Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 47



Thiếu niên trước đó còn đỏ mặt vì lịch sử đen tối của mình, hiện tại cả khuôn mặt đều trắng bệnh, mặt cắt không còn một giọt máu, ngay cả đầu ngón tay đều đang run rẩy, thân hình cũng lung lay như sắp đổ.

Nhưng hắn cũng không ngã xuống, dưới ánh nhìn của Cecil, đôi mắt hắn từ từ biến hồng, cuối cùng, chất lỏng trong suốt từ bên trong chảy xuống.

Vô thanh vô tức.

Có đôi khi nháo loạn khóc lớn, cũng không khiến người ta đau lòng bằng việc lặng lẽ rơi lệ.

Cecil đã gặp qua rất nhiều người khóc, những kẻ bởi vì phạm lỗi bị y khai trừ, bởi vì lòng mang ý xấu bị y giải quyết, vào thời điểm sinh mệnh bị định đoạt, những người đó sẽ không màng hình tượng khóc thút thít xin tha, nhưng chưa từng có một người nào có thể dùng nước mắt làm y dao động.

Hiện tại đã có. Trong lòng y nghĩ.

Khi nhìn đến nước mắt dần tích tụ lại trong đôi con ngươi vốn hẳn là sáng ngời lộng lẫy, thời điểm nó rớt xuống, Cecil cảm thấy như tim hẫng đi một nhịp.

Y rất muốn đưa tay sờ ngực mình một chút, xác định xem rốt cuộc có phải ảo giác của mình hay không.

Nhưng bàn tay nâng lên lại không chạm tới ngực, mà lại tự mình chạy tới trên gò má thiếu niên.

Bàn tay dán trên khuôn mặt non mềm tựa trẻ con, ngón cái khẽ gạt, đem nước mắt đong đầy trên mi mắt thiếu niên gạt đi.

"Đừng khóc, bọn họ sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như vậy. "

Cecil vì chính lời an ủi mình buột miệng thốt ra mà kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Đại khái là đã quen đem đối phương là con non của mình, cho nên dù hiện tại đối phương không mang bộ dáng con non mà hắn quen thuộc, Cecil vẫn không nhịn được chiếu cố hắn giống như chiếu cố Tiểu Griffin.

Kết quả, chỉ khiến nước mắt càng lau càng nhiều.

Tổ Vũ chỉ đứng đó yên lặng khóc, giống như lời nói cùng hành động của Cecil đều không liên quan gì đến hắn.

Trừ bỏ dỗ dành Tiểu Griffin, Cecil không có một chút kinh nghiệm dỗ dành người khác nào, nhìn tình huống không hề diễn ra theo dự kiến của y, y chỉ có thể thở dài.

Muốn khóc thì cứ khóc đi, chờ khóc đủ rồi thì sẽ không khóc nữa.

Nghĩ như vậy, Cecil thu hồi tay, lại đem người kéo ngồi xuống sô pha, tuỳ tiện túm một cái gối ôm nhét vào lòng hắn, xong xuôi tất cả liền ngồi một bên chờ Tổ Vũ khóc xong.

À, y còn thuận tiện rót một cốc nước cho Tổ Vũ.

Thật săn sóc đúng không? Đại khái là săn sóc đến mức ngay cả bạn lữ của y cũng chưa chắc được hưởng đi.

Nhưng Tổ Vũ xác thực là không khóc quá lâu, tuy rằng thời gian cũng không tính là ngắn.

Ít nhất chờ hắn khóc xong, nước trong cốc vốn dĩ còn ấm áp đã trở nên lạnh lẽo.

Hắn mất một thời gian để tiếp thu lời Cecil nói, tuy rằng kết quả khiến hắn khiếp sợ đến gần như không thể tiếp thu, nhưng các lão bằng hữu không còn, về điểm này thật ra từ rất lâu trước kia hắn đã biết rồi.

Chỉ là hắn vẫn luôn cho rằng bọn họ sẽ chết già, sau đó với người nhà bên cạnh làm bạn, từ từ nhắm mắt lại.

Mà không phải dùng phương thức thảm thiết như thế rời đi, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại, hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ.

