Ăn tối xong, Vãn Vãn “Bắt đầu làm việc”, đôi tay mịn màng vươn vào trong bồn rửa bát đầy bọt, cô cười híp mắt, bắt đầu tỉ mỉ rửa bát.
Từng cái bát được cô rửa sạch sẽ, cô ca hát trong lòng, nhưng mà, tính cách của cô vốn hướng nội, cùng lắm, cũng chỉ là mặt nóng hừng hực mà dùng âm lượng chỉ mình có thể nghe được, khẽ hát.
Giang Diệc Hãn giúp cô sắp xếp bát đũa xong mới đi tắm, sau khi tắm xong, anh mặc một cái áo phông trắng nhàn nhã ngồi ở phòng khách đọc báo buổi tối:
Công ty trò chơi SquareEnix nổi tiếng tung ra 200 bản hạn chế kỷ niệm tròn mười năm máy chơi game “Ảo tưởng cuối cùng” ra đời, làm cho nhóm người mê Võng Du điên cuồng tranh giành. Rạng sáng ngày hôm nay, người đứng trước cửa của cửa hàng XX giữ độc quyền về máy trò chơi này đã xếp thành hàng dài, Thượng Hải cả đêm đều có mưa nhỏ, nhưng mà, không hề làm giảm nhiệt tình của những người tuổi trẻ mê Võng Du.
Vỗn dĩ, Giang Diệc Hãn cũng chỉ là tiện tay xem qua thôi, nhưng mà, bức hình đăng trên báo kia, thật sự nhìn rất quen mắt, dường như anh đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên túi ny long màu trắng trên ghế sa lon kia, anh mở túi ra, quả nhiên, chính là cái máy chơi game trong bức hình.
“Vãn Vãn, cô rất thích chơi game sao?” Đứng dựa vào cửa phòng bếp, Giang Diệc Hãn cười như không cười hỏi.
Vãn Vãn đang rửa chén, nghe được câu hỏi của anh, lập tức nghiêm túc.
“Bình thường…” Cô hơi chột dạ.
Có phải mình luôn thức suốt đêm để chơi game bị anh biết được không? Ở chung dưới một mái nhà, hình như khó mà không bị bắt gặp?
Cho dù biết đây là tự do của mình, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
“Thế này mà nói là bình thường sao??” Giang Diệc Hãn vừa cười vừa giơ cái máy chơi game bản hạn chế trên tay lên.
Vãn Vãn mở to mắt, thầm trách mình quá sơ ý, không nên để máy chơi game ở trên ghế sa lon.
“Đội mưa đứng suốt đêm xếp hàng có mệt không?” Giang Diệc Hãn thuận miệng hỏi một câu.
“Ừ…” Vãn Vãn không dám ngẩng đầu lên.
“Mắc mưa?” Giang Diệc Hãn nhìn cô một cái.
“Ừ.” Vãn Vãn thành thật trả lời.
“Không bị sốt chứ?” Anh tiếp tục hỏi.
“Không.” May mà về sau có một cái ô, hơn nữa, sức khỏe của cô rất tốt, không dễ ngã bệnh được.
Thật ra thì, anh có một người bạn đang làm ở tổng đại lý máy chơi game ở Thượng Hải, nếu như cô sớm nói cho anh biết, anh gọi một cuộc điện thoại là có thể dễ dàng giải quyết.
Anh đang muốn nói cho cô biết thì.
“Không, không phải là cho tôi dùng, đúng, là bạn…” Sắc mặt Vãn Vãn hơi trắng bệch, sắp không gánh nổi áp lực, nhẹ giọng giải thích.
Cứ như vậy bị Giang Diệc Hãn một hỏi một đáp, làm cho cô chợt nhớ tới Giang Thiệu Cạnh đã nói, “Cô Hạ, lãng phí cả một buổi tối, chỉ để lấy được chiếc máy chơi game phiên bản hạn chế, cô không cảm thấy, cuộc sống cứ trôi qua như vậy, lãng phí thời gian một cách đáng xấu hổ hay sao?”
