Không Xứng

Chương 29



Bất luận Trương Hiển Chính phạm phải lỗi lầm như thế nào,nhưng đối với điện ảnh, chắc chắn hắn vẫn rất đáng khen. Phân đoạn lớn có cảnhlớn, phân đoạn nhỏ có cảnh nhỏ tỉ mỉ, từ trước tới nay Trữ Mạt Ly đều có yêucầu rất cao với phim điện ảnh, nhưng để đạt được yêu cầu của anh, anh cũng đầutư rất lớn.

Tuy vậy, cảnh có đẹp thế nào cũng chỉ là đồ trang trí, diễnviên mới là linh hồn của bộ phim. Đối với một nữ diễn viên vừa đạt được vinhquang, Trầm Khánh Khánh cũng rất có can đảm, dám tiếp nhận bộ phim mà phần lớnlà tự mình độc diễn như vậy, rất nhiều nhà phê bình điện ảnh đều chuyên chúnhìn vào diễn xuất của cô.

Không thể nghi ngờ, Trầm Khánh Khánh diễn xuất rất có hồn,mặc dù biểu hiện chưa hơn hẳn diễn xuất trong bộ phim cô giành giải thưởng,nhưng cô nắm chắc tính cách nhân vật, vẫn xuất thần nhập hóa. Diễn viên mới vàonghề đều quen dùng động tác thể hiện cảm xúc bản thân, diễn viên có chút kinhnghiệm bắt đầu diễn xuất thêm bằng nét mặt, mà diễn viên chân chính sẽ diễnxuất bằng ánh mắt, sẽ diễn bằng cảm xúc, giống như Trầm Khánh Khánh.

Đây không phải là lần đầu tiên Trầm Khánh Khánh xem phimmình diễn, nhưng không lần nào cô bất an như bây giờ, nhất là càng đến đoạncảnh nóng kia, cô càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, như một thí sinhchờ đợi điểm thi, muốn nhìn lại không dám nhìn bài làm ấy.

Nội dung bộ phim dần tiến tới cảnh nóng, mọi người chờ mongcảnh này rốt cuộc đã bỏ khăn che mặt. Hai tay Trầm Khánh Khánh không khỏi vặnlại cùng nhau. Cảnh phim càng vào sâu, cô càng nắm chặt, âm thanh rõ ràng, hìnhảnh sống động, Trầm Khánh Khánh không khỏi thay đổi vài thế ngồi. Mà Trữ Mạt Lybên cạnh từ đầu đến cuối đều hết sức chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, như giám địnhvà thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật chân chính.

Cảnh nóng không dài, nó ở giữa bộ phim không có mục đích hấpdẫn ánh nhìn, mà thực sự để chuyển tiếp. Sau giây phút ấm áp ngắn ngủi, nộidung bộ phim bỗng chuyển nhanh, thời cuộc biến đổi, Lí Hương Quân khích lệngười yêu tiến hành một kế hoạch lớn, hai người bị bắt chia lìa, tính cách cứngcỏi tiềm ẩn của nàng đã được thể hiện ra.

Nửa sau bộ phim có nhiều biến đổi, Lí Hương Quân bị hãm hạitầng tầng lớp lớp, lang bạc kỳ hồ, đau khổ, lại vẫn mạnh mẽ chống đỡ, hoài niệmchờ đợi lang quân. Cho đến khi nhạc phim vang lên, rất nhiều người còn đắm chìmtrong hình ảnh cuối phim chấn động lòng người: Lí Hương Quân tay cầm quạt hoađào, dưới ánh tịch dương, dung mạo của người mang bệnh, hết sức ấn tượng, bỏlại vẻ đẹp bi thương lặng lẽ cuối cùng.

Một đời danh kỹ trải qua bao yêu hận tình thù, cô đơn đếnchết.

Ai nói Trầm Khánh Khánh không thích hợp diễn Lí Hương Quân,còn ai có thể giống như cô, làm cho nhân vật phủ bụi lịch sử này sống dậy vàtiến vào lòng người xem được như thế?

Hoàn thành tấn bi kịch kinh điển này, có lẽ mai sau vai diễnnày của Trầm Khánh Khánh sẽ trở thành danh kỹ kinh điển nhất trong lịch sử điệnảnh.

Đèn dần bật sáng lên, trong phòng chiếu vang lên những tiếngvỗ tay không ngớt, khán giả thật lâu không muốn rời đi.