Tự bạo, như vậy cần có bao nhiêu quyết tâm a.

.....Như vậy, đau đớn đến mức nào a....

Đây tuyết đối không phải là phương thức rời đi mà Tổ Vũ mong muốn.

Yêu quái nên sống tự do tự tại, cái gì cũng mặc kệ chỉ lo cho bản thân là tốt rồi, quản cái gì làm đại anh hùng cứu vớt thế giới chứ!

Chẳng sợ nếu người đó chính là bản thân Tổ Vũ, hắn cũng sẽ làm như thế, nhưng khi nghe đến các lão bằng hữu của mình ra đi như vậy, hắn vẫn là không thể tiếp thu.

Nếu lúc ấy hắn ở đó thì tốt rồi, hắn mới là yêu quái cường đại nhất, chẳng sợ hắn không biết nhiều ít pháp thuật thì hắn vẫn cứ là yêu quái mạnh nhất.

Nếu là hắn, có lẽ mọi người sẽ không chết.

".....Về sau ta sẽ không bao giờ ngủ đông nữa, không bao giờ."

Thiếu niên đột nhiên mở miệng, thanh âm không còn được thanh thấu như trước mà tràn ngập tiếng nức nở, ý vị hối hận nồng đậm trong từng câu từng chữ khiến trái tim người nghe cũng quặn đau theo.

Một bàn tay to từ mặt bên của hắn đột nhiên nâng lên, nhẹ nhàng xoa xoa một đầu tóc mềm của hắn, tựa như khi vuốt ve con non vậy.

"Không phải ngươi sai."

Trừ bỏ những lời này, Cecil không biết nói gì hơn cả.

Cũng may sau khi khóc xong, tâm tình Tổ Vũ cũng dần bình phục xuống, mà hành động của Cecil khiến hắn bỗng có cảm giác như chính mình vẫn là con non giả cho rằng tất cả mọi người đều đang bị hắn lừa gạt, cái gì cũng không biết kia.

Hắn phi thường tự nhiên giật giật đầu, cọ cọ bàn tay kia.

Chỉ là sau khi làm xong động tác này, hắn bỗng nhớ ra rằng thân phận của mình đã sớm bị vạch trần, động tác vốn thân mật cũng trở nên cứng đờ xuống.

Cecil biết hắn không được tự nhiên, thu hồi bàn tay đồng thời chuyển đề tài nói:"Sau này ngươi tính làm cái gì?"

Làm cái gì sao? Tổ Vũ vẫn luôn nghĩ muốn ở lại nơi này ăn không uống không....đương nhiên chủ yếu là hắn luyến tiếc Tiểu Griffin!

Nhưng hiện tại hắn đã bị phát hiện rồi, hắn còn có thể ở lại sao?

...Nếu Melved trang viên có nuôi động vật, hay là hắn ăn luôn nó sau đó thế chỗ?

Nói tóm lại, hắn vẫn là luyến tiếc địa phương an nhàn thoải mái, cho hắn cảm giác như ở nhà này.

Chính là thật sự có thể ở lại sao? Sau khi bị phát hiện thân phận một lần, dù cho lần sau lại ngụy trang cũng sẽ bị phát hiện đi?

Không có được câu trả lời của hắn, Cecil tiếp tục nói tiếp:"Tìm ngươi trở về là di nguyện của tổ tiên, đồng thời nàng cũng hi vọng đám hậu bối chúng ta có thể chăm sóc ngươi, mà ngươi không chỉ cứu Tiểu Griffin, mà còn có thể gọi là ân nhân của toàn bộ tộc nhân Griffin ta, cho nên...ngươi có muốn ở lại nhà Melved không?"

Đôi mắt bởi vì khóc lâu mà có chút đỏ bỗng sáng lên, Tổ Vũ không xác định nhìn Cecil, trong đôi mắt là hi vọng không hề che giấu:"Ta thật sự có thể ở lại sao?"

Cecil gật gật đầu.

