Không Yêu Lúc Sau

Chương 2: 2: Chương 1-2




Khi cô về đến nhà, bầu trời đã chuyển tối.
Nơi cô sống nằm ở ngoại thành; mùa đông không có máy sưởi, mùa hè không có điều hòa; càng chưa nói đến tài sản, trị an hay vệ sinh, tóm lại chỉ là một chỗ để ở.

Lôi Diệp nhìn đồ đạc trong tay cô, "Sao con lại cầm nhiều đồ thế kia?"
Viên Miêu nói cho mẹ yên lòng, "Nhà sản xuất có lòng tốt lo lắng cho con, con sợ xảy ra chuyện, nên từ chức trước."
Lôi Diệp quả nhiên căng thẳng, "Con làm đúng, tuyệt đối đừng mạo hiểm.

Chỉ là..."
"Không sao đâu mẹ à, một đồng nghiệp của con nói rằng nếu con thật sự không tìm được công việc khác, anh ấy sẽ giúp con tìm biện pháp khác.

Có điều con nghĩ con sẽ tìm trước, không nên ỷ lại vào người khác."
"Đúng vậy." Lôi Diệp gật đầu, "Năm đó nếu mẹ có thể suy nghĩ cẩn thận, chắc cũng không đến mức..."
"Mẹ, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa.

Tối nay mẹ nấu món gì?"
"Măng xào.

Nhưng mẹ sợ xào sớm thì sẽ nguội, con ngồi đợi một chút, mẹ sẽ đi xào."
"Vâng ạ.

Con thích mẹ làm măng xào nhất."
Một lúc sau, mùi khói dầu bay vào, mang theo hơi ấm của gia đình, chẳng sợ những tấm ảnh gắn trên bốn bức tường.

Chẳng sợ mẹ cô - người từng là phu nhân nổi danh nhất và cô - người từng là thiên kim kiêu ngạo nhất xứ Vân Thành.

Cha cô bị người ta tố cáo cho vay lừa đảo, nhảy lầu khi đang điều tra.

Trong một đêm, mất cả công ty lẫn gia sản.

Còn cô khi đó đang ở nước ngoài du lịch cùng Chư Nhất Hành.


Lúc xuất ngoại cô quên mang theo điện thoại di động, đến khi về nước xe taxi chở cô và Chư Nhất Hành về nhà của hai người, hai người nghỉ ngơi vì bị lệch múi giờ, thậm chí còn triền miên một lúc.
Sau đó, anh lái xe chở cô đến nhà bố mẹ.
Khi thấy tờ giấy niêm phong dán trên cổng nhà mình, cô còn cho rằng đấy là trò đùa quái gở của ai đó.

Từ trước đến nay cô đã quen được người khác hầu hạ, y tới thì duỗi tay, cơm tới thì há mồm, liền theo phản xạ yêu cầu anh gọi cho bố mình.

Bây giờ, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì đã hiểu được những ý tứ trong mắt anh, nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng linh cảm được điều gì đó chẳng lành, nhưng cô vẫn cười nói, "Anh làm sao vậy?"
"Bố em chết rồi."
"Gì cơ?"
Anh liền xoay người đi, cô vội vàng bắt lấy, "Nhất Hành, anh nói gì?"
Trong ánh mắt đang nhìn cô của anh chỉ có sự lạnh lùng, cô dần dần buông tay anh ra.

Anh không nói một lời, biến mất trong tầm mắt cô.
Sau đó, cô biết được sự thật.

Tất cả đều do anh làm.
Sau đó, cô không tin, tìm anh chất vấn.

Anh tránh mặt.

Sau đó, dù làm thế nào cô cũng không thể tìm thấy anh, cho nên cô quyết định ở nhà hai người chờ anh.

Nhưng sau cùng, anh vẫn không đến.

Khi đó vì vẫn còn tính cách đại tiểu thư, mặc dù gia thế không còn, cô vẫn có một loại ảo giác rằng nhất định sẽ có người thay cô giải quyết tốt hậu quả.

Cô mua một thùng xăng, nhắn tin cho Chư Nhất Hành, nói rằng nếu anh không đến, cô sẽ đốt nhà.

Anh thật sự không đến.


Cô cũng thật sự đốt nhà.
Sau đó, cô bị kết án.

Từ đầu đến cuối, người mà cô từng cho rằng dù có thế nào cũng sẽ thay cô thu xếp mọi thứ thật tốt kia, cũng không hề xuất hiện.

Sau đó...
Nếu cô sớm hiểu biết về nhân sinh, thì làm sao có thể ngã sâu như vậy?
Nhưng cô cũng không tự trách mình.

Năm năm qua, cô đã suy nghĩ cẩn thận về tất cả, không oán không giận bất kì điều gì.

Mọi việc trong quá khứ cũng đều đã qua.

Người trong quá khứ cũng đều đã chết.
Hiện giờ điều cô muốn đối mặt chỉ có cuộc sống thôi.

Viên Miêu đến Viện mồ côi, Bình Bình trông thấy thì chạy lại ôm lấy cô, "dì ơi, dì đến rồi."
Viên Miêu vội vàng ôm chặt bé, "Bình Bình ngoan nhất, dì nhớ con muốn chết", sau đó lấy đồ ăn vặt và đồ chơi dì mang đến từ sau lưng ra.

