Không Yêu Không Vui

Chương 11



Tưởng Mộ Thừa rẽ vào khu vực nghỉ ngơi làm hai điếu thuốc. Anh tới cũng khéo, vừa thấy cảnh vừa rồi Tô Vận vui đùa ầm ĩ với Lâm Việt. Anh cảm thấy không thích hợp nên đi tránh sang chỗ khác, rồi đến chỗ này. Di động trên bàn vang lên, là Lâm Việt gọi tới.

“Anh tư, sao còn chưa tới?”

“Đến ngay đây.” Tưởng Mộ Thừa ấn tắt máy ngay.

Khi Tưởng Mộ Thừa tiến vào căn phòng, bên trong vô cùng ầm ĩ, âm thanh to đến mức có thể thổi bay nóc nhà.

Đây là căn phòng xa hoa nhất hội sở, ăn uống chơi bời, cái gì cũng có đủ.

Tô Vận lần đầu tham gia một bữa tiệc kiểu này cảm thấy có chút không quen, như thể mình là cô bé lọ lem vào cung điện nguy nga, tất cả đều xa lạ đến mức cô không chạm tới được.

Nơi này cô chẳng quen ai hết.

Lâm Việt giới thiệu cô đơn giản với mọi người, một lúc sau thì anh bị mấy người khác lôi đi phạt rượu. Những người đó đều xem như cô là không khí, một câu xã giao cũng không có.

Cũng có thể Lâm Việt giới thiệu quá mức qua loa, bọn họ coi cô là một phụ nữ bám vào đại gia, đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

Tô Vận ngồi một mình ở quầy bar quá nhàm chán, cô liền chuẩn bị đến khu vực nghỉ ngơi xem điện thoại đã mấy giờ. Nhưng lúc đi qua sàn nhảy, cô nghe phong thanh tiếng nói cười của mấy người phụ nữ ăn mặc hoa hoè hoa sói kiều diễm. Mà đề tài họ đang bàn luận chính là cô.

Một cô gái trẻ tuổi, bộ dạng ngạo mạn cất tiếng khiêu khích: “Ê, bộ lễ phục của cô mua chỗ nào đấy?”

Tô Vận cười cười, không trả lời. Cô thầm nghĩ, tôi cùng cô không thù không oán, tự dưng lại ăn no dửng mỡ.

Nhưng sự thật chứng minh, có nhiều người chính là ăn no dửng mỡ, nhàn rỗi không có việc mà làm. Cô nàng kia càng nói cao giọng: “Này, tôi đang hỏi cô đấy.”

Tô Vận cười nói: “Săn sale trên mạng, 188 tệ, cô thích tôi sẽ tặng cô cả thùng.”

Cô ta tức đến đỏ mặt, im lặng không nói nữa. Tô Vận xoay người rời đi.

Lâm Việt bên này mới uống hai ly rượu đã bị Viên Dĩnh túm đi.

“Ai ai ai, chị buông em ra nào, làm cái gì thế?” giọng điệu Lâm Việt không vui nói.

Tới một góc, Viên Dĩnh mới buông tay, giọng điệu không tốt lắm: “Em và người phụ nữ kia là chơi đùa thôi đúng không?”

Lâm Việt sửa sang lại áo sơmi, ngước mắt: “Chị nói chuyện dễ nghe chút đi, cái gì mà chơi đùa? Tô Vận chính là nàng dâu mẹ em nhìn trúng, con mắt nào chị nhìn em đang chơi đùa?”

Viên Dĩnh ngây người mấy giây, kinh ngạc nói: “Là dì nhìn trúng á? Sao có thể?”

“Có cái gì mà không thể?” Lâm Việt không kiên nhẫn đẩy ra cô ra: “Chị đừng nhọc lòng đi quan tâm chuyện của em, lo mà về quản chồng của chị ý!”

“Lâm Việt, chị đã cho em đi chưa?”

Lâm Việt rời đi không quay đầu lại.

Viên Dĩnh nhìn bóng dáng Lâm Việt rời đi, cô dùng sức cắn môi dưới, sắc mặt trở nên tái nhợt. Cô phát hiện mình càng lo điều gì thì nó càng xảy ra nhanh hơn.

*

Tô Vận ngồi trên ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi chán nản nhìn về đám người kia, bỗng thấy một bóng hình quen thuộc. Bên anh vây kín bởi nhiều phụ nữ, trông như hoàng đế thời cổ đại đang sủng phi.

Lâm Việt nói rất đúng, người thích anh đâu phải chỉ mỗi mình cô.

Ngay cả ảnh hậu Diệp Tình Lam cũng như chim nhỏ nép vào người anh, trong mắt tràn ngập vẻ mê luyến.

