Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!

Chương 88: Phiên ngoại 3



“Tại sao lại vẽ một vòng tròn ở chỗ này thế?” Một tân thủ nhìn thấy trên mặt đất ở quảng trường có vẽ một vòng thì không hiểu hỏi lại.

Toàn bộ quảng trường được lát bằng gạch xanh xám nhưng chỉ có chỗ này được vẽ một vòng tròn lạc lõng.

Một người đàn ông nhìn vòng tròn rồi nói: “Vì đây là chỗ dành riêng cho quái vật.”

“Quái vật?” Tân thủ khiếp sợ: “Quảng trường cũng không an toàn sao? Quái vật có thể đi tới quảng trường à?”

Người đàn ông cười: “Không phải, đó cũng là người chơi, nhưng cũng là quái vật trong số những người chơi.”

Tân thủ vẫn chưa hiểu được: “Tại sao?”

“Bởi vì cô bé ấy cứ ra ra vào vào phó bản liên tục mà không hề dừng lại nghỉ ngơi, vừa rồi cậu còn hỏi người đứng đầu bảng xếp hạng Tiểu Bạch là ai mà?” Người đàn ông nhíu mày.

“Chỗ này để dành cho cao thủ Tiểu Bạch đấy.”

“Thật ra tôi cũng từng gặp cô bé này mấy lần, lúc cô bé đến nơi này chỉ có ba tuổi, giờ đã qua năm năm rồi.”

Người đàn ông nhớ lại: “Tuy rằng tôi mới đến đây mấy tháng nhưng tôi đã nghe rất nhiều truyền kỳ liên quan đến cao thủ Tiểu Bạch rồi.”

Tân thủ gãi đầu: “Cô bé không lập đội à?”

Ít ra anh ấy vẫn có kiến thức cơ bản, ví dụ như nên lập đội khi tiến vào phó bản, như vậy một tháng có thể vượt qua một phó bản.

Bên trong phó bản có thể rớt ra đạo cụ hoặc nhận được điểm, có thể dùng điểm để mua đồ vật mình muốn ở trung tâm mua sắm của thế giới vô tận.

Thực tế chẳng ai muốn ở mãi trong phó bản cả, khi anh ấy đến nơi này có nghe nói tiểu đội đứng đầu cũng chỉ tham gia hai phó bản một tháng thôi.

“Nghe anh nói thế thì người này đúng là quái vật.” Tân thủ nhìn cái vòng trên đất với vẻ ngưỡng mộ.

Người đàn ông gật đầu: “Đúng là quái vật, chắc cậu đã biết khi tham gia vào phó bản sẽ nhận được hướng dẫn hoặc yêu cầu phải không?”

Tân thủ gật đầu: “Có biết, trong mỗi phó bản đều có hướng dẫn, không có hướng dẫn thì làm sao mà qua nổi.”

Phải cẩn thận tìm được chìa khóa hoặc điểm mấu chốt bên trong phó bản, sau đó dựa vào trí tuệ và sức mạnh để phá giải.

“Cô bé đó tham gia vào phó bản mà không cần hướng dẫn.” Người đàn ông ngửa đầu nhìn trời: “Tôi may mắn từng được xem phát sóng trực tiếp của cao thủ Tiểu Bạch rồi.”

“Thật sao? Không có hướng dẫn thì vượt qua kiểu gì!” Tân thủ cũng nhìn lên bầu trời đen đỏ lẫn lộn.

Người đàn ông cười ha ha, có vẻ trí tưởng tượng của anh ta quá kém nên chỉ nói một cách mơ hồ: “Cứ dùng sức mạnh thôi!”

“Cảnh phát sóng trực tiếp của cao thủ Tiểu Bạch giúp tôi vượt qua được nỗi sợ hãi đối với lũ quái vật, nhìn cô bé cầm lưỡi hái cắt đầu bọn nó như cắt thức ăn mà thấy hả lòng hả dạ!”

Nói đến đây thì anh ta nhớ lại cảnh phát sóng lúc đó, trong lòng bỗng thấy sảng khoái hơn nhiều.

Thành thật mà nói việc chờ đợi ở thế giới vô tận đã khiến nhiều người phát điên, lo lắng một ngày nào đó sẽ chết ở bên trong phó bản.

Mà mỗi quái vật bên trong phó bản đều rất đáng sợ, mỗi lần tiến vào phó bản giống như một lần đi vào Quỷ Môn quan vậy.

Mở mắt ra thì sẽ bị mê hoặc bởi những khung cảnh tươi đẹp, nhắm mắt lại cũng không thể ngủ ngon.

Tình thần của mọi người đều có chút không bình thường.

Chỉ khi xem phát sóng trực tiếp của cao thủ Tiểu Bạch thì mới thấy thoải mái một chút.

Có điều không phải lúc nào cũng có thể xem được phát sóng trực tiếp của cao thủ Tiểu Bạch, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của Chủ Thần.

Nghe nói những người chơi cũ ở đây đều nói xem được phát sóng trực tiếp của cao thủ Tiểu Bạch là một việc vui tai vui mắt, không cần suy nghĩ gì cả, chỉ có giết thôi!

Đến khi giết hết quái trong phó bản, cô bé ấy cũng đi ra.

Người đàn ông vừa nói xong thì thấy trong vòng tròn phía trước xuất hiện một cô bé.

Cô bé mặc váy trắng, trên váy dính đầy vết máu, cầm lưỡi hái trong tay, lưỡi hái vốn trọc lốc thì bây giờ trên đó đang dính một khúc xương đỏ sậm.

Nhìn rất hung ác.

“Quái vật!” Tân thủ trừng mắt nhìn cô bé trước mắt với vẻ kinh ngạc, trong lòng không kìm được mà bật thốt lên hai chữ này.

Đến khi anh ấy phản ứng lại thì vội vã mở miệng: “Xin lỗi, xin lỗi! Cao thủ!”

Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hai người trước mặt, rồi cô bé nghiêng đầu nhìn tân thủ: “Anh là tân thủ hả?”

Tân thủ: “!!!”

Mẹ nó, mẹ nó! Cao thủ nói chuyện với tôi kìa!

Người đàn ông: “!!!”

Mẹ nó mẹ nó! Cao thủ đang nói chuyện kìa!

Không phải trước giờ cô bé đều không nói chuyện với ai à, mỗi lần vượt qua một phó bản là lại vào tiếp một phó bản khác sao?

Người đàn ông nhìn tân thủ với vẻ hâm mộ, thấy tân thủ còn đang ngây ra thì vội nhéo sau lưng anh ấy một cái.

Cao thủ đang nói chuyện với cậu kìa! Cậu nhanh trả lời đi chứ! Nếu trả lời tốt, làm cao thủ hài lòng, nói không chừng cao thủ sẽ dẫn cậu vào phó bản đấy!

Tân thủ bị nhéo đau, nhanh chóng trả lời: “Vâng cao thủ, tôi là tân thủ, tên là Hồng Sào! Năm nay mười tám tuổi! Tôi đã vượt qua được phó bản dành cho tân thủ!”

Tiểu Bạch gật đầu, cô bé đi ra khỏi vòng tròn: “Anh từng nuôi thú cưng chưa?”

Hồng Sào nghe câu hỏi này thì thoáng sửng sốt, đã từng nuôi thú cưng chưa là sao.

Anh ấy chỉ từng cho mèo hoang ăn có được tính là nuôi thú cưng không?

“Có nuôi rồi!” Hồng Sào trả lời một cách chắc chắn.

Mặc kệ thế nào thì trước tiên cứ lấy lòng trước đã!

Tiểu Bạch mừng rỡ mở to hai mắt, ánh mắt như đang phát sáng: “Vậy thì tốt quá!”

“Tôi bắt được một con thú cưng, nhưng có vẻ nó sắp chết rồi, anh giúp tôi kiểm tra xem nó bị sao thế?”

Hồng Sào lập tức gật đầu: “Được ạ! Được làm việc cho cao thủ là may mắn của tôi!”

Tuyệt vời quá! Có cơ hội nói chuyện với cao thủ rồi!

Người đàn ông vô cùng hâm mộ Hồng Sào, mẹ nó tên nhóc con này sao mà gặp may như thế.

Cao thủ Tiểu Bạch chưa bao giờ nói chuyện với người khác thế mà tên nhóc con này vừa đến đã được cao thủ đáp lời.

Anh ta liếc mắt nhìn những người chơi vây một vòng xung quanh chỗ này, ánh mắt ghen tị của bọn họ như muốn chém Hồng Sào thành mảnh vụn.

“Chào ngài! Tôi tên là Phục Toa, là tiểu đội trưởng mạnh nhất ở đây, tôi muốn mời ngài tham gia vào đội ngũ của chúng tôi!” Phục Toa nhanh chân đi đến đây, điều chỉnh hô hấp rồi cung kính nói.

Chính mắt chị ấy đã nhìn thấy cô bé này thoát chết như thế nào.

Trong năm năm qua, các thành viên trong đội ngũ của chị ấy đã chết rất nhiều nhưng Tiểu Bạch quái vật này vẫn không ngừng tham gia phó bản và sống sót vượt qua.

Rất nhiều người đều muốn Tiểu Bạch tham gia vào đội ngũ của họ, nếu thành công thì mỗi ngày bọn họ có thể ôm đùi cao thủ rồi.

