Cảm động chết cô rồi,sáng nay anh ăn bánh mật ong sao?
An Tịnh bất đắc dĩ bị mấy lời mật ngọt kia dụ dỗ,cuối cũng cũng ngoan ngoãn nằm gọn trên lưng anh.Lần đầu Nam Hạo cõng cô,lưng anh vừa rộng vừa êm giống như một chiếc giường đệm thịt,thoải mái vô cùng.
Nam Hạo cõng cô đứng thẳng lên.Anh ngoái đầu lui,đầu nhỏ của cô dụi dụi vào vai anh tại sao lại có thể đáng yêu đến thế.
Thân thể ấm áp nằm gọn trên lưng Nam Hạo,mùi hương dịu dàng của cô chiếm trọn tâm trí của anh trong phút chốc giống như biến cả thế giới u tối của anh trở thành một màu hồng.Cái cảm giác ngọt ngào này trước kia Nam Hạo có nằm mơ cũng muốn được thử.
Bốn năm trước,ngày anh nắm tay cô đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng,cùng cô ăn hoành thánh,ăn kẹo táo,cùng cô xem pháo hoa,cũng chính là cái cảm giác này.
Năm đó An Tịnh tặng anh một hộp bánh quy,Nam Hạo cứ nghĩ là bánh mua ngoài cửa hàng liền ném đi.Anh ngu ngốc tưởng rằng sau đó cô sẽ về nhà tự tay làm bánh rồi lại tặng cho anh,không ngờ cô lại đem hộp bánh kia đi cho tên con trai khác.
Đến lúc về nhà,khi An Tịnh nhìn tên kia bằng thứ ánh mắt trìu mến đó,trái tim bị cào xé tới đau đớn,sự ghen tị khiến Nam Hạo không tự chủ được mà làm tổn thương cô.Nhưng có lẽ cô không biết cũng vì hành động của mình mà Nam Hạo thấp thỏm không yên,cuối cùng phải lén lút sang phòng cô xem vết thương,vết bầm tím trên lưng cô làm tim gan anh như bị dao cứa.Tính Nam Hạo vụng về,chẳng biết chăm sóc ai,có điều đêm đó cũng là chính anh tự tay bôi thuốc,xoa bóp lưng cho cô suốt hơn hai tiếng.
Buổi sáng hôm sau,ngày tổ chức hội thao,là Nam Hao mong chờ chai nước khoáng từ tay cô,nhưng lúc cô đưa nước cho anh,Nam Hạo lại nhớ đến ánh mắt cô nhìn Đường Doãn Khiêm khiến anh khó chịu,cố ý muốn chỉnh cô một chút,kết quả là chai nước cô tự tay mua lại tiếp tục thuộc về Doãn Khiêm.
Kể từ lúc đó,Nam Hạo tự nhủ sau này nhất định không từ chối cô nữa.Thế mà hơn một năm sau,bản tính tồi tệ đó của anh lại đột nhiên trỗi dậy.Từ chối lời thổ lộ của cô,để cô ra đi một cách dễ dàng chính là sai lầm lớn nhất mà anh từng phạm phải trong suốt 22 năm.
Nếu như đời người được trọng sinh một lần,nếu như Nam Hạo có thêm một cơ hội nữa anh nhất định không để vụt mất cô lần hai.
__
-"Em nặng thật đấy."
Câu nói đùa của Nam Hạo thoáng chốc đã làm gương mặt An Tịnh ửng đỏ
"Nặng...Nặng lắm hả?"
"Ừ,cõng em rất nặng,nặng như cõng cả thế giới,cõng cả vũ trụ trên lưng vậy."
Nam Hạo nói xong hồi hộp chờ đợi.Trong câu nói của Nam Hạo có hàm ý,thông minh như An Tịnh có lẽ sẽ hiểu.
Nhưng người ta thường nói những ai có IQ cao thường rất ngu ngốc trong chuyện tình cảm,quả nhiên là không sai.An Tịnh tưởng mình nặng thật liền vùng vẫy đòi tự đi bộ.
-"Khúc...Trương An Tịnh,trong hộp sọ em rốt cuộc là não bộ hay mì sợi thế?"
Nam Hạo bực bội quát lên.Nữ nhân ngu ngốc này chính là đã chọc tức anh rồi.
An Tịnh bị mắng liền ngưng vùng vẫy,mặt ngơ ngác một lúc thì im thin thít,vùi đầu vào hõm vai Nam Hạo,mắt nhắm tịt,chỉ sợ Nam Hạo ngay tại cầu thang ném cô xuống.
Suốt mười phút không có động tĩnh,hóa ra nha đầu của anh là đang ngủ quên mất.Trong lúc ngủ còn nói mớ
-"Đói quá...Dạ dày sắp thủng thành đường ống rồi...hưhư..."
Nam Hạo tự nhiên lại buồn cười,không nhịn được mà phì nhẹ.Sao dạo này anh lại cảm thấy từng câu từng chữ cô nói ra,từng hành động cô làm đều cực kì khả ái,khả ái đến mức khiến anh mỗi lần nhìn thấy cô,nghe giọng cô,tim đều giống như một viên chocolate cứng bị nung cho mềm nhũn rồi tan chảy.
-"Được,đưa em đi ăn,bảo bối của tôi.."
Tiếc là trong tư thế này anh không thể xoa đầu cô,vuốt ve gương mặt cô,hôn cô mà chỉ có thể xốc nhẹ người cô,nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương.