Nhưng anh không có chút cảm tình với người phụ nữ này.
Quần áo, lời nói lỗ mãng, tóm lại một câu, không phải là một phụ nữ quá nghiêm chỉnh.
Lần đầu tiên gặp cô ta, là anh nhận lời mời phỏng vấn tiết mục truyền hình của Phó Vịnh Bội.
Lúc đang đợi tiết mục bắt đầu, theo quy định của đài truyền hình, anh đến trước thời gian mười phút, bước vào phòng nghỉ ngơi vip của đài truyền hình chờ.
Sau đó anh nhìn thấy một đôi mắt tham lam thèm thuồng.
"Kỷ Oánh ơi Kỷ Oánh, thật ra thì kỹ thuật diễn của cô không tệ, tôi cũng là thật tâm thích cô, chỉ cần cô chịu ngủ cùng tôi, vai diễn nữ chính nhất định là của cô." Một người đàn ông đội mũ, đang dùng ánh mắt vô cùng thèm thuồng nhìn chằm chằm người phụ nữ có đôi mắt nước quyến rũ trước mặt.
Khi tay của đàn ông sắp phủ đến bên trong bắp đùi cô thì Kỷ Oánh không biến sắc nhanh nhẹn tránh ra, "Đạo diễn Lưu, ngài cũng khen kỹ thuật diễn của tôi không tệ, lại thật tâm thích tôi, tại sao có thể không cần tôi đây? Tôi à, cũng tự nhận có thực lực hơn Dương XX nhiều!" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, giống như làm nũng giữa tình nhân.
Giang Thiệu Cạnh bị cảnh tượng liếc mắt đưa tình tùy tiện công khai trước mắt làm cho cảm thấy buồn nôn.
Đúng lúc, dẫn chương trình Phó tới.
"Giang tiên sinh, ngài rất đúng giờ." Mặt dẫn chương trình Phó mang theo hàm súc, cười lễ độ.
Đều là người trưởng thành, anh không thể nào không tiếp thu được loại ánh mắt đại biểu có cảm tình này. Trên thực tế, anh cũng ở đang suy tính cơ hội với dẫn chương trình Phó.
Nghe nói dẫn chương trình Phó là con gái một, trong nhà mở Công Ty Bách Hóa , điều này làm cho cô ta tăng phân lượng rất nhiều, anh mới sẽ rất có hứng thú với cô ta.
"Cô ta là ai?" Giang Thiệu Cạnh cau mày.
Dẫn chương trình Phó liếc mắt nhìn phía sau anh, lập tức thông minh rõ ràng điều gì chọc giận anh khó chịu rồi.
"Một nữ minh tinh hạng hai, từ khi xuất hiện đến bây giờ, vẫn nửa hồng không tím, hơn nữa không ngừng có xì căng đan, toàn bộ đều là tin tức xấu. Ha ha, đàn ông có dính dấp với cô ta, quả thật vô số, thật ra thì còn không ít đàn ông có vợ. Hôm nay, cô ta tới tham gia tiết mục giải trí của đài truyền hình chúng tôi, muốn nâng cao độ nổi tiếng." Vẻ mặt dẫn chương trình Phó khinh thường.
Cho nên, người phụ nữ kia có tiếng xấu? Thì ra là Phan Kim Liên của kiếp này.
"Sao phòng nghỉ ngơi vip của đài truyền hình đến chó và mèo cũng có thể đi vào? Thật không có cấp bậc!" Anh không khách khí chấm điểm.
Âm lượng của anh không có bất kỳ sửa chữa, cũng không nguyện ý bị ô nhiễm một giây, không chút do dự bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi vip. Bước chân lại càng chưa từng dừng lại, vì vậy anh cũng không có chú ý người phụ nữ phía sau ngước mắt nhíu mày với bóng lưng của anh.
. . .
Kể từ sau lần đó, anh không hiểu được số lần nhìn thấy Kỷ Oánh bắt đầu nhiều lên.
Hai người luôn không hẹn mà gặp.
Vì Yến Thiên Hạ, anh phải tham gia rất nhiều bữa tiệc của giới thương mại, hơn nữa phải mang đủ mặt nạ giả, không bao giờ thích, cũng phải lộ ra nụ cười giả tạo cứng ngắc ở trước mặt công chúng.
Mỗi lần, anh tự nhận có thể đánh giá cho biểu hiện của mình 100%, nhưng mỗi lần như vậy luôn có một ánh mắt mang theo quyến rũ vô tình hay cố ý theo bóng lưng của anh, dường như đang cười nhạo "kỹ thuật diễn" của anh.
Mỗi một lần cô tham dự, làm bạn ở bên người đàn ông khác nhau, thậm chí một vài bạn buôn bán trên thương trường của anh đang nói chuyện với anh thì có lúc cô lại đột nhiên tới một câu:
"Aizz, Giang tiên sinh, thật là trùng hợp, ngài lại gặp mặt với chó và mèo rồi." Mỗi lần gặp được anh, cô luôn miễn phí dâng tặng một nụ cười quyến rũ má lúm đồng tiền khuynh đảo mất hồn dạy dỗ đàn ông.