Rất nhiều người có ý nghĩ giống chị ấy, nên vội vàng đưa cành ô-liu (*) về phía Tiểu Bạch.

(*) lời đề nghị thiện chí, hữu nghị

Tuy nhiên, Tiểu Bạch chỉ nhìn bọn họ rồi nói: “Các người ồn ào quá ~”

Chỉ một câu nói thôi đã làm mọi người xung quanh đó ngậm miệng lại.

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng như vậy nhưng làm họ nhận ra sát ý mãnh liệt trong đó.

Những người vừa nói chuyện lúc nãy không dám thở mạnh, chỉ im lặng đứng một bên.

Tiểu Bạch thấy xung quanh đã yên tĩnh mới hài lòng lôi thú cưng mà cô bé lấy được từ trong phó bản ra ngoài.

Khắp người đứa bé trai đầy máu, từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, thê thảm đến không nỡ nhìn, chỉ có gương mặt là hoàn hảo không bị tổn hại.

Hồng Sào: “!!!”

“Cao... Cao thủ, đây là?”

Tiểu Bạch ngồi xổm xuống dùng tay sờ đầu bé trai, bé trai đang nhắm mắt bỗng run lên, sau đó thì rên khẽ một tiếng.

“Dường như cậu ta sắp chết rồi, làm thế nào mới có thể cứu sống cậu ta được?”

Rõ ràng cô bé đã để thú cưng một mình để cậu ta tự chữa thương mà sao trông cậu ta càng ngày càng yếu thế.

Trước đây, khi bị gãy tay chân, cô bé cũng tự chữa thương cho mình, chỉ cần để yên đó rồi chúng sẽ tự mọc ra như cũ!

Sao mà thú cưng không làm được như vậy.

Hồng Sào nhìn bé trai khắp người đầy máu mà không khỏi cảm thán ở trong lòng một chút, mẹ nó, thú cưng của cao thủ cũng không giống bình thường!

Thú cưng này là một con người!

Anh ấy còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Tạ Trì Trì đứng ở bên cạnh đã giơ tay lên nói: “Tôi có cách!”

Tiểu Bạch vội vàng nhìn về phía cô ấy, trong đôi mắt tràn đầy vẻ mong đợi: “Cô nói đi!”

Tạ Trì Trì cười nói: “Cao thủ, cậu ta đang bị thương, cần phải điều trị, vừa hay tôi có dị năng chữa lành, để tôi điều trị cho cậu ta một chút!”

Hồng Sào mới chỉ ngây người một chút mà cơ hội đã bị cướp mất.

“Tốt lắm!” Tiểu Bạch nhìn Tạ Trì Trì: “Chỉ cần cô chữa khỏi cho cậu ta thì cô muốn gì tôi cũng có thể cho!”

Tuyệt quá! Cuối cùng cũng tìm được người có thể cứu được thú cưng!

Đây là con thú cưng đầu tiên mà cô bé nuôi, chỉ có thể thành công không được phép thất bại!

Tạ Trì Trì nghe xong câu nói này thì tay không khỏi run lên, cô ấy vội vàng bình ổn lại trái tim đang đập như trống, rồi dùng dị năng chữa lành cho đứa bé trai.

Dị năng chữa lành từ lòng bàn tay cô ấy phát ra một luồng ánh sáng xanh, đây là đạo cụ mà cô ấy đã bỏ ra giá cao mới mua được.

Không lâu sau đó vết thương trên người bé trai đã khép miệng hoàn toàn.

Lông mi bé trai khẽ run lên, cậu ta mở mắt ra thì thấy cô bé đã đánh cậu ta sống dở chết dở đang ngồi xổm trước mặt.

“Chị đại!”

Tiểu Bạch nghiêng đầu, ngón tay cô chọc vào mặt của bé trai: “Sống rồi này!”

“Sao cậu lại gọi tôi là chị đại?”

Bé trai nháy mắt một cái rồi bò dậy, sau đó khoanh chân ngồi: “Đánh bại được em, mạnh hơn em thì chính là chị đại của em!”

“Chị đại! Em tên là Tang Tinh, tang trong tang thụ, tinh trong tinh tinh, chị đại tên gì thế?”

Cậu ta không thề tức giận với Tiểu Bạch một chút nào, Tiểu Bạch ngồi xổm trên mặt đất nhìn bé trai có khuôn mặt to tròn dễ nhìn: “Tôi tên là Tiểu Bạch, Tiểu trong Tiểu Tiểu, Bạch trong Bạch Bạch.”

“Tên của chị đại thật dễ nghe!” Tang Tinh nhếch môi cười nói.

Tiểu Bạch cũng nhếch môi cười lại: “Cậu cũng rất đẹp nhé!”

Đẹp hơn lũ quái vật kia nhiều!