Trầm Khánh Khánh cùng Trữ Mạt Ly đi ra cửa, Trữ Mạt Ly đisau cô vẫn không nói chuyện. Trước đây mỗi khi anh xem xong bộ phim cô diễn, ítnhiều đều sẽ đánh giá hai câu. Trầm Khánh Khánh thiếu kiên nhẫn, dừng bước chân,quay lại hỏi anh: “Thế nào? Có vừa lòng không?”

Trữ Mạt Ly mỉm cười: “Tôi rất mong chờ doanh thu phòng vélần này.”

Trầm Khánh Khánh dãn mày, thần sắc thả lỏng, tảng đá lớntrong lòng thoáng buông ra.

“Có điều…” Trữ Mạt Ly đột nhiên nói thêm, “Vẻ mặt khi emdiễn cùng tôi vẫn thích hợp hơn.”

Vẻ mặt ảnh hậu lúc này thật buồn cười, boss cô thì cười rấtvui vẻ.

“Khánh Khánh.”

Trầm Khánh Khánh sửng sốt, cô quay đầu lại, kinh ngạc nói:“Trịnh Thị.”

Trịnh Thị cười tủm tỉm cầm bó bách hợp chân thành đi tới:“Phim hay lắm, chúc em lại giành thêm giải thưởng trở về.”

“Cảm ơn.” Trầm Khánh Khánh nhận hoa, khó hiểu hỏi, “Sao anhđến được buổi ra mắt này?”

“À, vé rất đắt hàng, anh số đỏ, cướp được hai vé.”

Trầm Khánh Khánh lập tức hiểu rõ khẽ gật đầu, tức thời liếcmắt nhìn Ted. Ted xấu hổ đỏ mặt, không khỏi trừng Trịnh Thị.

Trịnh Thị vô tội chớp mắt, sau đó nhìn thấy bó hoa hồngtrong tay Ted, phút chốc thay đổi sắc mặt, cảnh giác nói: “Hoa này không nênnhận chứ?”

Trầm Khánh Khánh vội vàng giải thích: “Đừng nóng, không ailấy xó nhà của anh đâu, đây là của em.”

Trịnh Thị còn chưa kịp yên tâm, lại cảnh giác lên: “Của em?Ai tặng vậy?”

Nơi này có một nhân vật lớn vẫn bị Trịnh Thị xem nhẹ, mãiđến lúc này Trịnh Thị mới hướng ánh mắt nhìn anh.

Trữ Mạt Ly cười như không cười nhìn anh ta.

Trịnh Thị bỗng cười khanh khách nói với Trầm Khánh Khánh:“Hôm nay Tiểu Hàm cũng đến đây, em đi gặp cậu ta đi!”

Trầm Khánh Khánh sửng sốt, ngay sau đó bất giác nhíu mày:“Anh ta đến đây?”

Ted cuống quýt nắm tay áo Trịnh Thị: “Anh đưa vé còn lại chohắn? Không phải anh bảo cho mẹ anh hả?”

Trữ Mạt Ly ngược lại rất bình tĩnh.

Trịnh Thị miễn cưỡng nói: “Tiểu Hàm xin anh, cuối cùng anhcũng ngại từ chối. Khánh Khánh, cậu ta ở bên ngoài đợi em đó!”

“Bây giờ Khánh Khánh không thể ra ngoài bằng cửa chính, anhkhông thấy nhiều phóng viên như vậy à?” Ted cứng rắn nói.

Trịnh Thị vỗ lưng trấn an Ted, nhưng lời nói vẫn như trước:“Cậu ta muốn mời em ăn cơm.”

“Ngại quá, mọi việc nên có thứ tự trước sau phải không nhỉ?”Trữ Mạt Ly đánh tan trầm mặc, từ phía sau đi đến, không chút dấu vết kéo TrầmKhánh Khánh đến bên cạnh mình.

Trịnh Thị giả bộ không rõ: “Có ý gì?”

Trữ Mạt Ly mặt không đổi sắc, tâm không loạn nói dối: “Látnữa có bữa tiệc chúc mừng, nữ chính không thể không tham gia.”

Trịnh Thị dõng dạc nói: “Dù sao chỉ cần hé mặt là được,Khánh Khánh, Tiểu Hàm đã đặt chỗ rồi.”

Trữ Mạt Ly cúi đầu, dịu dàng nói: “Khánh Khánh, tôn chỉ củaem là công việc đặt lên trên hết.”

Trầm Khánh Khánh nghi ngờ: “Khi nào có tiệc chúc mừng vậy?”

Trữ Mạt Ly thản nhiên nói: “Tôi nói có là có. Ted.”