Nếu Giang Diệc Hãn cũng có cái nhìn như vậy, cô nên làm gì bây giờ? Dù sao, Võng Du có thể khiến con người mất ăn mất ngủ, nhưng mà đối với những người không hứng thú, thì không hề tán thành.
Về việc Giang Thiệu Cạnh nghĩ thế nào về cô, Vãn Vãn vốn không so đo, dù sao, đối phương cũng chỉ là người xa lạ, nhưng mà, nếu người đó đổi thành Giang Diệc Hãn…
“Sao vậy?” Giang Diệc Hãn thu lại nụ cười.
“Anh Sâu Róm nghe nói tôi ở Thượng Hải, liền nhờ tôi mua hộ máy chơi game…” Vãn Vãn một năm một mười khai báo lại mọi việc.
Cho nên, cô thật sự không mê chơi game như vậy, nếu như anh không thích cô chơi game, thì cô…
Hạ Vi Vãn, rốt cuộc mày đang khẩn trương cái gì? Anh ấy chỉ thuận miệng hỏi mấy câu mà thôi, mày lại nghĩ đi đâu vậy?
Càng nghe, sắc mặt của Giang Diệc Hãn càng trầm xuống.
Lúc đầu, anh thực sự chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, sợ cô bị bệnh mà còn kiên trì đòi rửa chén, nhưng mà, bây giờ, anh không có cách nào làm như mình không nghe thấy lời giải thích của cô.
“Trò chơi này rất hay, cô đã xếp hàng cả đêm chỉ để đưa cho người khác, vậy thì đưa cho tôi cũng được!” Nụ cười trở lại trên gương mặt anh, anh làm như không có chuyện gì ném ra một câu như vậy.
Cái gì? Nghe vậy, Vãn Vãn trợn tròn mắt.
“Giang, Giang… Hãn!”
Vãn Vãn vội vàng gọi anh lại, nhưng mà, Giang Diệc Hãn làm như không nghe thấy, cầm máy chơi game của cô, xoay người trở về phòng!
…
Vãn Vãn ngồi ở trong phòng của anh, khẩn trương nhìn anh.
Mà người bị nhìn chăm chú, ngược lại gương mặt lại tự nhiên thoải mái, siêu cấp vui vẻ chơi game.
Sau khi lại chém giết xong một cửa ải, anh đầu cũng không quay lại, lành lạnh nói một câu, “Không tệ, cảm giác, tốc độ, hình ảnh đều rất được.”
“Vui chứ, đã rất lâu rồi tôi không được chơi trò chơi vui như vậy!” Thật ra thì, kể từ khi lên cấp ba, anh đã không còn quá mê chơi game nữa.
“Vậy, vậy… Vậy thì tốt rồi.”
Lại đợi một lúc lâu, đến lần thứ ba cô ân cần pha trà cho anh thì Giang Diệc Hãn liếc nhìn đồng hồ báo thức.
“Gần mười một giờ rồi, hôm qua cô một đêm không ngủ, có phải bây giờ nên về ngủ rồi không?” Cô nam quả nữ, còn ở trong một không gian nhỏ như vậy, vẫn nên kiêng dè một chút thì hơn.
Nghe vậy, Vãn Vãn đang định ngồi xuống lần nữa, mông cách ghế ngồi khoảng vài mi li mét, do dự, đấu tranh lại hỏi, “Này, máy chơi game rất được hả?”
“Không tệ.” Nhân lúc đang chém giết, anh xoay người lại, nở nụ cười cực đẹp với cô, miệng đột nhiên trở nên cực kỳ ngọt, “Cảm ơn Vãn Vãn, món quà sinh nhật này, tôi rất thích!”
Quà sinh nhật? Không biết là bị nụ cười của anh mê hoặc, hay là bị câu nói của anh dọa sợ, Vãn Vãn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.
“Nhưng mà… Nhưng…” Vãn Vãn lắp bắp.
