Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 4 - Chương 18



Sát thần tới? Sao lại thế này! Anh nói Kỷ Oánh tìm cách trì hoãn Giang Thiệu Cạnh, coi như kế hoạch thất bại, Giang Thiệu Cạnh cũng không thể nhanh như vậy liền đánh tới đây chứ.

Rốt cuộc khâu nào sai lầm? Kỷ Oánh và Chức Tâm là quan hệ bạn bè không tệ, biết anh đang ở Thanh Đảo cũng không bất ngờ, nhưng cô ta bị anh hai ép nói ra bằng cách nào?

"Em mặc quần áo xong rồi." Vãn Vãn gọi anh.

"Tốt." Giang Diệc Hãn tắt điện thoại di động.

Trời đất bao la, bây giờ anh cũng không yêu cầu bắt buộc có được chân tướng.

Trong thang máy, con số từ từ rơi xuống.

Trong thang máy trừ bọn họ ra, còn có đám người giống như một nhà tới du lịch.

Tay anh từ từ "Bò" qua, nắm tay của cô, mười ngón tay nắm chặt.

"Anh rất hồi hộp?" Vãn Vãn kỳ quái hỏi.

Bởi vì lòng bàn tay của anh đều là mồ hôi lạnh.

"Ừ, cực kỳ khẩn trương." Anh nói thẳng.

Làm sao có thể không khẩn trương? Hiện tại gần như sắp quyết định sống chết của anh.

Vốn anh vẫn chưa từng nghĩ biện pháp gì, dù sao lúc đó anh hoàn toàn **, nhưng hiện tại một khi có cái giả thiết này, thật hưng phấn đến toàn thân bộ lông đều dựng lên hết rồi.

Không có ** phương pháp nào là 100%! Vậy mấy phần trăm còn dư lại nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích!

"Yên tâm đi, bé cưng không có việc gì." Vãn Vãn ngược lại đi an ủi anh.

Mặc dù mới vừa rồi cô có bị lời của anh dọa cho phát sợ, nhưng lúc mặc quần áo, cô đã tỉnh táo lại.

Cô đã lâu không có khám thai rồi, đi bệnh viện coi như là kiểm tra khám thai theo thường lệ mà thôi, không cần có quá nhiều gánh nặng, cô có lòng tin với bé cưng, nó rất khỏe mạnh!

Mẹ con liền tâm, bé cưng nhất định là rất tốt!

Nhưng dường như cô "An ủi" không có bất kỳ hiệu quả gì.

"Vãn Vãn, em để cho anh dựa vào một chút, anh sợ." Anh cũng không quản có phải rất không có hình tượng hay không, lại càng không để ý tới mấy hành khách cùng thang máy bởi vì nghe anh làm nũng mà mím môi cười trộm .

Anh giống như không có cốt khí tựa vào trên vai cô.

Vãn Vãn ngoan ngoãn để anh dựa vào, các hành khách cũng ghé mắt nhìn một màn kỳ lạ này, một chàng trai cao lớn anh tuấn dựa vào "quả bóng cao su" có chút tròn vo.

Dựa vào một lát.

"Ừ hừ, bây giờ em tăng lên rất nhiều, dựa vào có cảm giác an toàn hơn nhiều." Anh vẫn không quên cho câu lời bình.

Vãn Vãn dở khóc dở cười.

"Tinh." Cửa thang máy mở.

"Đứng dậy đi." Vãn Vãn nhỏ giọng nhắc nhở anh.

Cô không hiểu tại sao anh khẩn trương như vậy, nhưng chỉ cần bất kỳ lúc nào anh cần cô, cô đều hi vọng mình giống như hôm nay, có thể được anh dựa vào một chút.

Có thể có được cảm giác ỷ lại khiến người ta cảm thấy mình rất quan trọng, rất hạnh phúc.