Ted nhanh nhạy phản ứng lại, lập tức tiếp lời: “Là anh vộiquá quên nói cho em, thật sự có một tiệc chúc mừng.”

Đây rõ ràng là cướp người.

Trầm Khánh Khánh không biết trong hồ lô Trữ Mạt Ly bán thuốcgì, nhưng trước mắt cô quả thật không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Quý Hàm kia,sau khi cân nhắc, cô đưa ra quyết định: “Em phải đến tiệc chúc mừng, anh bảoQuý Hàm bỏ ý định đi. Bọn em phải bình tĩnh thêm một khoảng thời gian nữa mớiổn, đỡ gặp mặt lại ầm ĩ.”

Vẻ mặt Trịnh Thị cứng đờ, lại nhanh chóng lộ ra khuôn mặttươi cười: “Khánh Khánh, hôm nay Tiểu Hàm đặt chỗ ở POPO, em hẳn vẫn nhớ đây lànơi kỷ niệm 100 ngày hai người qua lại chứ?”

Trầm Khánh Khánh lại trầm mặc, thở dài: “Em hiểu ý tốt củaanh, em thật sự không rảnh.”

Trịnh Thị đánh giá Trầm Khánh Khánh một lát, phát hiện côthật sự không hay nói giỡn, anh ta không khỏi có phần kinh ngạc. Trước đây chỉcần anh ta nói giúp Quý Hàm vài lời hay, Trầm Khánh Khánh lập tức giãn mây đen,tước vũ khí đầu hàng, nhưng lần này cô lại kiên quyết đến như vậy.

Rốt cuộc đã thương tổn vào tâm, không phải nói vãn hồi là cóthể vãn hồi.

“Được rồi, vậy để lần sau vậy… Em đừng giận, lời cậu ta nóilúc đó đều do tức giận mà ra.”

“Em phân biệt được lời giận và lời thật.” Trầm Khánh Khánhcũng không muốn làm khó Trịnh Thị, “Lại cảm ơn hoa của anh.”

Trịnh Thị xòe tay, cười nói: “Đó không phải anh tặng, em hẳnbiết là ai.”

Hương bách hợp thơm ngát bỗng có hơi gay mũi.

Trịnh Thị đi rồi, Ted chịu đòn nhận tội, Trầm Khánh Khánhrộng lượng phất phất tay: “IQ của người đang yêu luôn rất thấp.” Ted bị côchỉnh hận không thể trốn ra ngoài.

“Anh diễn màn ghen tuông như thật.” Trầm Khánh Khánh nhét bóbách hợp vào tay Trữ Mạt Ly.

Trữ Mạt Ly ngắt một đóa, đưa lên mũi ngửi: “Ai nói là giảvậy?”

“Hừ.” Trầm Khánh Khánh lại dùng ánh mắt xem kịch hay nhìnTrữ Mạt Ly: “Tôi chờ tiệc chúc mừng tối nay.”

Trầm Khánh Khánh cô cũng không ngu ngốc, làm gì có cái tiệcchúc mừng nào, có điều anh đúng lúc lại cho cô một lý do, lúc đó cô không chọcphá không có nghĩa là cô không biết anh giở trò.

Trữ Mạt Ly lại nói rất thản nhiên: “Sẽ không để em thấtvọng.”

Buổi tối, Trầm Khánh Khánh cực kỳ hứng thú theo Ted đến thamgia cái gọi là tiệc chúc mừng kia. Cô thật muốn xem Trữ Mạt Ly làm ảo thuật nhưthế nào, phải trong ba giờ bày ra một tiệc chúc mừng y như thật, cho dù có làTrữ Mạt Ly, cũng không sợ không tìm được nhược điểm.

Nhưng mà, khi Ted đưa Trầm Khánh Khánh đến nhà Trữ Mạt Ly,Trầm Khánh Khánh không cười nổi.

Liễu Liễu bổ nhào vào trong lòng Trầm Khánh Khánh, đôi mắtto lóe lên: “Dì Khánh Khánh, mau tới, dì xem con đã chuẩn bị bóng bay.”

Trên tường phòng khách treo một băng rôn, mặt trên đúng làmột hàng chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo: Tiệc chúc mừng Trầm Khánh Khánh.

Trữ Mạt Ly nâng ly rượu tới trước mặt Trầm Khánh Khánh.

“Tiệc chúc mừng?” Trầm Khánh Khánh chỉ vào dòng chữ to trêntường vô lực nói.

“Tôi chưa nói công ty tổ chức tiệc chúc mừng, em hẳn là ngherõ lời tôi nói.”

