Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 13



Tại một mảnh rừng hòe gai non, mấy con thỏ đang lấp ở một lùm cây thấp bé kiếm ăn. Màu lông của chúng nó hỗn tạp cùng cỏ dại xung quanh, rất khó phát hiện.

Đây là một đại gia đình, mỗi một thành viên đều cần phải luân phiên canh chừng, bảo đảm cho những con thỏ khác không bị kẻ săn mồi quấy rầy khi đang hưởng dụng mĩ thực.

Con thỏ phụ trách cảnh giới dựng thẳng hai lỗ tai thật dài nhẹ nhàng chuyển động, không bỏ qua bất cứ một tia động tĩnh gió thổi cỏ lay nào.

Nhưng nó không hề phát hiện tại một lùm cây cách nó không xa, có bốn cái con non - một giả ba thật - đang dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi để nhìn nó cùng tộc đàn của nó.

Trải qua linh khí tẩy rửa, ba cái con non trưởng thành không ít, có thể lý giải càng tốt ý tứ mà Tổ Vũ muốn truyền đạt.

Lúc Tổ Vũ nói rằng muốn mang chúng nó đi săn, cả ba cái con non đều thật hưng phấn.

Tuy rằng trước kia mỗi lần đi săn Tổ Vũ đều mang theo chúng nó, nhưng khi đó hắn đều chọn tốc chiến tốc thắng, thường thường ba cái con non cũng chưa phát hiện được cái gì hắn đã mang về con mồi mỹ vị.

Mà lúc này lại không giống, mama nói bọn nó phải tự mình bắt được một con mồi, còn muốn bọn nó học tập tư thái săn mồi của mình a.

Bất quá tuy rằng các con non bé nhỏ phi thường nghe lời "mama", nỗ lực không phát ra âm thanh trong quá trình kiến tập đi săn, nhưng rốt cuộc tuổi chúng còn quá nhỏ, ngay cả chạy cũng chạy không nhanh, có đôi khi còn nghiêng ngả lảo đảo ngã trái ngã phải, muốn không kinh động con thỏ có nhĩ lực kinh người là chuyện không có khả năng.

Bất quá Tổ Vũ là ai chứ, chỉ cần tung ra một cái kết giới cách âm là có thể đem các âm thanh do đám con non tạo ra giấu đi rồi.

Cố tình các con non còn không phát hiện thủ đoạn ngầm của Tổ Vũ, còn tưởng rằng mình đã thành công học được bộ dáng của mama tiếp cận con mồi, một đám đắc ý đến mức cái đuôi cũng vểnh lên tận trời.

Tổ Vũ cũng không đả kích chúng nó, chỉ đem đám con non hai mắt tỏa sáng muốn lao ra áp xuống, ý bảo chúng nó nhìn động tác của mình, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ bụi cây nhào ra tới.

Thân thể con non bụ bẫm thậm chí còn không to bằng con thỏ, bộ dáng lông xù xù cũng hoàn toàn không có lực uy hiếp của kẻ săn mồi, cho nên thời điểm hắn nhào tới, con thỏ bị hắn chọn làm mục tiêu cũng không lập tức quay người chạy trốn mà bày ra tư thế công kích, muốn đánh trả gia hỏa quái gở không biết từ đâu ra này.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Tổ Vũ không hề trì hoãn, dùng thân thể con non của mình ngăn chặn con mồi, đem nó đè chặt tại chỗ, mặc kệ giãy giụa cỡ nào cũng không có biện pháp tránh thoát.

Mà vào lúc hắn bắt được con thỏ hoang này, mấy con thỏ hoang khác cũng đã cuống quýt chạy trốn.

Nhìn đến Tổ Vũ bắt được con mồi, ba cái con non liền kêu ngao ngao chạy ra tới, học theo bộ dáng của Tổ Vũ hướng con mồi phác tới, dùng mấy cái răng sữa dùng sức cắn xé con mồi.

Tuy rằng chỉ là răng sữa nhưng lại vô cùng sắc bén, cắn trên người thỏ hoang tuy rằng không đến nỗi da tróc thịt bong nhưng cũng để lại cái dấu máu nho nhỏ, làm con thỏ ăn đau càng giãy giụa lợi hại hơn.

Bất quá, trọng lượng của bốn cái con non bụ bẫm cũng không phải một con thỏ hình thể tương đối có thể giãy ra được.

Ba cái con non đem này trở thành một loại trò chơi, thỏ hoang càng giãy giụa chúng nó càng vui vẻ, lại cắn lại cấu chơi đến bừng bừng phấn chấn.

Tất cả con non đều ở trong những trò chơi như vậy học được cách đi săn, cho nên Tổ Vũ chỉ lui về đứng ở một bên, nhìn chúng nó thi nhau vần vò lăn lộn thỏ hoang.

Rất nhanh, thỏ hoang liền rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống, bộ dạng bị dọa cho phá gan mất mật.