"À." Giang Diệc Hãn lười biếng ngồi dậy, tiếp tục dắt Vãn Vãn, liền định cất bước ra thang máy.

Nhưng bước chân của anh và Vãn Vãn đều cứng lại.

Bởi vì người đang canh giữ ở cửa thang máy.

Giang Thiệu Cạnh lại có thể thật đánh tới! Tốc độ nhanh như vậy khiến Giang Diệc Hãn vô cùng ngoài ý muốn.

Xem ra, Kỷ Oánh thật sự là nói hết rồi, lại có thể nói hành tung của anh và Vãn Vãn.

Từ Hải Nam mua được vé máy bay đến Thanh Đảo nhanh nhất, ánh mắt của Giang Thiệu Cạnh ở ngoài cửa rất thâm trầm, nhìn chăm chú hai người bọn họ ở trong thang máy, đáy mắt bốc cháy, thấy mà kinh tâm táng đảm.

"Anh...." Vãn Vãn ngẩn người.

"Không sai, chính là tôi!" Giọng nói Giang Thiệu Cạnh giống như che giấu sắt thép, trầm thấp mà tràn đầy uy hiếp.

Ánh mắt của anh không nhìn Giang Diệc Hãn, anh chỉ là bước từng bước tới gần Vãn Vãn.

Giống như Vãn Vãn mới đúng là đầu sỏ gây nên cả sự kiện bỏ trốn này!

Vãn Vãn bị buộc đến buông lỏng tay Giang Diệc Hãn ra, ở bên trong cảm giác áp bách mạnh mẽ đó, sợ đến lui từng bước về phía sau....

"Em biết mình bây giờ đang làm gì không?" Giang Thiệu Cạnh lãnh giận chất vấn.

Bọn họ lại có thể ở trong khách sạn! Hơn nữa, còn là cùng một gian phòng! Rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì?!

Vãn Vãn chột dạ một trận.

"Em đã từng bảo đảm gì với tôi? Chỉ có chúc phúc, sẽ không dây dưa!" Anh lớn tiếng nói.

Khí thế Giang Thiệu Cạnh rất cường đại, khiến hành khách trong cùng thang máy rối rít kinh hoàng chạy đi, sợ bị liên lụy.

Vãn Vãn nhìn thấy rõ thái độ Giang Thiệu Cạnh, cằm của anh đang kéo căng....

Cô không có không chúc phúc, cũng không có dây dưa....

Vãn Vãn há mồm muốn giải thích, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.

"Chúng ta kết hôn rồi!" Anh lãnh giận nhắc nhở cô.

Hai người bọn họ bỏ trốn, đây còn ra thể thống gì?

Ở trong tiếng rống to của anh, Vãn Vãn rụt một cái, lại có một loại cảm giác bị người bắt gian tại giường,

Nhưng là, đám cưới của bọn họ là giả mà....

Chờ sinh hạ bé cưng ra liền lập tức ly hôn.

Đoạn hôn nhân này ở trong mắt anh không phải nên chỉ giống như một chuyện làm ăn, một hiệp nghị thôi sao? Đúng rồi, hình như Giang Thiệu Cạnh từng cầu hôn cô.

"Tôi.... Không muốn biến thành thật...." Đêm hôm đó, cô chạy trốn, thật ra thì đã cho anh đáp án.

Mỗi lần cô ở chung một chỗ với Giang Thiệu Cạnh, giống như sẽ biến thành một người không có sinh mạng, giống như một pho tượng không có nhiệt tình, cô không muốn không yêu còn phải tới quấy rầy.

Không muốn biến thành thật, mấy chữ này khiến Giang Thiệu Cạnh hít một hơi lạnh.

Anh bị cự tuyệt, từ hồi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cầu hôn, lại bị vô tình cự tuyệt.

Vốn là sáng sớm hôm nay, cả người anh liền phiền não không dứt, rất muốn tìm chỗ phát tiết, hiện tại ngực càng thêm đốt một đốm lửa.