Hiệu quả tỉa tót câu chữ, Trữ Mạt Ly xưng thứ hai, ai dámxưng thứ nhất.

Trữ Mạt Ly đưa cô một ly sâm banh: “Liễu Liễu có làm quàtặng em.”

Liễu Liễu lập tức từ trong phòng mang ra một cái hộp lớn,ngập tràn mong chờ đưa tới trước mặt Trầm Khánh Khánh.

Trầm Khánh Khánh hẳn sớm đoán được Trữ Mạt Ly sẽ xử lý vấnđề như thế nào, nhìn Liễu Liễu đáng yêu trước mặt, Trầm Khánh Khánh nhận lấy lysâm banh uống một ngụm, sau đó lộ ra vẻ mặt mong chờ được nhận quà: “Là cái gìvậy?”

Liễu Liễu hai tay ôm má, chỉ cười: “Hì hì.”

Trầm Khánh Khánh mở lại mở, món quà dần hiện lên rõ ràngtrước mắt, khi nó hiện ra hoàn toàn trước mặt Trầm Khánh Khánh, cổ họng cô bỗngnóng lên nói không thành tiếng.

Món quà cũng không tinh xảo như thế, nhưng trân quý hơn cảkim cương.

“Đây là…”

“Dì Khánh Khánh thích búp bê Barbie, là con làm đó!”

“Oa, Liễu Liễu giỏi quá, làm rất đẹp.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Liễu đỏ lên, nhăn nhó nói: “Conlàm theo hình dáng của dì Khánh Khánh.”

Ngón tay Trầm Khánh Khánh lướt qua búp bê từng chút một, nóithật ra, nếu cô mà lớn lên giống như vầy, chắc cô sẽ khóc mất. Nhưng là, bấtluận ánh mắt búp bê lớn bé thế nào, cổ có ngắn ra sao, Trầm Khánh Khánh chorằng đây là món quà tốt nhất mà cô nhận được.

Bởi vì chân thành, nên trân quý.

“Ba ba cũng có chuẩn bị quà nha!”

Rơi lệ trước mặt đứa nhỏ thật là chuyện mất mặt, Trầm KhánhKhánh dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh cảm xúc, cất quà vào trong túi, sau đónói không tin tưởng lắm: “Ba con cũng có quà muốn tặng?”

Liễu Liễu che mắt Trầm Khánh Khánh, sau đó dắt cô đi.

Trầm Khánh Khánh có hơi không yên tâm đi theo con bé: “Bí ẩnnhư vậy sao? Đừng làm dì sợ nha.”

“Ba ba, chuẩn bị xong chưa?”

Không nghe thấy Trữ Mạt Ly trả lời, nhưng ánh mắt lại đượcngười đằng sau hé mở.

Đèn trong nhà ăn tắt hết, ánh nến sáng rực xen vào mắt TrầmKhánh Khánh trước tiên, hoa tươi, âm nhạc, đầy đủ mọi thứ. Chẳng qua, TrầmKhánh Khánh chưa nhìn thấy bít tết, rượu vang, trên bàn chỉ có ba đĩa – cơmchiên trứng, có điều món cơm chiên trứng này không hề tùy tiện. Màu trứng vàngrực, hạt gạo chắc nịch, mùi xông vào mũi, mê hoặc miệng người phải động.

Trầm Khánh Khánh không nói nên lời, không thể đánh giá đĩacơm chiên trứng trước mắt. Cô có một sở thích nho nhỏ, cô thích ăn nhất khôngphải những món ăn đẳng cấp xa xỉ tinh xảo, mà chỉ là một món cơm chiên trứng vôcùng đơn giản.

Đây là một bí mật rất riêng tư, ở nhà Trầm Khánh Khánhthường tự làm để ăn, một mình thưởng thụ thú vui tự tại.

“Dì Khánh Khánh”. Liễu Liễu nhỏ giọng gọi.

“Sao?”

“Ba ba chỉ biết làm món này. Nhưng ăn ngon lắm, bình thườngcon cũng không được ăn.”

Trầm Khánh Khánh giật mình: “Đây là ba con làm?”

Trữ Mạt Ly ngồi đối diện Trầm Khánh Khánh, anh cũng rất vừalòng với tác phẩm của mình, cũng không có chút xấu hổ với việc bản thân chỉbiết làm cơm chiên trứng: “Tôi dám đảm bảo đầu bếp POPO cũng không làm đượchương vị này.”