Này vốn dĩ là Tổ Vũ chộp tới cho đám con non học tập kĩ xảo đi săn, hắn cũng không có ý định lưu trữ con mồi, chỉ nghĩ chờ đám con non chơi đến mệt mỏi liền đem con mồi làm thịt cho chúng lấp bụng. Một con thỏ hoang cùng với thịt trước đó hắn lưu lại cũng đủ để bọn họ ăn.

Đột nhiên, hắn nghe được một tiếng gầm rú quen thuộc.

Tổ Vũ bước vài bước đi đến vị trí ánh mặt trời chiếu rọi, ngẩng đầu nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy một cái phi hành khí bay lơ lửng trên không trung, cũng không di chuyển, tựa hồ đã tỏa định nơi này.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy. Đám gia hỏa đi tìm con non hình như có phương pháp truy tìm đặc thù, cơ hồ chỉ cần Tổ Vũ mang theo các con non di chuyển, bọn họ liền ngay lập tức đuổi tới, vậy nên Tổ Vũ rất hay nhìn thấy bọn họ.

Nhưng đán ngoại tinh nhân cùng dụng cụ của họ cũng không thể đột phá kết giới của Tổ Vũ, mỗi khi Tổ Vũ mang theo ba cái con non hoạt động gần địa điểm đóng quân của họ chỉ cần bày ra một cái kết giới liền không cần lo lắng bị phát hiện.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến gần đây Tổ Vũ bày kết giới ngày càng thuần thục, hơn nữa cũng tạo ra thói quen đi đến chỗ nào cũng phải thuận tay bày ra một cái kết giới cách âm cùng che dấu thì mới yên tâm.

Nếu không phải kết giới này chỉ có thể sử dụng trong phạm vi cố định, hắn còn nghĩ muốn mở ra 24h/ngày a.

Đã qua nhiều ngày như vậy, Tổ Vũ vẫn không tìm được dấu vết của nhân loại, mơ hồ hiểu ra địa cầu hiện giờ, ít nhất là tại Trung Quốc đã không còn nhân loại tụ tập, mà người trên địa cầu rất có thể đã di cư đến tinh cầu khác.

Điểm này, hắn là từ Trung - Anh song ngữ khắc trên cái rương kia nhìn ra.

Bất quá, hắn cũng ở vài lần quan sát tại cự li gần đồng thời phát hiện ra sự thật đám gia hỏa đi tìm con non kia không phải con người, rốt cuộc thì bộ dáng biểu hiện ra tuy giống nhân loại nhưng nếu nhìn kĩ sẽ nhìn ra được không ít điểm khác nhau.

Đây cũng là nguyên nhân Tổ Vũ luôn đi tìm tung tích nhân loại khắp nơi lại không muốn tiếp xúc cùng bọn họ. Ai biết bọn họ là địch hay bạn, nói không chừng nhân loại trên địa cầu biến mất là do bọn họ.

(Ở một trình độ nào đó mà nói, Tổ Vũ đã phát hiện ra chân tướng.)

Bất quá Tổ Vũ vẫn sẽ dừng chân tại chỗ mỗi khi ngoại tinh nhân tìm đến cửa, thứ nhất là chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo tính ổn định của kết giới, thứ hai là Tổ Vũ đang nuôi ý đồ học tập ngôn ngữ của bọn họ.

Bất quá nhóm người đi tìm kiếm đó cũng không nói nhiều lắm. Cho tới bây giờ, tuy rằng Tổ Vũ có thể nhớ kĩ mỗi một câu họ nói, còn có thể thuật lại một cách hoàn mĩ, lại như cũ không hiểu rõ ý tứ của những lời này.

Thật giống như quay lại thời điểm làm bát ca học tập ngôn ngữ con người a.

Có chút hoài niệm nhớ tới chuyện quá khứ, Tổ Vũy chậm rãi lui về bên người của ba cái con non, đẩy chúng ra, dùng thân thể không lớn hơn chúng bao nhiêu ngậm lấy con thỏ hoang nửa chết nửa sống, ý bảo chúng nó đi theo, chuẩn bị ra về.

Hôm nay hắn chuẩn bị cư trú tại hang động đã từng ngủ qua một đêm trước, các con non nếu muốn tiếp tục chơi có thể trở về rồi lại tiếp tục sau.

Ba cái con non ngoan ngoãn đi theo, tiểu Vũ Giao thân hình nhỏ nhất lười biếng treo trên người Tổ Vũ, dào dạt đắc ý nhìn hai cái huynh đệ còn lại.

Một động tác này của nó ngay lập tức gợi nên lòng ghen ghét của hai cái con non khác. Tiểu Griffin nâng đệm thịt của mình chụp lên đầu của tiểu Vũ Giao, đem cái đầu so với móng vuốt của nó không lớn hơn bao nhiêu chụp nghiêng sang một bên.

Mà tiểu Phi Mã cũng không cam lòng yếu thế, hé miệng thò lại gần ý đồ muốn đem tiểu Vũ Giao từ trên người Tổ Vũ kéo xuống.

Kết quả ngược lại khiến tiểu Vũ Giao trên cổ Tỏi Vũ càng quấn càng chặt, suýt chút nữa xiết chết hắn.

