Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!

Chương 89: Phiên ngoại 4



Trên quảng trường, Tạ Trì Trì đã gọi Hoàng Mao và anh trai vô dụng của cô ấy tới.

Cô ấy đã nhọc lòng lo lắng cho anh trai nhiều lắm, trước đây, Tạ Nguyên Minh chỉ cần tham gia phó bản cấp E một tháng một lần là không có vấn đề gì.

Nhưng mà bây giờ, Chủ Thần đã thông báo quy tắc mới với mục đích loại bỏ bớt nhóm người vô dụng ở phó bản cấp E đi.

Không những phải tham gia một phó bản mà người chơi có thể tùy chọn độ khó mỗi tháng một lần ra, còn phải tham gia một phó bản có độ khó cao hơn cấp E nữa.

Nếu tham gia phó bản cấp D thì trong vòng ba tháng không cần phải tham gia vào phó bản có độ khó cao hơn cấp E nữa, phó bản cấp C có thể duy trì trong vòng sáu tháng, phó bản cấp B duy trì trong chín tháng còn phó bản cấp A là một năm.

Phó bản có độ khó cấp S là một năm rưỡi, phó bản cấp SS là hai năm còn phó bản cấp SSS là ba năm.

Đây cũng là lí do tại sao mọi người thay đổi từ việc lập đội ngẫu nhiên thành bắt buộc phải lập tiểu đội vì có quá nhiều người cần người khác dẫn theo.

“Làm thế nào để lập đội?” Tiểu Bạch nhìn Tạ Trì Trì.

Cô bé chưa từng lập đội bao giờ, trước đây, sau khi đi vào phó bản dành cho tân thủ, cô bé đã đi luôn xuống tầng nên cô bé không còn nhớ gì đối với nhóm người đi cùng nữa.

Dù sao ở thế giới vô tận, nếu không vượt qua được phó bản dành cho tân thủ thì sẽ bị lãng quên nhanh thôi.

Tạ Trì Trì vội vã mở miệng nói: “Trước tiên, chúng ta cần đến sảnh nhiệm vụ, sau khi lựa chọn xong nhiệm vụ ở đó là có thể lập đội.”

Tiểu Bạch gật đầu, cô bé mới có tám tuổi nên nhìn rất đáng yêu: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Cô bé liếc mắt nhìn thú cưng của mình: “Cậu cũng đi cùng với tôi luôn nhé ~ “

Thú cưng yếu ớt quá! Cần đánh nhiều quái mới có thể thăng cấp!

Cô bé được ông nội Đao Đao huấn luyện cộng thêm việc mỗi ngày phải đánh quái để thăng cấp nên mới mạnh như thế!

Tang Tinh nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt sáng lấp lánh: “Chị đại! Chị yên tâm đi, em sẽ đi theo chị, không cản trở chị đâu!”

Chị đại là người mạnh nhất trong số những người mà cậu từng gặp!

Trước đây chỉ có một mình cậu ở trong cung điện, không có một quái vật nào hay người nào có thể đánh thắng được cậu.

Mãi đến tận lúc đó...

Ngày hôm đó, cậu đang uống trà trong vườn hoa của cung điện, những bông hoa được nuôi dưỡng từ máu thịt của quái vật xinh đẹp khẽ đong đưa trong làn gió.

Sau đó một cô bé cầm lưỡi hái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Cô bé nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu có muốn làm thú cưng của tôi không?”

Tang Tinh: “???”

Muốn chết à!

Cậu rất tức giận nên đã dùng khả năng khống chế trọng lực, mỗi lần cậu dùng khả năng này với lũ quái vật thì bọn nó sẽ biến thành một vũng nước.

Cậu chưa từng gặp người nào to gan như vậy, dám yêu cầu cậu làm thú cưng!

Đùa à! Tang Tinh cậu đây sao có thể làm thú cưng của người khác được!

Nên bây giờ cậu muốn ép cô bé không biết điều này thành nước để tưới hoa!

Nhưng mà khả năng khống chế trọng lực này hoàn toàn vô dụng với Tiểu Bạch, cô bé nhìn Tang Tinh với ánh mắt buồn bã: “Nếu cậu không đồng ý thì tôi chỉ còn cách đánh cậu thôi!”