Trầm Khánh Khánh khinh thường nói: “Chỉ là cơm chiên trứng,khẩu khí lớn như vậy. Tôi cũng rất tìm tòi món cơm chiên trứng này.”

Trữ Mạt Ly làm một động tác xin mời.

Trầm Khánh Khánh ăn một miếng, trong đầu chuẩn bị một đốnglời nói châm chọc, nhưng ba giây qua đi, cô kinh hoàng rồi.

Liễu Liễu thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trầm Khánh Khánh, cườinói: “Có phải ba làm ngon lắm không ạ?”

“Không phải… Phải…” Trầm Khánh Khánh nói năng lộn xộn mộthồi, “Anh làm như thế nào?”

Trữ Mạt Ly không đáp hỏi lại: “Ăn ngon không?”

Trầm Khánh Khánh nghẹn một lúc, cô không thể không nói đâylà món cơm chiên trứng ngon nhất cô từng, chỉ là cô không thể thừa nhận, cô tựphong vua cơm chiên trứng, sao Trữ Mạt Ly lại có thể hơn cô?

Trữ Mạt Ly hôm nay mèo mù vớ cá rán, lại có thể đánh bậyđánh bạ bày ra ba đĩa cơm chiên trứng, còn chạm tới tâm cô.

Trầm Khánh Khánh cúi đầu ăn cơm, vụng về nói: “Còn khôngbằng…”

Trầm Khánh Khánh biết mình làm cơm chiên trứng không phải làngon nhất, bởi trước kia cô từng nếm qua cơm chiên trứng ngon hơn cô làm, côtrước sau vẫn không làm ra hương vị đặc biệt ấy, nhưng đến tột cùng là cô ăn ởđâu, ăn lúc nào, cô sống chết cũng không nhớ ra được. Vậy mà hôm nay, món cơmchiên trứng Trữ Mạt Ly làm lại trùng hợp giống hệt hương vị trong trí nhớ,không kém chút nào.

Món cơm chiên trứng của Trữ Mạt Ly rất được hoan nghênh,Trầm Khánh Khánh ăn rồi còn muốn ăn thêm, nhưng anh lại nói không còn.

Trầm Khánh Khánh chịu đả kích rất lớn: “Chỉ có một ít nhưvậy?”

Trữ Mạt Ly uống rượu vang, cười rất đắc ý: “Số lượng có hạn,hoan nghênh lần sau lui tới.”

Trầm Khánh Khánh chưa từ bỏ ý định: “Anh học từ ai vậy?”

“Vô sự tự thông.”

“Không thể.”

“Thế nào?”

“Trước kia tôi từng ăn loại hương vị như thế này.”

Trữ Mạt Ly hiếu kỳ hỏi: “Ở đâu?”

“… Quên rồi. Nhưng tôi không thể làm ra loại mùi vị này, anhrõ ràng không biết nấu ăn, làm sao có thể tự mình học cách làm được mùi vị nhưvậy?”

Liễu Liễu vội vàng thanh minh cho ba mình: “Dì Khánh Khánh,món này thật sự là ba ba tự làm.”

Ánh mắt đen ôn hòa của Trữ Mạt Ly thoáng rực sáng, anh mỉmcười nói: “Tôi chỉ nói không có hứng thú với việc nấu ăn, không nói là tôi làmkhông ngon. Em có muốn biết có gì bí ẩn bên trong không?”

Trầm Khánh Khánh rất muốn bướng bỉnh lắc đầu, nhưng cuốicùng cô vẫn gật đầu.

Trữ Mạt Ly cười dịu dàng, kéo dài giọng nói: “Anh… không nóicho em.”

Trầm Khánh Khánh suýt nữa không tiếp thu được, cô nghiếnrăng nghiến lợi: “Anh trêu đùa tôi?”

“Trừ phi…” Trữ Mạt Ly lại kéo dài.

“Cái gì?”

“Không nhận “Nữ hoàng áo trắng”.”

Trầm Khánh Khánh ngẩn người, lập tức từ chối: “Không được.”

Trữ Mạt Ly nuối tiếc nói: “Vậy quên đi.”

Trầm Khánh Khánh khó hiểu: “Tôi đã nói bộ phim này tôi nhấtđịnh phải quay, huống chi kịch bản, đạo diễn, cát sê đều rất tốt, vì sao muốntôi bỏ?”

“Biết quay phim ở đâu không?”

“Đã có quyết định rồi? Tôi vẫn chưa nhận được thông báo.”

“Là một bệnh viện.” Trữ Mạt Ly cười đến mơ hồ, đoán không ragiọng điệu anh, “Em đoán là nhà ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.