Vừa mới bắt đầu, một lúc lâu anh mới hiểu được nhỏ mọn của cô, nhiều lần sau, mỗi lần đều thật sự làm anh vọt lửa giận, nhưng ngại ở nơi cao cấp lại không phát tác được, nhưng anh càng như vậy, luôn khiến dáng vẻ Kỷ Oánh trở nên kiêu căng.
Người phụ nữ này. . . thậm chí sẽ lớn mật lên tiếng"Đùa giỡn" anh!
Sau một trận "Đùa giỡn", người khởi xướng là cô lại tác phong nhanh nhẹn nhảy ra, cợt nhã lại tiếp tục õng ẹo làm dáng đi vào cuộc mua vui của cô.
Trùng hợp như vậy cũng không phải một lần, khảo nghiệm cực lớn tính nhẫn nại trong lòng anh.
Thậm chí, có một lần gặp.
Anh giống như lúc trước, làm như không thấy, trực tiếp gặp thoáng qua với cô --
"Giang Thiệu Cạnh, càng nhìn anh, càng thấy anh thật đẹp trai! Có hứng thú làm người tình của tôi không?" Truyền đến một giọng nói không đứng đắn đùa giỡn anh từ sau lưng.
Anh giận dữ dừng bước chân một chút.
Đời này chưa từng có ai dùng từ "Đẹp trai" chán ghét như vậy để hình dung anh, phun ra từ trong miệng một minh tinh hạng hai tác phong bất chính, thật là một cảm giác không hình dung ra được, giống bị người khinh nhờn.
"Đừng gọi tên của tôi, loại người phụ nữ như cô không xứng!" Đây là câu nói đầu tiên anh nói với cô, cũng là một lần trả lời ngay mặt duy nhất.
Cả quá trình, thậm chí chưa từng xoay người lại.
Kỷ Oánh ngẩn người, nụ cười từ từ đọng lại, nhìn bóng lưng đi xa của anh, môi xinh đẹp nhẹ cong lên, "Tính khí thật là rất hỏng bét --"
. . .
Lần nữa gặp Kỷ Oánh là ở nhà hàng anh và dẫn chương trình Phó hẹn hò.
Lúc ấy, Phó Vịnh Bội tới trễ mấy phút, mà anh đã sắp mất đi kiên nhẫn.
Anh thưởng thức hình tượng Phó Vịnh Bội ở trước mặt truyền thông, nhưng không có nghĩa là thưởng thức tật xấu luôn không đúng giờ của cô ta.
Phó Vịnh Bội là một người phụ nữ thông minh, mỗi lần hẹn hò luôn theo thói quen trễ mấy phút, vừa không chọc giận bạn trai, lại có thể lộ rõ tầm quan trọng của mình.
Anh đợi mười phút, khi anh quyết định không muốn đợi thêm, cổng nhà hàng hơi rối loạn một chút.
Anh cho là Phó Vịnh Bội tới, dù sao anh bắt đầu lui tới với bạn gái là một người nổi tiếng.
Nhưng là --
"Là Kỷ Oánh, anh đẹp trai bên cạnh cô ấy là ai? Bạn trai mới?" Mấy tên nhân viên phục vụ thầm lên tiếng bàn tán.
Chỉ thấy Kỷ Oánh kéo tay một chàng trai trẻ tuổi, mặc quần áo lộng lẫy, trang điểm đậm diễm lệ, một áo len cổ chữ V, rãnh ( nhũ ) mê người như ẩn như hiện.
"Tôi từng xem báo chí đều nói Kỷ Oánh bao nuôi một mặt trắng nhỏ, sẽ không phải là người đàn ông này chứ?"
Có thể lăn xa một chút rồi thảo luận được không? Ồn ào ở sau lưng anh, thật làm cho người khác ghét!
Hôm nay Phó Vịnh Bội có chút quá mức, lại dám cho anh đợi khoảng 20 phút!
Anh lười phải nhìn người phụ nữ kia lâu thêm một cái, vì vậy sau khi Kỷ Oánh gặp được anh, cố ý lộ ra ánh mắt "Thật là đúng dịp", anh hoàn toàn không nguyện ý quan tâm.
Cố tình, cô lại có thể ngồi xuống vị trí ở sau lưng anh.
"Thân ái, thịt bò bít tết nơi này thật ngon, đợi lát nữa nhất định phải nếm thử một chút nha." Giọng nói của cô không vang, vừa lúc có thể để cho anh nghe thấy. Nghe cô cố ý nũng nịu, làm hại lông măng của Giang Thiệu Cạnh dựng thẳng.
Sao bạn trai cô ta có thể chịu được? Anh ghét phụ nữ làm nũng nhất!
"Được, nghe lời em." Chàng trai trẻ tuổi kia rất ngoan ngoãn.
Quả nhiên là mặt trắng nhỏ.
Mặt Giang Thiệu Cạnh lộ vẻ khinh bỉ.
"Thật xin lỗi, em tới trễ." Phó Vịnh Bội vội vã chạy tới.