Sau một trận bịch bịch bang bang, Tang Tinh nằm bẹp ra đất mà vẫn chưa thể tin được những gì vừa xảy ra.

Làm sao còn có người mạnh hơn cậu thế, cô bé này từ đâu chui ra vậy.

Cô bé này lợi hại thật đấy, làm sao bây giờ, rất muốn làm chân sai vặt của cô bé này!

Sau đó cậu đã bị đưa ra ngoài.

Mọi người đi đến sảnh nhiệm vụ, xung quanh là người đến người đi, mọi người thường tới nơi này để chọn phó bản.

Cũng có thể giống như Tiểu Bạch, một mình vượt qua phó bản rồi tùy ý chọn lựa phó bản ở quảng trường, nhưng mà có rất ít người làm được như thế.

Dù sao hầu hết mọi người đều muốn tham gia vào một phó bản đã có sẵn thông tin và hướng dẫn chi tiết về cách vượt qua phó bản.

Tiểu Bạch nhếch miệng nhìn nhiệm vụ hiện ra ở sảnh nhiệm vụ, cô bé trực tiếp bỏ qua những phó bản có độ khó từ cấp S trở xuống, chỉ tập trung nhìn cái còn lại.

“Cao thủ, ngài nhìn xem có thích phó bản nào không.” Tạ Trì Trì nói, trong lòng không ngừng cầu nguyện cô bé sẽ chọn một phó bản đơn giản thôi, nếu không thì người anh trai vô dụng của cô ấy sẽ không sống nổi mất.

Tạ Nguyên Minh cũng rất lo lắng, thời gian của anh ấy chỉ còn lại năm ngày, trong thời gian này mà anh ấy không tham gia vào phó bản cấp D thì sẽ chết ngay tại chỗ.

Tiểu Bạch nhìn một lúc lâu, cô bé chỉ có thể hiểu được vài chữ trong tên của những phó bản này.

Từ khi biến thành lưỡi hái, ông nội Đao Đao không còn dạy cô bé đọc sách nữa, nên cô bé hoàn toàn buông thả bản thân như một con ngựa hoang.

Mỗi ngày đánh quái vật đã thấy rất vui vẻ rồi!

“Phó bản này nhé!” Tiểu Bạch hưng phấn chỉ vào chữ mà cô bé nhận ra: “Duy nhất!” (*)

(*) nguyên văn 一一

Tạ Trì Trì vừa nhìn đã thấy không ổn: “Cao thủ à, đây là phó bản cấp SSS đấy, chúng ta chọn một cái đơn giản được không.”

Tiểu Bạch gãi đầu: “Vậy cũng được, đổi sang cái này đi!”

Cô bé chỉ vào một phó bản khác, sau đó đã nhanh chóng lập đội: “Mau vào đi!”

Tạ Trì Trì còn chưa thấy rõ phó bản mà cô bé chỉ nhưng cao thủ cũng đã vào rồi, cô ấy không còn cách nào khác đành kéo anh trai và Hoàng Mao vào theo.

Sau khi đã đủ năm người thì Tiểu Bạch cũng xác nhận tiến vào phó bản luôn.

Trong chớp mắt, bọn họ được đưa đến một nơi rất yên tĩnh.

Chỗ này chỉ có con người mà không có một con quái vật nào cả, tràn ngập hơi thở và nhịp sống của một đô thị hiện đại.

Tiểu Bạch cầm lưỡi hái trong tay nhìn người đi tới đi lui trên đường phố mà chưa biết phải ra tay với ai trước.

Tạ Trì Trì cũng hơi hoang mang: “Sao không có một tên quái nào thế nhỉ?”

“Mẹ ơi, con muốn ăn kem!” Một cô bé kéo tay mẹ lại rồi chỉ vào tiệm kem bên cạnh mà chảy nước miếng.

Tiểu Bạch: “!!!”

Học theo nào học theo nào!

Cô bé quay đầu liếc mắt nhìn thú cưng của cô bé và ba người còn lại, sau đó cô bé xoay người nắm góc áo của Tạ Trì Trì: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn kem!”

