụm chân nhảy xuống, làm đống bụi xi măng trên mặt đất bay mù mịt.
Cô bé không để ý rằng phía sau bậc thang có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào cô bé, những con mắt đó như sắp nổ tung, một vài con mắt trong số đó còn đỏ bừng bừng.
Phối hợp với những con mắt quỷ dị này khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Cô bé tiếp tục đi xuống dưới, đến tầng một, cô bé nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang nằm trên ghế đọc báo.
Ông lão đang đọc báo thì quay đầu liếc nhìn người đang bước lại gần, con mắt nhìn nghiêng cũng dần dần nhìn thẳng phía trước.
Cô bé cũng không sợ ông ta, cô bé lộc cộc chạy đến rồi nhìn tờ báo trong tay ông ta.
“Ông ơi, ông đang xem gì thế?”
Ông lão tóc bạc nhìn cô bé với ánh mắt nham hiểm: “Đang đọc báo, mi tên gì? Bố mẹ mi đâu rồi?”
Cô bé nháy mắt một cái: “Cháu tên là Tiểu Bạch! Tiểu Bạch trong con mèo trắng nhỏ!”
“Cháu không có bố mẹ, còn ông thì sao?”
Dường như ông lão tóc bạc bị chọc cười, ông ta sờ đầu Tiểu Bạch, lúc bỏ tay xuống còn có vô số tơ hồng muốn dính vào, nhưng vẫn bị ông ta dứt khoát kéo xuống.
“Ông cũng không có bố mẹ.” Ông lão vẩy tờ báo: “Ông cũng không có tên.”
Tiểu Bạch đặt tay lên đùi ông lão, chống tay lên đầu nhìn mặt sau của tờ báo: “Tại sao ạ?”
“Bởi vì ông đã chết rồi, người chết không có tên tuổi.”
Ông lão tưởng rằng dáng vẻ như vậy có thể doạ đến cô bé, nhưng không nghĩ rằng cô bé lại thò đầu lên từ dưới tờ báo.
“Cháu cũng chết rồi, nhưng cháu vẫn có tên mà.”
Cô bé biết mình chết rồi, bị ngạt chết ở cô nhi viện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ông lão không có trả lời, vẫn nhìn tờ báo, Tiểu Bạch bò lên trên đùi ông lão: “Trước giờ chưa có ai ôm cháu cả, ông ôm cháu một cái được không?”
“Thay vào đó, cháu sẽ đặt tên cho ông.”
Ông lão vừa nhìn cô bé như con mèo mướp nhỏ ở trước mặt, vừa nhìn dấu chân nho nhỏ dính đầy bụi xi măng trên đùi mình.
“Được thôi, cháu thấy tên gì thì hay?”
Tiểu Bạch vui mừng ngồi trên đùi của ông lão: “Gọi ông nội thì sao!”
Ông lão lắc đầu.
Tiểu Bạch lại chống má nghĩ một lúc: “Vậy gọi là ông cố nội!”
Ông lão lại lắc đầu.
Tiểu Bạch lại suy nghĩ thêm một lúc lâu, cô bé nhớ thằng bé đã làm cô chết ngạt lúc trước có nói: “Tử Thần có một cái lưỡi hái tử thần! Tao cũng có một cái, đến lúc đó tao sẽ cắt đầu mày đi!”
“Gọi ông là lưỡi hái tử thần có được không, cháu muốn làm Tử Thần!” Tiểu Bạch mong mỏi nhìn ông lão.
Ông lão nhìn cô bé: “Tại sao cháu muốn làm Tử Thần?”
Tiểu Bạch nháy mắt: “Bởi vì Tử Thần có thể cắt đầu người, cháu không muốn bị cắt, nên cháu muốn làm Tử Thần để không ai có thể cắt đầu của cháu.”
“Hahahaha.” Ông lão cười ha ha làm những con mắt ở sau cầu thang sợ hãi đến rụt vào trong.
Tiểu Bạch chỉ ngẩng đầu lên một chút rồi lại tiếp tục đọc theo ông lão, lúc này trong tay ông lão không còn cầm tờ báo nữa mà là một quyển sách.
“Ngỗng, ngỗng, ngỗng, cổ cong hướng lên trời mà kêu.” (*) Thanh âm non nớt vọng lên từ dưới tầng một.