Có mỹ nữ mời Tưởng Mộ Thừa khiêu vũ nhưng anh từ chối: “Hôm nay hơi mệt, xin lỗi.”

Sau đó anh nói với mấy người bên cạnh: “Mọi người cứ vui vẻ, tôi vừa về nước còn chưa quen múi giờ, xin lỗi không thể tiếp được.” rồi anh đi về khu vực nghỉ ngơi.

Diệp Tình Lam lấy từ khay của người phục vụ hai ly rượu vang đỏ, đi sát phía sau anh. Nhiều người phụ nữ khác cũng nghe phong thanh tin đồn giữa cô ta và Tưởng Mộ Thừa, trong mắt họ đều là bàn tán những lời đố kỵ ghen ghét.

Tưởng Mộ Thừa nhìn thấy Tô Vận ngồi cô đơn một mình một chỗ, anh định đi đến phía bên đó, nhưng sau nghĩ lại lại ngồi ở chỗ khác. Diệp Tình Lam ngồi bên cạnh, đưa ly rượu vang cho anh: “Anh tư, anh uống không?”

Tưởng Mộ Thừa xua tay: “Tôi đau đầu.”

Diệp Tình Lam đặt ly rượu trên bàn trà, đứng dậy: “Để em đi lấy cho anh nước ấm.”

Tưởng Mộ Thừa cũng không ngăn cản.

Vài phút sau, Diệp Tình Lam đưa cốc nước ấm cho anh: “Nước ấm rất vừa đó.”

“Cảm ơn.” Tưởng Mộ Thừa thực sự khát nước, liền uống mấy ngụm.

Diệp Tình Lam yên lặng nhìn anh, ngay cả khi uống nước anh cũng toát ra một khí phách đặc biệt, cô ta đã gặp nhiều người đàn ông lắm tiền nhiều của nhưng chẳng ai có thể so sánh với anh.

Chờ anh buông ly nước, cô ta lại nhẹ nhàng hỏi: “Nhiên Nhiên hôm nay không đến ư? Lâu lắm em cũng chưa gặp cô bé rồi.”

Tưởng Mộ Thừa ngẩng đầu, nhìn Diệp Tình Lam, ánh mắt thâm thúy: “Nó có bảo đến đây, nhưng chắc giờ đang ham chơi ở chỗ nào đó.”

“À ra vậy.” Tai Diệp Tình Lam không khỏi nóng lên, hơi hơi rũ mi xuống, không dám đối mặt với Tưởng Mộ Thừa. Đây là lần đầu tiên Tưởng Mộ Thừa nhìn cô ta chuyên chú như vậy. Chính là ánh mắt ấy cô ta đã khao khát từ lâu, trong đôi mắt ấy chỉ phản chiếu bóng hình của cô ta, khiến cô ta như kẻ bại trận, cả người tê liệt.

Diệp Tình Lam đánh mắt nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn anh.

Cô ta vén một lọn tóc xoã ra lên tai rồi nhấc tay một cách ý nhị, giọng mềm mại: “Anh tư, hay chúng ta nhảy một điệu đi.”

Ba giây, năm giây, ba mươi giây, Tưởng Mộ Thừa không lên tiếng.

Diệp Tình Lam cảm thấy hẳn tiếng cô ta vừa rồi Tưởng Mộ Thừa nghe được, liền ngẩng đầu, lại thấy anh vẫn đang nhìn mình. Chỉ là buồn bã phát hiện rằng, khuôn mặt anh đang nhìn không phải là mặt cô ta, mà là của người phía sau.

Diệp Tình Lam quay đầu, phía sau chỉ có một người.

Là bạn gái của Lâm Việt, Tô Vận.

Anh nãy giờ vẫn đang nhìn Tô Vận?

*

Tiệc sinh nhật Lâm Việt có vài điểm cũng không khác sinh nhật của người bình thường, cũng thổi nến, nhẩm điều ước, cắt bánh kem sau đó kem vung vẩy khắp nơi, trên mặt mọi người nhìn không ra ai nữa.

Chỉ là so với sinh nhật người bình thường, bữa tiệc này có nhiều trò ác độc hơn. Thế giới của kẻ có tiền Tô Vận cảm thấy mình tưởng tượng cũng không làm được.

Hai người nam nữ chả quen biết, chỉ vì một trò chơi là có thể ôm, hôn lưỡi.

Có phải là cô cổ hủ lạc hậu không chạy kịp theo thời đại?

Lâm Việt vẫn còn sót một chút lương tâm, mang cho cô một miếng bánh: “Em ăn chút đi, có chút hơi của anh có thể sống lâu trăm tuổi, sức khoẻ dồi dào có thể đánh bại hàng trăm kẻ tình địch kia kìa.”