Tổ Vũ không thể không dùng cánh vỗ vỗ đám hùng ấu tể (*con non tính tình trẻ trâu?) bên người, cảnh cáo chúng nó không được đùa giỡn quá mức.

Cái cánh so với tiểu Grifgin không lớn hơn bao nhiêu nhưng cũng đủ để đám hùng ấu tể này ngoan ngoãn thu liễm.

Lúc này Tổ Vũ mới vừa lòng tiếp tục đi.

Trở lại hang động sớm một chút mới càng thêm an toàn.

Tổ Vũ vốn tưởng rằng lần này cũng có thể vạn vô nhất thất tránh đi sự truy tìm của đám ngoại tinh nhân như những lần trước, lại không nghĩ rằng bọn họ cư nhiên lại chắn ở trước hang động.

Quay ngược thời gian dừng lại tại trước đó không lâu, tại cảng vũ trụ bên ngoài địa cầu, Kervin thượng giáo, Bonnie trung giáo chỉ huy của quân tuần tra cùng với vài vị phụ trách chủ yếu của Khoa Khảo Đội, tất cả đều vạn phần nôn nóng chờ đợi một hạm đội sắp tới.

Bất quá nguyên nhân nôn nóng của từng người cũng không giống nhau. Kervin thượng giáo cùng người của Khoa Khảo Đội nôn nóng là bởi vì bọn họ là người làm mất rương ấp trứng lại không tìm về được, làm cho các con non sinh tử ra sao cũng không biết, lo lắng bản thân bị trách phạt đồng thời cũng hi vọng bọn họ sớm cử thêm nhân lực tới hỗ trợ tìm kiếm.

Mà Bonnie trung giáo lại thuần túy là vì sợ hãi đối phương tìm đến.

Sự kiện lần này xảy ra phần lớn nguyên nhân là do đội hộ vệ có vấn đề. Có người tiết lộ tuyến đường tuần tra của họ, mới khiến cho hải tặc tinh tế có cơ hội đánh lén Khoa Khảo Đội, làm cho sự kiện lần này phát sinh.

Tuy rằng đã bắt được nội gián, nhưng hắn làm quan chỉ huy lại không cách nào thoái thác tội của mình.

Hơn nữa nhậm chức kì của Bonnie trung giáo cũng không còn lại bao lâu, nguyên bản dựa theo an bài của gia tộc đứng sau sẽ để hắn làm hết nhiệm kì sẽ hồi Chủ tinh đến quân bộ nhậm chức, thậm chí còn có khả năng làm hắn thăng một bậc quân hàm.

Nhưng hiện tại xảy ra sự tình này, thăng cấp là không có khả năng, thậm chí nếu người nhà của đám con non đó tức giận hắn liền ngay cả quân bộ cũng không vào được, càng có khả năng bị xung quân đến những tinh cầu xa xôi khác hay thậm chí bị mất chức.

Này có quan hệ đến tiền đồ của hắn, Bonnie trung giáo không có khả năng không khẩn trương, đặc biệt là khi gia trưởng của đám con non đã sắp đến.

Ai bảo vị gia trưởng tới lần này lại là người sở hữu địa vị cùng thực lực cao nhất trong ba nhà đâu.

Cecil Melved.

Một trong số ít "hoàng tộc" của Liên bang.

Nga, cái gọi là hoàng tộc này cũng không phải đang nói Liên bang có chế độ hoàng tộc, mà là chủng tộc của hắn đã từng có chế độ này, hắn chính là một thành viên trong hoàng tộc.

Liên bang là được các chủng tộc khác nhau tổ kiến mà thành. Tại cộng đồng này, đa số các chủng tộc này sớm đã không còn khái niệm vua hay hoàng tộc, thế nhưng vẫn có ngoại lệ.

Đây là do huyết mạch đặc thù của họ, cho dù là Liên bang cũng không có cách thay đổi.

Hạm đội có chứa tiêu chí đặc thù tiến vào cảng vũ trụ, sau khi ngừng lại, cửa khoang thật lớn mở ra.

Đoàn người tới đón tiếp bọn họ nhìn thấy trong đoàn người đi xuống có một nam tử tóc đen, vị kia tựa như chúng tinh phủng nguyệt, mang theo một cảm giác áp bách cường đại thổi quét mà đến.

Cường đại, làm cho bọn họ có một loại cảm giác muốn thần phục dưới chân hắn.

Hoàng tộc Griffin, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Tác giả có lời muốn nói: Ân, nam chủ rốt cuộc cũng xuất hiện, tuy chỉ có tên cùng một bóng hình, nhưng vẫn tính là đã lên sân khấu!

Cecil ( móc ra vũ khí): Ngươi đây là muốn lừa ai?

Tác giả( quay đầu kêu cứu): Nhãi con a!!!

Tổ Vũ cùng tiểu Griffin ( tụ ở bên nhau quay đầu nhìn bọn họ): Pi pi pi?

Cecil...... Yên lặng thu hồi vũ khí: Không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục chơi, ta lập tức tới đón các ngươi.

...........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.