"Hả, Giang Diệc Hãn, anh tìm anh ấy có chuyện gì không?" Nghe đến cái tên này, dường như Kỷ Oánh đã sớm có chuẩn bị, mềm mại nở nụ cười.
Giang Thiệu Cạnh không thể không thừa nhận người phụ nữ này trời sinh giống như ánh đèn, cười một tiếng quanh người giống như bừng sáng, cực kỳ chói mắt.
Quả nhiên là ăn cơm của giới giải trí mà lớn lên.
Đáng tiếc tình duyên của cô ta trắc trở cũng không phải là không có có đạo lý, bởi vì loại phụ nữ này trời sinh yêu khí trên trán quá nặng, tuyệt đối sẽ không có duyên lành.
"Tôi tìm em trai tôi mà cũng cần phải khai báo với cô sao?" Nhưng phong thái này của cô ta rơi vào trong mắt Giang Thiệu Cạnh thì không có một chút sức quyến rũ nào đáng nói.
"Ai da, cái người này, tại sao lại nghiêm túc như vậy? Nói chuyện thật lạnh, thật sự là không hiểu phong tình...." Bộ dạng của Kỷ Oánh dường như rất quen với anh, trừng mắt nhìn, cách nói chuyện cũng giống như người tình đang làm nũng.
Vấn đề là anh và cô quen biết nhau sao? Coi như hôm nay không phải là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cũng không nên đánh đồng là bọn họ thân quen với nhau chứ? Phụ nữ quả thực rất khó hiểu.
"Gọi em tôi ra đây!" Không hiểu phong tình thì không hiểu phong tình, mặt Giang Thiệu Cạnh vẫn như cũ, không chút thay đổi.
"Ai, làm thế nào bây giờ, anh ấy không có ở nhà." Kỷ Oánh mềm giọng thì thầm: "Này, hôm nay chỉ nói với anh ấy mấy câu vậy mà đã tức giận bỏ đi rồi...."
Tức giận bỏ đi?
Vẻ mặt Giang Thiệu Cạnh như có điều suy nghĩ.
"Hừ, anh ấy nha, tính khí thiếu gia thật là lớn, không thể ngờ được lúc đầu muốn lừa tôi lên giường thì tính khí tốt đến bao nhiêu." Trên quầy bar có một chai rượu đỏ đã sớm mở ra, Kỷ Oánh chậm rãi rót một ly rượu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp có chút căm giận cùng ưu thương nhàn nhạt .
Mặc dù anh ta không thưởng thức Kỷ Oánh nhưng ngược lại ở Kỷ Oánh ở thật sự có chút thanh nhã.
"Không sao, bỏ đi thì cứ bỏ đi, phụ nữ giống tôi mà sợ thiếu đàn ông sao? Giang Thiệu Cạnh, anh nói có đúng không?" Xoay người lại, trên mặt của cô ta lộ ra sự quyến rũ cho là tất cả mọi đàn ông đều khó lòng chống đỡ.
Khi cô ta kêu tên của Giang Thiệu Cạnh thì trên mặt anh ta càng lạnh lẽo.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta gặp Kỷ Oánh, người phụ nữ này....
Đã từng quyến rũ anh ta, thời điểm anh quyết định kết hôn với Phó Vịnh Bội.
Anh ta cực kì không thích người phụ nữ trước mắt, càng không thích cô ta tự xem mình như một cái máy phát điện, vọng tưởng có thể phóng điện với anh ta.
Loại phụ nữ này hoàn toàn là loại hám tiền, chỗ nào có bến đỗ tốt thì lập tức muốn dựa vào! Rốt cuộc cô ta tốt ở chỗ nào? Tại sao lại hấp dẫn được Diệc Hãn? Chẳng lẽ kỹ năng trên giường rất lợi hại cho nên Diệc Hãn mới thích.
Vẻ mặt anh ta rét lạnh.
"Nếu Diệc Hãn không có ở đây thì tạm biệt!" Giang Thiệu Cạnh không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Ở nơi này nói nhảm với cô ta còn không bằng tiết kiệm thời gian đi những địa phương khác tìm Diệc Hãn!
"Yên tâm đi, anh ấy sẽ trở về." Nhưng mà Kỷ Oánh đang phía sau anh ta, chậm rãi nói.
Bước chân Giang Thiệu Cạnh dừng lại.
"Thay vì chạy ngược chạy xuôi không mục đích, không bằng anh bình tĩnh ở chỗ này ôm cây đợi thỏ." Kỷ Oánh ưu nhã đi về phía anh ta, đặt ly rượu đỏ vào trong lòng bàn tay của Giang Thiệu Cạnh.
"Mặc dù người đẹp hơn tôi rất nhiều, nhưng mà tôi lại rất hiểu đàn ông, chỉ cần hưởng qua mùi vị của tôi một lần thì những người đàn ông kia sẽ giống như con chó nhỏ, nghe mùi là tự động bò tới !" Kỷ Oánh trêu chọc .