Tô Vận liếc xéo anh, ý cảnh cáo anh nói chuyện tử tế chút.

Lâm Việt giả vờ không thấy, nói: “Em với anh tư vẫn còn chơi trò giận dỗi?”

Tô Vận thiếu chút nữa sặc bánh mà chết.

Còn chả quen thân, cái gì mà chơi giận dỗi.

Cô đôi lúc cũng mong mình có cái cơ hội đó, nhưng nào có chuyện may mắn như vậy. Không phải cả tối nay anh đều ngồi nói chuyện với Diệp Tình Lam sao?

Lâm Việt vội vàng chụp mũ cô, cười: “Anh chưa nói gì mà em đã kích động như thế?”

Tô Vận lấy tờ giấy ăn lau miệng, thả đĩa bánh xuống hoàn toàn mất khẩu vị.

Lúc này bên sân nhảy đằng kia vọng lại một trận âm thanh thét chói tai, còn có tiếng huýt sáo. Tô Vận ngẩng đầu nhìn lại, một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp đang nhiệt tình lao tới Lâm Việt, giọng điệu nũng nịu: “Ông xã, xin lỗi em đến muộn, trên đường bị kẹt xe.”

Tô Vận: “…”

Vậy cô là người thứ ba xấu xa trong truyền thuyết?

Vừa rồi Lâm Việt còn giới thiệu cô với mọi người là bạn gái.

Lâm Việt: “…”

TMD, chia tay rồi ai là ông xã của cô.

Quần chúng đang náo nhiệt vui chơi cũng dừng lại, “…”

Hahaha, giờ bao náo nhiệt đều bị dập tắt.

Lâm Việt nhanh chóng đứng dậy, hạ giọng: “Rốt cuộc cô muốn gì?”

Mặt người phụ nữ đó vô tội: “Người ta đến chúc mừng sinh nhật anh mà.”

Lâm Việt cố kìm nén tức giận: “Chúng ta đã sớm…”

Người phụ nữ nhanh chóng cắt ngang: “Lâm Việt, em mang thai.”

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Đại não Lâm Việt trống rỗng.

Dường như cả thế giới lâm vào yên lặng tuyệt đối.

Mắt Lâm Việt trợn lên, nhìn trân trân, mẹ nó, người phụ nữ này nói dối không chớp mắt sao?

Trước giờ anh luôn đặt các biện pháp an toàn lên hàng đầu, quan trọng sánh ngang việc thoả mãn tình thú, làm sao có thể mang thai được.

Mắt người phụ nữ mở to, ầng ậng nước: “Lâm Việt, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, anh có muốn đứa bé không?”

Giữa lông mày Lâm Việt ẩn chứa sự giận dữ, anh không nói gì nhìn chằm chằm cô ta.

Anh hoài nghi người phụ nữ trước mắt này có phải là phẫu thuật không, vì trước giờ anh chỉ chơi bời, cũng nói thẳng điều đó cho đối phương biết, đâu ra người phụ nữ tâm cơ như thế này?

Trong phòng đều là những người chờ xem náo nhiệt, đợi cơ hội chê cười Tô Vận, cục diện đã hỗn loạn đến mức Lâm Việt không thể khống chế, xem cái bộ dáng cô bạn gái cũ này, có lẽ hôm nay không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.

Anh bắt đầu nghi hoặc, đây là mang thai thật hay giả?

Nếu là giả, bạn gái cũ khẳng định sẽ không có lá gan tới làm loạn.

Nếu là thật sự, đêm nay như vậy là xong. Mặt mũi Tô Vận sẽ ra sao đây?

Lúc này di động trong túi quần rung, anh móc ra thì thấy là cuộc gọi của Tưởng Mộ Thừa, anh lướt qua đám người nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa. Tưởng Mộ Thừa ý bảo anh xem di động.

Lâm Việt click mở di động, là tin nhắn của Tưởng Mộ Thừa.

Viên Dĩnh đã đi tới, nhìn người phụ nữ: “Kể cả cô có con của Lâm Việt, cứ coi như hai người vẫn còn tình cảm đi, Lâm Việt cũng không có khả năng cưới cô đâu! Cậu ta đã có hôn thê, cuối năm nay dự định sẽ kết hôn, Tô Vận chính là con dâu dì tôi đã nhìn trúng…”

Tô Vận không khỏi rùng mình một cái, cô đắc tội Viên Dĩnh từ bao giờ vậy?