“Ngày đó tôi mời cô đi ăn cơm, nhưng cô không tặng quà cho tôi, vừa hay, món quà này, tôi vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng thích, cho nên, cám ơn cô!” Anh cố ý dùng vài chữ vô cùng liền nhau, hơn nữa còn nói cám ơn.
“Giang… Hãn, anh đừng có đùa!” Vãn Vãn bị anh bắt nạt đến sắp khóc rồi.
Máy chơi game này thật sự rất quan trọng với cô, không thể đưa cho anh được.
“Ừm hừ.” Anh từ chối cho ý kiến, hừ nhẹ một cái.
Đùa? Anh cũng không có đùa, hiện tại anh vô cùng nghiêm túc.
“Tôi… Ngày mai tôi đi mua, anh thích gì, tôi đều mua cho anh!” Cô ngồi xổm trước mặt anh, vỗ tay cầu xin tha thứ.
“Tôi chỉ thích cái máy chơi game này!” Nào ngờ, anh vô cùng không nể mặt mà từ chối.
Vãn Vãn gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ lên, nhưng mà anh căn bản không nhìn thấy.
Nhưng mà, lần này anh ngồi chơi game, rõ ràng trầm mặc đi rất nhiều.
Cô kéo vạt áo anh, anh không để ý tới, cô tiếp tục cẩn thận từng li từng tí kéo kéo.
“Vãn Vãn, nếu tôi thích một cô gái, đừng nói để cho tôi đứng suốt đêm chờ mua máy chơi game, cho dù đứng vài đêm cũng không có vấn đề gì, chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ là được!” Đang chơi game, đột nhiên anh nói ra một câu này.
Cô biết, ai mà làm bạn gái anh sẽ rất hạnh phúc, khi đó cô cũng rất hâm mộ Phó Vinh Bội, nhưng mà cô không hiểu, tại sao anh lại nói một câu này.
Tiếp tục kéo góc áo của anh, Vãn Vãn tội nghiệp tiếp tục níu lấy anh.
Trả lại cho tôi đi mà! Cầu xin anh!
“Nhưng mà ngược lại, tôi vô cùng thích một vật, muốn bạn gái tôi cực khổ đứng xếp hàng suốt đêm để đổi lấy? Đàn ông cái rắm gì!” Anh hừ lạnh một tiếng.
Anh đem suy nghĩ bày tỏ đầy đủ rõ ràng, anh nhìn không vừa mắt, anh vô cùng khó chịu với cái tên Sâu róm kia! Muốn thì sao không tự mình đi mà xếp hàng, cái thể loại đàn ông gì vậy!
Vãn Vãn cái hiểu cái không anh tại sao đột nhiên lại tức giận, nhưng mà…
“Giang… Hãn” Nước mắt của Vãn Vãn đều sắp rơi xuống rồi.
Cái máy trò chơi này, đối với cô thực sự rất quan trọng.
Nhưng mà, Giang Diệc Hãn chỉ hất tay cô ra, mắt híp thành một đường thẳng, cô ý làm bộ dáng đáng yêu, cười với cô lặp lại một lần nữa, “Tôi rất thích món quà sinh nhật này, cám ơn tiểu ngu ngốc của nhà chúng ta, vất vả rồi.”
Anh thật sự muốn nhìn xem, bị anh cướp đi quà tặng, tên côn trùng kia sẽ ** giận dữ như thế nào, anh thật muốn nhìn một chút, cô sẽ tiếp tục bị bạn trai ức hiếp như thế nào!
“Chờ đến sinh nhật của tiểu ngu ngốc nhà chúng ta, tôi cũng sẽ trả lễ lại như vậy, đưa một phần đại lễ cho cô.” Anh thực sự thích cô bé thuần khiết hiền lành này, cho nên, nếu muốn anh đi đội mưa xếp hàng một đêm, anh cũng OK!
Anh đều đã nói như vậy, cô còn có thể làm sao?
Trong nháy mắt, Vãn Vãn có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Không có quà tặng chia tay, cô chia tay với tên Sâu Róm kiểu gì đây?