Cô ta dám so sánh Diệc Hãn với chó? Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh trầm xuống.
Bình thường chỉ cần anh ta lộ ra loại sắc mặt mây đen dày đặc này thì những người xung quanh sẽ kinh hồn bạt vía, nhưng Kỷ Oánh này không biết có phải là không có não hay là hoàn toàn không sợ, chỉ thấy cô ta dường như không hiểu lạnh lẽo trong ánh mắt của Giang Thiệu Cạnh, lại mềm mại quyến rũ cười cười.
"Giang tổng, tại sao anh lại có loại vẻ mặt này? Là cảm thấy tôi rất tự luyến, hay là...." Kỷ Oánh rất lớn mật phong tình vạn chủng ôm lấy cánh tay của anh ta: "Giang tổng, anh không muốn nếm thử một chút mùi vị của tôi sao?"
Cô ta dùng lưỡi của mình như có như không liếm tay anh ta.
"Hay là anh sợ mình gánh không được, thưởng thức rồi thì sẽ bị nghiện?" Kỷ Oánh cười khanh khách: "Tôi thật sự muốn biết năng lực trên giường của Giang tổng có mạnh như năng lực làm việc của anh hay không!"
Muốn biết năng lực trên giường của anh ta có mạnh như năng lực làm việc? Rốt cuộc người phụ nữ này đang làm gì? Đang quyến rũ anh ta? Hay là đang đùa giỡn anh ta?
Anh ta lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương, tròng mắt đen không khách khí bắn ra ánh sáng lạnh, ánh mắt nghiêm nghị này giống như đang nói... cút ngay!
"Tôi còn nghe Diệc Hãn nói anh nha, thích nhất là giành vật của anh ấy, đặc biệt là phụ nữ, chỉ cần là người phụ nữ của anh ấy thì anh đều có dính vào...." Kỷ Oánh hoàn toàn không sợ ánh mắt lạnh lẽo của anh ta, cô ta vẫn cười như cũ, cười rực rỡ giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ.
Diệc Hãn nói với cô ta? Phó Vịnh Bội hoàn toàn là ngoài ý muốn! Về phần Vãn Vãn....
"Giang tổng, bây giờ anh có hứng thú cướp tôi hay không đây?" Cô ta nói xong, phong tình vạn chủng khẽ khom người, để cho anh ta mơ hồ nhìn thấy rãnh ngực mê người của mình.
Tức giận, anh ta uống sạch rượu đỏ trong ly, đặt ly không ở trên bàn bên ghế salon: "Tôi đề nghị cô dứt khoát cởi hết đi!"
Vậy mới có thể khiến đàn ông dễ dàng khuynh đảo mất hồn vì má lúm đồng tiền quyến rũ, lạnh lẽo trong mắt anh ta cứng lại.
"Tôi không thích nhất là loại người như cô, yêu nữ khắp người tản ra mùi “hôi nách”, cho nên tôi đề nghị cô dứt khoát cởi hết, nhìn thử một chút tôi khinh thường muốn cô!" Anh ta không khách khí chút nào.
Yêu nữ khắp người tản ra mùi “hôi nách”? Kỷ Oánh híp con mắt.
Anh ta còn nói cô bị hôi nách? ! Kỷ Oánh muốn giết người! Đời này cô chưa từng gặp qua loại đàn ông không khách khí kèm không có phong độ giống như anh ta! Bản thân bị anh ta làm cho tiến cũng không được lui cũng không xong!
Nhưng hiện tại?
"Tốt, vậy thì tôi cởi hết xem thử anh có phản ứng hay không!" Nói xong, Kỷ Oánh giơ tay lên dứt khoát cởi áo lót của mình, tiếp đó bắt đầu cởi quần.
Giang Thiệu Cạnh trợn to mắt, hoàn toàn ngạc nhiên.
....
Máy thai, máy thai....
Ngày đó thật là vui, cho nên cô cũng không có nghĩ tới vấn đề này.
Người đang đi ở trên đường, mồng một đầu năm không cần đi chúc tết, buồn chán cả ngày, Diệc Hãn vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.
Rốt cuộc là bao lâu nữa thì người bạn nhỏ sẽ bắt đầu động đậy đây? Có cái gì không đúng, thật sự là có cái gì không đúng.
"Thật ra thì đứa bé vẫn luôn động đậy trong bụng mẹ mà!" Thừa dịp Vãn Vãn không để ý, anh len lén gọi điện thoại cho Chức Tâm để hỏi.
Chức Tâm suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Lúc ấy thời điểm mình đi học khóa học dành cho bà mẹ, ngược lại có nghe nói có những người sẽ cảm thấy máy thai tương đối sớm nhưng hầu hết đều là những người đã sinh đẻ rồi."