Ánh mắt của Giang Thiệu Cạnh từ từ trở nên hung dữ, còn có những khách ra khỏi thang máy kia cũng đang ở lại xem náo nhiệt cách đó không xa, vẫn luôn nhìn chăm chú. Vãn Vãn không khỏi nổi lên một tia sợ hãi, càng cảm thấy thật là khó chịu.

Sợ hãi và khó chịu càng khiến cô liều mạng kiềm nén nước mắt, vì thế nên giờ phút này mới có thể không bị hù đến yếu đuối.

"Từ lúc bắt đầu chúng ta đã nói rõ...." Nhưng cô vẫn nhắm mắt, không để cho sai lầm kéo dài tiếp.

Cô không hiểu tại sao đột nhiên Giang Thiệu Cạnh lại muốn biến đoạn hôn nhân này thành thật.

"Cổ... cổ phần Hạ thị...." Ông trời ơi, bây giờ cô nên làm gì?

Cô có lòng tham, cô vẫn không đổi được tật xấu luôn có lòng tham ở trong tình yêu, mới có thể vừa thấy Giang Diệc Hãn vươn tay một cái, cô lập tức cầm ngược lại tay của anh. Cô biết như vậy không tốt, nhưng đối mặt với tình yêu, cô không nên ẩn núp.

Cô đã từ từ có thể cảm nhận được trái tim Giang Diệc Hãn.

Hối hận không? Nhưng là, nếu như biết rõ khó chịu hôm nay có thể đổi tới ba ngày vui vẻ, cô vẫn không có chút hối hận nào.

"Vãn Vãn, đến sau lưng anh." Đang lúc cô có chút không biết làm sao, cố nén nước mắt thì một giọng nói cứu cô kịp thời.

Đôi mắt Giang Thiệu Cạnh co rút nhanh, một ít đốm lửa nơi đáy mắt anh ta sắp bộc phát, anh ta không có chuyển mắt nhìn Giang Diệc Hãn, vẫn chỉ là lạnh nhạt nhìn Vãn Vãn, khí thế tàn độc cường đại kia hiển thị rõ, giống như sẽ xé rách Vãn Vãn đang sống sờ sờ.

Một giây kế tiếp, đầu Vãn Vãn đã được đặt ở trong ngực ấm áp.

"Sợ thì núp ở trong lòng của anh, không cần phải để ý đến gì hết, anh sẽ giúp em giải quyết." Những lời này, anh nói cho Vãn Vãn nghe, cũng nói cho anh hai nghe.

Mới vừa rồi, dường như anh nghe được cái gì không đúng.

Bất luận như thế nào, anh nhất định muốn cô gái này, kết quả đi kiểm tra hôm nay là như thế nào đều không thể thay đổi.

Cô sợ anh hai, cô hoàn toàn không có tình yêu giữa nam và nữ với Giang Thiệu Cạnh, lòng của cô vẫn không có đổi, mới vừa rồi anh thấy rất rõ ràng, chỉ cần xác định một điểm này là đủ rồi.

"Em trở về phòng trước đi." Tay của anh nắm thật chặt tay của Vãn Vãn, cho cô sức lực bình tĩnh, không để cho cô phải sợ.

Sợ thì núp ở trong lòng của anh.

Đây không phải là một câu an ủi, mà là một câu cam kết, cam kết tràn đầy tình cảm.

Những thứ tình cảm này sẽ không chỉ là tình bạn bè, bởi vì bạn bè sẽ thay mình che gió che mưa, nhưng vị trí lồng ngực kia lại vĩnh viễn sẽ để lại cho người yêu.

Vãn Vãn bởi vì lời nói anh, đụng chạm của anh mà cảm thấy run sợ một hồi.

Bây giờ, ánh mắt anh rất kiên định, hơn nữa còn cất giấu một cỗ rất rõ ràng....

Không thể tự kềm chế.