Đầu óc Tổ Vũ nhanh chóng vận chuyển:"Ta đối với thế giới này vẫn không quá quen thuộc, cho nên sự tình ta có thể làm cũng không nhiều lắm, nhưng việc chăm sóc Ruin vẫn không thành vấn đề, ngươi xem, nó hiện tại được ta nuôi thật tốt!"

Ấu tể nhà người khác đâu được khỏe mạnh thông minh như nhà hắn!

Cecil vẫn còn chưa nghĩ ra vì sao đề tại lại được dẫn đến trên người ấu tể liền nghe thấy Tổ Vũ tiếp tục nói:"Ta có thể ở lại phòng bên cạnh Ruin sao? Nếu chuyển đến ký túc xá nhân viên liền không tiện chăm sóc hắn."

"Dọn đến ký túc xá? Tại sao?"

"Người của trang viên, ngoài quản gia ra không phải đều sống trong ký túc xá sao?" Hắn đã từng nhìn qua bên đó, đừng cho rằng đó là nơi ở của tôi tớ cùng bảo vệ mà lầm, trang thiết bị bên trong một chút cũng không kém so với chung cư cao cấp.

"Chính là phải nhờ ngươi lại giúp ta làm một cái thân phận mới, như vậy có quá phiền toái hay không?"

Thuận cột bò lên trên chính là để chỉ loại yêu quái như hắn đi.

Cecil rốt cuộc cũng hiểu ra Tổ Vũ đang nói đến cái gì.

"Ngươi cho rằng ta lưu ngươi lại là tính toán muốn thuê ngươi?"

Tổ Vũ nghi hoặc:"Chẳng lẽ không phải sao?"

Tính cách của Cecil đều đặt tại đó, trừ bỏ đối xử với ấu trẻ nhà mình cùng quản gia có chút ôn nhu, đối với những người khác đều là việc công xử theo phép công, hắn hiện tại không phải ấy tể nhà y, cho hắn ở lại đã là nhìn vào mặt mũi của Hải Nhã cùng Tiểu Griffin, chung quy không có khả năng lại nuôi hắn ăn không uống không đi?

Cecil quả thực là bị logic của hắn đánh bại.

Bất quá, nếu đổi thành những người khác mà nói, có lẽ hắn sẽ làm như vậy.

Lấy gia thế nhà Melved, có thể ở nơi này làm công tuyệt đối đều là tinh anh trong tinh anh, đừng nhìn hiện giờ người hầu trong trang viên nghe có vẻ địa vị không cao, nhưng thực tế lương của bọn họ trong một năm nhận được so với quan viên cao cấp còn nhiều hơn, tri thức cần học tập cũng càng thêm phong phú hơn, mỗi một người đều được đào tạo khắc khe để tuỳ thời có thể trở thành quản gia tương lai.

Nếu về sau bọn họ không muốn tiếp tục lưu lại Melved trang viên công tác, muốn đổi nghề đều có thể trực tiếp tiến vào làm việc tại các công ti con dưới trướng nhà Melved, làm trợ lí tổng giám đốc đều không thành vấn đề, nếu ngay cả công ti cũng không muốn đi, thì vẫn còn có rất nhiều thế gia hạng hai hạng ba muốn cướp họ về làm quản gia.

Nếu là một người khác, Cecil vì bọn họ an bài công tác an bài thân phận, quả thực là đã làm trọn trọng trách hoàn thành di nguyện của tổ tiên.

Nhưng Tổ Vũ không nằm trong số đó, y coi hắn là ấy trẻ nuôi lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có cảm tình.

Cố nén xúc động muốn xoa đầu lông mày, Cecil nói thẳng:"Thân phận mới sẽ chuẩn bị cho ngươi, nhưng đồng thời ngươi vẫn là Leo thiếu gia của nhà Melved."

"...Nhưng..."

"Nhà Melved có hai vị thiếu gia, bây giờ là như vậy, về sau cũng như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn Tiểu Griffin từ nay về sau cứ như vậy cô đơn một mình lớn lên?"

"Ta vẫn có thể chăm sóc hắn a."