"Mình? Khi đó khoảng 16 tuần là có thể cảm thấy được Tiểu Quất Tử đang động đậy, cậu cũng biết.... Trước kia mình đã sảy nhiều lần, Tiểu Quất Tử cũng không thể coi là thai đầu của mình."
Mà anh lại là người đàn ông đầu tiên của Vãn Vãn, dĩ nhiên có thể xác định đây nhất định là thai đầu của Vãn Vãn!
"Nhưng mà cậu nói khoảng 12 đến 13 tuần đã có thể cảm nhận được thai máy? Hơn nữa bảo bảo còn đá một cái? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nhất định là cậu có nhầm lẫn về thời gian rồi!"
Anh cũng cảm thấy không thể nào!
Mặc dù anh là đàn ông nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đến loại trình độ này, bên cạnh anh cũng có mấy người bạn đã làm ba, cái gì sờ bụng, thai máy đều là hơn năm tháng sau cả.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ....
Một ý tưởng khó tin chợt hiện ra làm cho toàn thân anh kích động run rẩy, anh ép buộc mình phải nhanh chóng tỉnh táo lại.
Anh từ từ đi về phía Vãn Vãn đang mặc đồ ngủ vùi ở trên ghế sa lon xem ti vi, chậm rãi đứng ở trước mặt cô.
"Vãn Vãn, bảo bảo có động đậy không?" Anh vô cùng nhẹ nhàng, khẽ hỏi.
Vãn Vãn ngước mắt: "Không có." Anh lại muốn sờ bụng của cô sao? Nhưng mà bảo bảo không có động đậy.
"Cả ngày hôm nay đều không có?" Anh nghiêm túc hỏi.
"Hình như không có." Vãn Vãn lắc đầu một cái.
Máy thai vừa mới xuất hiện, vốn là thỉnh thoảng có thể cảm thấy nhưng có lúc lại hoàn toàn không thấy gì cả.
"Ngày hôm qua cho nó ăn no, nó cũng không nhúc nhích sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Cách một lớp áo, anh sờ sờ bụng của cô, lo âu hỏi.
Gặp chuyện không may? Vãn Vãn cứng người.
"Anh có một người bạn, chính là Chức Tâm, em cũng biết đó. Thời điểm anh của Tiểu Quất Tử ở trong bụng Chức Tâm hơn bốn tháng...." Anh nói đến một nửa, rất tiếc nuối ngừng lại.
"Anh của Tiểu Quất Tử? Có phải là đứa bé trai rất thanh tú tên là Phi Phàm đó hay không?" Vãn Vãn nhận thấy trong lời của anh có cái gì đó không đúng, vội vàng hỏi.
Giang Diệc Hãn lắc đầu một cái: "Phi Phàm là đứa bé được nhận nuôi ở cô nhi viện, không có quan hệ máu mủ với Tiểu Quất Tử."
"Vậy, thời điểm Chức Tâm mang thai hơn bốn tháng thì thế nào?" Sắc mặt Vãn Vãn từ từ tái nhợt.
Anh không muốn hù dọa cô, thật sự không muốn hù dọa cô....
"Chết trong bụng không giải thích được...." Người bạn nhỏ, con đã phá hỏng chuyện tốt của chú một lần rồi, lúc này ngàn vạn lần đừng có động đậy nha..
"Thai, bào thai, chết… trong bụng...." Vãn Vãn bị sợ đến mức điều khiển TV rớt trên sô pha, há hốc mồm, cứng lưỡi.
Cầu nguyện của anh có hiệu lực, lúc này người bạn nhỏ thật biết điều, chưa hề gây ra chuyện.
"Vãn Vãn, chúng ta đến bệnh viện đi! Làm siêu âm, chính mắt nhìn thấy bảo bảo đang động thì mới yên tâm." Rốt cuộc anh cũng nói ra mục đích của mình.
"Ừ, được!" Vãn Vãn không nghi ngờ, lòng như lửa đốt, quả nhiên là bị lừa, vội vã đứng dậy đi thay quần áo.
Anh thở ra một hơi.
Giờ phút này tâm tình của anh cực kỳ khẩn trương, tương lai là địa ngục hay là thiên đường, anh mặc kệ, anh chỉ muốn biết chân tướng thôi.
Anh mở điện thoại di động lần nữa, thừa dịp cô thay quần áo nhanh chóng lên mạnh tìm tiêu chuẩn chẩn đoán tuổi thai. Chân tướng của sự thật như thế nào, bất luận là như thế nào anh tuyệt đối không thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy!
Đang lúc ấy thì điện thoại di động của anh vang lên tin nhắn.
"Kế hoạch thất bại. Cẩn thận, anh ta đuổi giết đến đấy!" Một cái tin nhắn không rõ ràng.
Nhưng vừa nhìn hai chữ Kỷ Oánh dưới tin nhắn thì sắc mặt của Giang Diệc Hãn đại biến.