Anh vỗ vỗ bả vai Vãn Vãn, tiếp đó lần nữa buông tay Vãn Vãn ra. Anh nhấn vào nút thang máy tầng lầu bọn họ đang ở, ý bảo tất cả để lại cho anh giải quyết, cô về phòng trước.

Buông ra, là vì để đoàn tụ tốt hơn.

Buông ra, là vì tình cảm có thể có cơ hội được cứu.

"Chúng tôi chỉ là tạm thời tách ra." Anh ngăn Giang Thiệu Cạnh ở cửa thang máy, cũng không quên kiên định nói cho cô biết.

Anh đã sai lầm một lần rồi, sẽ không sai lầm lần nữa.

Tạm thời, anh muốn cô rõ ràng hai chữ này!

"Anh, chúng ta nói chuyện một chút đi." Vào lúc Giang Thiệu Cạnh muốn nhấn nút thang máy, muốn bắt lấy Vãn Vãn thì Giang Diệc Hãn ngăn lại, giọng nói vô cùng tĩnh táo.

"Có chuyện gì đáng nói hay sao?" Ánh mắt lạnh lùng của Giang Thiệu Cạnh quét tới đây.

Bây giờ bọn họ là kẻ địch.

Lúc này, cặp mắt đen nhánh của Giang Thiệu Cạnh bắn ra ánh sáng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Giang Diệc Hãn, giống như muốn đâm thủng anh.

"Anh, đừng dọa đến Vãn Vãn, hiện tại thể chất cô ấy rất đặc biệt." Giang Diệc Hãn đứng ở trước thang máy đang đóng cửa, vững vàng bảo vệ cánh cửa đang chậm chạp đóng lại ở phía sau.

Giang Thiệu Cạnh mở miệng hít một ngụm khí lớn, anh không thể không cảm giác được Vãn Vãn sợ anh. Cho tới nay, anh chỉ theo bản năng trốn tránh nhận thức này.

Người mình thích sợ mình, đây là chuyện chua cay đến cỡ nào.

Mới vừa rồi, anh có thể cảm nhận được ánh mắt sợ hãi của Vãn Vãn, càng làm cho anh cảm giác mình là một ác ma không việc ác nào không làm. Thật ra thì, tâm tình ác liệt, lửa giận mạnh mẽ của anh vẫn hoàn toàn chưa làm được gì.

Tại sao cô và những cấp dưới trong công ty kia lại sợ anh như vậy? Nhưng có phụ nữ nào không sợ Giang Thiệu Cạnh anh? Anh tự giễu hỏi trong lòng.

"Anh, tôi nhớ được, anh đã từng nói một câu với tôi, ‘anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo’." Giang Diệc Hãn dùng giọng điệu tỉnh táo lạnh nhạt nói: "Tôi hi vọng, những lời này ở vẫn có hiệu lực ở trong lòng anh."

Cả người Giang Thiệu Cạnh đều cứng lại, bây giờ anh giống như bị em ruột của mình vung mạnh một bạt tai.

Anh đúng là đã nói những lời này.

Tâm tình ngay lúc đó, quả thật đều là sự thật.

Nhưng anh chưa bao giờ có** một người như vậy, anh rất muốn, rất muốn phần ấm áp kia!

"Anh, tình yêu phải là đôi bên tình nguyện, không phải ích lợi, không phải chiếm đoạt, không phải ép buộc, không phải tính toán." Anh hi vọng anh ấy có thể hiểu.

"Anh đã làm gì Vãn Vãn?" Mặc dù chỉ đơn giản mấy câu đôi thoại không tìm được phương hướng, nhưng Giang Diệc Hãn vô cùng thông minh, anh đã từ từ hiểu vài chỗ không hiểu.

Anh hoài nghi, anh hai từng dùng thủ đoạn ép buộc Vãn Vãn **

Cả người Giang Thiệu Cạnh đều căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.