Tang Tinh thấy chị đại của mình làm thế cũng chạy tới nắm góc áo của Tạ Trì Trì: “Tôi cũng thế!”

Tạ Trì Trì: “!!!”

Cao thủ! Ngài đừng đùa nữa! Tôi không nhận nổi tiếng mẹ này đâu!

Chuyện đã như thế này, cô ấy nhìn đôi mắt long lanh của hai đứa bé thì đành phải dùng điểm của mình đổi một trăm đồng tiền để mua kem cho bọn họ.

Tạ Nguyên Minh cũng mong mỏi nhìn em gái mình.

Tạ Trì Trì: “...”

Cô ấy lại xoay người mua thêm ba cái, đưa cho anh trai và Hoàng Mao mỗi người một cái, bản thân cô ấy cũng ăn một cây kem.

Tang Tinh lại đưa kem của mình cho Tiểu Bạch: “Chị đại ăn này!”

Tiểu Bạch lắc đầu: “Tôi có rồi, cậu ăn đi.”

Thú cưng thật hiểu chuyện, sau này thú cưng của cô bé cũng sẽ được ăn ngon uống say!

Hai đứa bé đã ăn kem xong, mọi chuyện đều rất bình thường.

Ánh mắt của Tiểu Bạch xoay tròn, cô bé nhìn thấy vô số cửa hàng quần áo ở trên đường thì muốn đi vào lắm, cái váy trắng đang mặc trên người cô bé là cướp được từ một con quái vật trong phó bản lúc trước.

À mà? Bây giờ cũng đang trong phó bản mà!

Ánh mắt của Tiểu Bạch sáng lên: “Xông lên nào! Đi cướp thôi!”

Miễn là cô bé cướp nhanh thì tất cả váy đẹp đều là của cô bé rồi!

Nhóm người Tạ Trì Trì cũng đuổi theo, bây giờ bọn họ cần ôm đùi cao thủ mà trong thế giới phó bản lúc nào cũng đầy nguy hiểm rình rập, theo sát một chút mới là an toàn.

Trong những bộ phim kinh dị, nhân vật phụ mà không nghe theo nhân vật chính thì sẽ chết sớm thôi.

Bọn họ không thể chia nhau ra hành động được, phải ôm đùi cao thủ mới được!

Thế là, khi Tiểu Bạch đi “cướp” ở trong cửa hàng quần áo thì Tạ Trì Trì trả tiền.

Tiểu Bạch nhìn cái váy nào cũng thấy đẹp, hơn nữa cô bé còn mua cho Tang Tinh hai bộ, dù sao thú cưng cũng không có tiền mà.

Tang Tinh: Cảm động quá! Chị đại đối xử với tôi tốt quá!

“Chạy mau! Có kẻ cắn người!” Một âm thanh truyền đến từ bên ngoài.

Tạ Trì Trì vội vàng chạy ra ngoài nhìn thử, chỉ thấy mọi người ở ngoài đường đều đang chạy đi, trong miệng đều nói quái vật hút máu đang đuổi theo.

Tiểu Bạch cũng ló đầu ra xem: “Có quái vật ư!”

Cô bé hưng phấn cầm lưỡi hái đuổi theo, bổ một đao xuống là đầu và thân của quái vật tách ra.

“A!!! Giết người rồi!” Một người phụ nữ gào to lên.

Tiểu Bạch xoay người muốn trở lại xem váy tiếp nhưng mà người phụ nữa vừa kêu gào lúc nãy bỗng nhiên kêu lên một tiếng quái dị: “Grào!”

Tạ Trì Trì đứng đó, trợn to hai mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Mọi người trên đường phố hay ở trong cửa hàng đều phát sinh dị biến vào lúc này.

Da dẻ của bọn họ biến thành màu xanh xám, con ngươi chuyển thành màu trắng còn móng tay thì dài ra.

“Zombie!” Hoàng Mao mở miệng nói.

Tạ Nguyên Minh nhìn lũ zombie đông nghìn nghịt thì thấy cả người đều không khỏe tí nào, nhưng vẫn phải cố bình tĩnh lại.