Nghe qua sẽ thấy Viên Dĩnh đang bênh vực kẻ yếu, kỳ thật là trong bông có kim, lời nói đều ghim vào cô, hận không thể đem tôn nghiêm của cô dẫm dưới lòng bàn chân.

Lâm Việt đọc xong tin nhắn, ánh mắt khó chịu nhìn Tưởng Mộ Thừa.

Viên Dĩnh còn ở đó nói lời khắc nghiệt.

Lâm Việt bất mãn nói với Viên Dĩnh: “Cô ấy là thai phụ, chị nói chuyện ý tứ một chút! Còn có, ai bảo cuối năm nay em sẽ cưới Tô Vận?!”

Mấy giây trôi qua, cốt truyện đang phát triển kịch tính bỗng xoay phắt 180 độ, đám quần chúng xung quanh càng kích động.

Lâm Việt nắm tay người phụ nữ kia ra cửa: “Để anh đưa em về trước nhé. Em đói chưa, mình đi ăn gì đây?” Rồi anh lại quay đầu nói với Tô Vận. “Em đừng đi vội, một tiếng nữa anh quay lại.”

……

Sau đó mọi người như tỉnh mộng.

Mấy chục khuôn mặt, hoặc là thương cảm, hoặc là mỉa mai trào phúng nhìn chằm chằm Tô Vận.

Người phụ nữ lúc trước khiêu kích Tô Vận lớn tiếng: “Xem ra người vợ bỏ rơi tức quá đã mua một bộ đồ 188 tệ, chẳng cần khí chất hình tượng gì hết.”

Sau khi nói xong, cô ta vui sướng nhìn người khác gặp hoạ, hihi haha với mấy người bạn đi cùng.

Lâm Việt đã rời đi, những lời chế giễu thì vẫn tiếp tục.

Cứ như vậy, Tô Vận cảm thấy mình bị cô lập hoàn toàn, giống như một vai hề mua vui cho thiên hạ.

Lâm Việt đã kế hoạch cùng cô giả vờ yêu đương, vậy giữa đường phát sinh một cái chuyện máu chó như này, cô hoàn toàn không biết đối phó, anh cũng chẳng quan tâm đến cô mà bỏ đi thẳng.

Cho dù là bạn bè thì anh cũng nên đưa cô rời khỏi chốn thị phi này chứ.

Nhưng anh cứ thế đi thẳng, còn để cô lại đây. Lâm Việt không cho cô đi, cô sẽ không đi.

Lâm Việt nói rất đúng, trên đời này cô giỏi nhất là giả vờ giả vịt.

Rõ ràng trong lòng không thoải mái như thế, nhưng mặt cô vẫn bình thường, dường như chỉ là một khán giả vậy.

Tô Vận đột nhiên phát hiện, thật ra cô chẳng hiểu được Lâm Việt dù chỉ là một chút. Có lẽ thân phận như cô không xứng đáng được những kẻ có tiền quan tâm.

Nhìn anh lúc rời đi đều là sự quan tâm săn sóc, tình cảm nồng đậm. Có thể là yêu đương lâu quá, muốn tranh thủ tìm trò mới lạ.

Mà trong trò chơi này, cô chẳng có một chút trọng lượng gì cả.

Thật ra, thắng thua với cô chả quan trọng. Điều duy nhất cô muốn chính là giữ được vị trí công tác của mình một cách bình an. Cô không thể từ bỏ nó được. Càng không có một chút dũng khí đứng lên tìm công bằng cho bản thân.

Vẫn là sự nhiệt huyết 5 năm trước trong kí ức đã dạy dỗ cô bài học đắt giá. Hiện giờ, cô sẽ không bao giờ nghĩ tới dám đắc tội những người đó.

Sinh tồn và tôn nghiêm, chọn một trong hai ư, không cần suy nghĩ, nhất định cô sẽ chọn cái trước.

Cô đã qua cái tuổi có thể tuỳ hứng làm bậy rồi.

Cô cũng không còn là cô gái chưa trải đời, vô lo vô ưu của 5 năm trước.

Trong lúc lòng bị dày vò, Tô Vận vô thức đem tầm mắt nhìn Tưởng Mộ Thừa. Mà anh cũng đang chuyên chú nhìn cô. Khi đôi mắt chạm nhau, cô đột nhiên uỷ khuất muốn trào nước mắt.

Nhưng cô biết, anh sẽ chẳng mảy may quan tâm.

Giữa họ chỉ là 10 mét, nhưng tựa như cách một ngọn núi cao.

Sự náo nhiệt của mấy kẻ đưa chuyện còn chưa tan đi, cửa phòng bỗng bật mở, giọng ngọt ngào bay tới: “Cậu! Cậu ơi!”

Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.