Lúc đó cô bé đang ở trong phó bản, lũ quái vật trong phó bản đều xấu xí, ông nội Đao Đao đề nghị cô bé nuôi một con thú cưng để thả lỏng tinh thần hơn.

Muốn nuôi thú cưng thì trước tiên phải tìm một thú cưng đã, ông nội Đao Đao nói chỉ cần đánh thú cưng mà mình chọn một trận thì thú cưng đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô bé.

Thế nên cô bé đã kéo Tang Tinh đang ngồi uống trà trong cung điện ra đánh một trận, rồi mang cậu ta ra ngoài.

Dù sao Tang Tinh lớn lên đẹp hơn lũ quái vật không biết bao nhiêu lần!

Tiểu Bạch càng nhìn càng cảm thấy thú cưng này không tồi chút nào, cô bé đứng dậy nhìn Tạ Trì Trì: “Cô muốn cái gì thế?”

“Nói rõ trước là tôi sẽ không đưa thú cưng và ông nội Đao Đao cho cô đâu nhé!”

Tạ Trì Trì nhìn cao thủ trước mặt: “...”

Dù cho cô bé dám đưa thì cô ấy cũng không dám nhận đâu!

“Cao thủ! Lần sau vào phó bản, xin ngài dẫn chúng tôi theo với! Nếu không được, thì dẫn anh tôi và Hoàng Mao! Nếu như vẫn không được thì chỉ cần dẫn anh tôi đi cùng!” Tạ Trì Trì quỳ xuống đất rồi cúi đầu nghiêm túc nói.

Bây giờ quy định của phó bản đã thay đổi, ngoại trừ việc tham gia phó bản mỗi tháng một lần thì mỗi ba tháng phải tham gia vào một phó bản cấp D nữa.

Trước giờ, anh trai của cô ấy chỉ có thể qua loa đối phó để vượt qua được phó bản cấp E thôi, nên để vượt qua được phó bản cấp D là một việc rất khó khăn.

Cô ấy cũng không còn cách nào khác, đây là anh trai duy nhất của cô ấy, cô ấy không thể mất đi người thân này được!

Tiểu Bạch dùng ngón tay sờ môi: “Tôi có thể dẫn mọi người vào phó bản à?”

Ai da? Nhiều người có thể cùng nhau vào phó bản sao?

Tạ Trì Trì còn chưa hiểu được hàm ý trong câu nói của Tiểu Bạch mà cô ấy chỉ dập đầu: “Ngài có thể! Ngài nhất định có thể!”

“Vậy thì tốt! Bây giờ chúng ta đi luôn.” Tiểu Bạch mở miệng nói.

Tạ Trì Trì vội vàng dừng lại hành động dập đầu, cô ấy đứng dậy nói: “Xin ngài chờ một chút, tôi đi gọi anh tôi đến.”

Tiểu Bạch nghiêng đầu: “Không phải còn có người tên Hoàng Mao nữa sao, cũng gọi đến luôn đi!”

Cô bé từng ra vào nhiều phó bản như vậy mà vẫn chưa biết nhiều người có thể vào cùng nhau đấy!

Vậy thì sẽ náo nhiệt lắm đây!

Sau này cô bé cùng nhau tham gia như thế!

Ừ, còn dẫn theo thú cưng của cô bé nữa!

“Cao thủ!” Hồng Sào vừa cẩn thận vừa kích động mở miệng: “Ngài xem tôi có thể làm thú cưng của ngài không?”

Anh ấy vừa nói ra những lời này, những người khác cũng rục rịch cùng một tâm tư.

Làm thú cưng của cao thủ đó! Vậy thì không cần lo lắng mình sẽ chết!

Chỉ cần ôm đùi là có thể sống thoải mái rồi, thật tốt mà!

Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Hồng Sào: “Không được đâu ~ “

“Tại sao ạ?” Hồng Sào có chút không phục nhìn Tang Tinh đứng bên cạnh, anh ấy lớn hơn Tang Tinh! Đẹp trai hơn Tang Tinh, tại sao không thể làm thú cưng được!

Tang Tinh nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích rồi dùng dị năng khống chế trọng lực.

Hồng Sào: “!!!”

Cứu mạng! Tại sao tôi có cảm giác như đang cõng một ngọn núi vậy!

“Bởi vì tôi đã có thú cưng rồi, nếu lại nuôi thêm một người nữa, cậu ấy sẽ tức giận!” Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Tang Tinh đang giả vờ khóc.

“Anh xem kìa, cậu ấy tức giận sẽ khóc đấy ~ thật đáng thương!”

Hồng Sào nhìn vẻ mặt Tang Tinh tràn đầy đắc ý còn cau mày trừng anh ấy:...

Cậu ta đáng thương chỗ nào chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.