“Trì Trì, em mau chạy đi! Đừng lo cho anh!”

Nhiều zombie như vậy thì không chỉ là phó bản cấp D đâu!

Bây giờ đến thần tiên cũng không cứu được bọn họ, vì cả nơi này trừ bọn họ ra thì đều là zombie.

Anh ấy nghĩ xong rồi đưa tay kéo em gái ra bảo vệ đằng sau, anh ấy không thể cản trở em gái được, tuy rằng anh ấy yếu kém nhưng anh ấy phải bảo vệ em gái của mình!

Đây là em gái duy nhất của anh ấy!

Dù anh ấy phải chết ở chỗ này!

Tiểu Bạch nhìn thấy rất nhiều zombie đang chạy về hướng bọn họ thì khóe miệng hơi cong lên, sau đó cô bé nhanh chóng vọt vào trong bầy zombie.

Tang Tinh cũng dùng khả năng khống chế trọng lực, bầy zombie ở gần đó bị ép thành một vũng nước.

Tạ Trì Trì nhìn tư thế oai hùng của cao thủ vọt vào trong bầy zombie rồi dùng lưỡi hãi cắt đầu của chúng thì vội đẩy đầu của anh trai đang che ở phía trước ra chỗ khác: “Anh, anh mau tránh ra, em không nhìn thấy!”

Tạ Nguyên Minh:...

Cuối cùng là sai chỗ nào!

Hơn nữa, độ khó của phó bản này là cấp SS, sở dĩ gọi nó là phó bản cấp SS là vì nó không chỉ đơn giản là xuất hiện zombie thôi đâu.

Hầu hết người chơi tiến vào sẽ có suy nghĩ tiêu diệt nguồn gốc của zombie nhưng khi nguồn gốc đó bị giết chết, tất cả mọi người sẽ lập tức biến thành zombie.

Nhưng nếu như không giết chết nguồn gốc của zombie thì mọi người cũng sẽ nhanh chóng biến thành zombie mà thôi.

Đến thời điểm mà chỉ có người chơi là người sống sót duy nhất trên thế giới, toàn bộ zombie sẽ tìm cách giết chết bọn họ.

Khi đó, người chơi cũng không thể nào giết chết nhiều zombie như thế (*), muốn giết cũng giết không xong.

(*) Nguyên văn 双拳难敌四手 hai quyền khó địch lại bốn tay, ý nói một người không thể đánh được một đám đông.

Không chỉ như vậy, zombie có tốc độ thăng cấp rất nhanh, dù người chơi có đạo cụ thì cũng chỉ còn đường chết.

Dù sao số lượng chênh lệch quá nhiều, toàn bộ phó bản đều là quái!

Có điều chuyện này với Tiểu Bạch chỉ là việc nhỏ, cô bé vui vẻ vung lưỡi hái, nhẹ nhàng uyển chuyển như đang nhảy múa chứ không phải giết zombie.

Đến khi bầy zombie quanh đó thấy cô bé này không dễ chọc thì bọn nó mới lựa chọn tạm thời rút lui.

Thế là Tiểu Bạch nghênh ngang dẫn mọi người dến tiệm kem dưới sự bao vây của bầy zombie: “Ta muốn ăn hai cây kem!”

Ha hả! Kem ngon như vậy, cô bé còn muốn ăn thêm hai cái! Không! Càng nhiều càng tốt!

Khi nào đi ra ngoài, cô bé sẽ dẫn theo nhân viên biết làm kem đi cùng luôn!

Vậy là sau này đều được ăn kem mỗi ngày!

Nhân viên zombie trong tiệm kem: “Grào?”

“Bốp!” Tiểu Bạch cầm lưỡi hái đánh vào đầu của con zombie: “Gào cái gì mà gào! Làm cho ta hai cây kem! Phải làm cỡ lớn đó!”

Ai da, cái tên quái làm kem này sao mà ngốc thế, xem ra sau này cô bé cần phải đánh vào đầu của nó nhiều mới được!

Nhân viên zombie trong tiệm: “Grào QAQ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.