"Như vậy không giống nhau. Tiểu Griffin muốn chính là anh em của nó (Tiểu Griffin: Không! Ta muốn ma ma!) chứ không phải bảo mẫu, mà nếu như Leo thiếu gia đột nhiên không thấy đâu nữa, ngươi nghĩ những người khác sẽ nghĩ như thế nào?"

"Hơn nữa quan trọng nhất là Al rất thích ngươi, bất kể là khi ngươi là ấu trẻ hay là ngươi của hiện tại, hắn đều rất thích."

"Cho nên, ngươi muốn để bọn họ thất vọng sao?"

Đương nhiên không, Tổ Vũ luyến tiếc.

Cecil nhìn ra hắn đang lung lay, nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu:"Hơn nữa tuy rằng ta có thể cho ngươi thân phận mới, nhưng ngươi nghĩ xem, với bộ sáng hiện tại của ngươi, ta có thể an bài cho ngươi loại công tác nào?"

Hắn không muốn mang tiếng thuê lao động trẻ em, hiệp hội bảo vệ thanh thiếu niên nhất định sẽ đến tìm hắn nói chuyện.

Vốn đang rối rắm, Tổ Vũ sau khi nghe ra ý tứ của Cecil, lập tức bùng nổ:" Ta đã sắp hai trăm tuổi rồi, so với ngươi còn lớn hơn!"

"....Vậy sao, thực sự là nhìn không ra."

Trên thực tế, Cecil cho rằng tuổi của Tổ Vũ còn lớn hơn nữa (notebook không viết kĩ càng tỉ mít về tuổi tác), dù sao cũng là lão tổ tông của toàn bộ yêu quái, hơn nữa những năm hắn ngủ say, số tuổi đó cũng không biết nên tính như thế nào đâu.

Kết quả Tổ Vũ lại nói bản thân sắp hai trăm tuổi, số tuổi này đặt trong độ tuổi trung bình của Liên bang cũng không tính là lớn.

Bất quá lấy bộ dạng hiện tại của Tổ Vũ, đừng nói hai trăm tuổi, dù bảo là hai mươi vẫn chưa chắc có người tin.

Cecil xác định, nếu để bọn y đứng cạnh nhau, người sáng suốt đều sẽ cho rằng y mới là người lớn hơn,   cho dù miễn cưỡng nói hai người là cha con đều có người tin, ai mà ngờ được rằng sự thật thì y mới là người nhỏ hơn.

Đã thế còn nhỏ hơn một nửa so với đối phương, mạc danh có chút sinh khí a.

Dù sao thì Cecil cũng không có cách lấy cho hắn một cái chứng minh thân phận hai trăm tuổi.

"Tóm lại trước khi thân phận mới được chuẩn bị tốt,  ngươi cứ tiếp tục làm Leo đi, đương nhiên về sau vẫn cần ngươi tiếp tục chiếu cố thân phận này. "

"Nhưng là.... ấu tể..." Đều đã bị vạch trần rồi, vẫn muốn hắn tiếp tục đóng vai ấy tể, kia cũng quá... gì gì đi?

Cecil nhìn hắn một cái, đột nhiên không mau không vội nói:"Khoang thực tế ảo định chế cho Ruin và Leo đã sắp làm xong, không sai biệt lắm thì nửa tháng sau có thể đưa tới. "

"Ta rất vui lòng tiếp tục làm Leo!"

Rối rắm cái gì, mặt mũi cái gì, hết thảy đều không thể so sánh với Internet vĩ đại a!

"Rất tốt."

Bởi vì Tổ Vũ thức thời, Cecil rốt cuộc lộ ra tươi cười, gật đầu định xuống kết quả này.

Tác giả có lời muốn nói:

Cecil: Cho nên, áng văn này thực ra là niên hạ văn?

Tác giả: Ngươi nói không sai.

...........

*Lời con Shuu: Aaaaaa mới vậy mà đã tháng 6 rồi, sắp tới lại phải thi bục mặt _("ཀ"」 ∠):, bà con thương tình cho mấy câu cổ vũ đi aaaaaa!!!!             。゚(゚"Д`゚)゚。

P/s: Tui nghĩ kì này tui qua không được rồi *thắp nến*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.