Bình Bình reo lên, hai người chơi đùa thân mật một lúc.

Viên Miêu dẫn bé đi làm bài tập, kiểm tra bài cũ, giữa trưa còn cùng nhau ăn cơm.

Sau khi cho bé ngủ trưa, Viên Miêu tìm viện trưởng, "Vẫn không có người nguyện ý nhận nuôi Bình Bình ạ?"
Viện trưởng lắc đầu, "Quả thật Thường Thường rất đáng yêu, cũng có không ít người hỏi qua nhưng vì bệnh tim của bé...!Tuy rằng bác sĩ nói chữa trị sớm sẽ không sao, nhưng nhiều em bé khỏe mạnh như vậy nên cũng không ai tình nguyện cấp một số tiền giúp bé chữa bệnh mà không biết tương lai sẽ thế nào.

Cô thích Bình Bình như vậy..." Viện trưởng không nói tiếp.

Viên Miêu lắc đầu, "Không được, bà cũng thấy đấy, tôi cũng không có tiền."

Viện trưởng thở dài, "Nhân chi thường tình, tôi có thể hiểu được.

Rất nhiều người cảm thấy Viện mồ coo chức từ thiện, thật ra đó chỉ là điều cơ bản nhất.

Làm viện trưởng nhiều năm như vậy, tôi cũng không còn kỳ vọng cao ở mọi người nữa.

Ai cũng phải lo cho cuộc sống của mình trước." Bà dừng một chút, nói, "Nhưng mà, nếu cứ chờ đợi như vậy, đành phải phó mặc Bình Bình cho số phận."
Viên Miêu dành một ngày ở Viện mồ côi chăm sóc Bình Bình.

Trước khi đi, cô ôm Bình Bình, "Bình Bình, cuối tuần này đi lại tới thăm con, con muốn gì nào, dì sẽ mang đến cho con."
Bé ôm cô, không nói lời nào.
Viên Miêu hỏi lại một lần nữa, Bình Bình nói, "Con không cần gì cả, dì ơi, dì tới thăm con là tốt rồi ạ." Viên Miêu sửng sốt, cô ôm Bình Bình trong lòng, bật khóc.
Bình Bình tưởng rằng mình đã làm sai điều gì, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Viên Miêu, "dì ơi dì..."
Viên Miêu càng ôm chặt hơn, "Không sao đâu Bình Bình, chỉ là dì cảm thấy Bình Bình đáng yêu biết bao.

Không sao đâu, cuối tuần dì nhất định sẽ đến thăm con."
Khi Viên Miêu đi ra ngoài, cô liền nhìn thấy người mình mới gặp vào hôm qua.

Cô đứng lại, hít thở vài hơi sâu.

Cô từng tưởng tượng về cảnh này không ít lần.

Anh bước về phía cô, hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
Giọng cô bình thản: "Anh đến đây làm gì?"
Anh hừ khẽ: "Tôi không biết, có thể chỉ là muốn xem một chút xem, Viên đại tiểu thư của năm đó bây giờ thành ra cái bộ dáng gì."
"Vậy bây giờ anh có đáp án chưa?"
Anh nhìn cô, trầm mặc không nói.

Trên người anh là thương hiệu đắt tiền hàng đầu thế giới, trên người cô là quần áo mua từ cửa tiệm ven đường.

Anh vẫn có kiểu tóc hoàn mỹ như ngày trước, màu tóc đen như mực; mà cô, người từng tự hào về mái tóc của mình nhất, hiện giờ đã cắt ngắn nó đi, vết cắt cũng không đều, còn vì ăn uống thiếu chất mà màu sắc ảm đạm.

Viên Miêu không đi quá giới hạn, "Ngài xem xong chưa? Xong rồi thì tôi phải đi."
Anh chú ý tới chữ "Ngài", cũng không biết thế nào lại buột miệng thốt ra, "Viên đại tiểu thư cũng có lúc gọi người khác là "ngài" à?"
Viên Miêu mỉm cười yếu ớt, nhìn chằm chằm vào chiếc nút trước ngực anh, "Chuyện này không phải rất bình thường sao? Tôi thấy không gọi thì mới là người không hiểu chuyện.


Nếu có chỗ nào không đúng, mong Chư tổng rộng lòng bỏ qua."
Viên Miêu nói những lời này rất hợp lý, người khác nghe sẽ không thấy có chỗ không đúng; nhưng khi vào tai Chư Nhất Hành lại biến thành những lời chanh chua biết bao.

Vậy mà anh không thể bắt được lỗi sai nào, chỉ cảm thấy dường như trong ngực mình có điều gì đó vừa sụp đổ, không nói được gì để phản kích cô.

Viên Miêu lùi về sau một bước, "Chư tiên sinh, ngài đang vội, tôi đi trước." Cô vừa xoay người đi đã bị Chư Nhất Hành bắt lấy, "Tôi cho cô đi chưa?"
Viên Miêu nhíu mày nhưng không giãy giụa, "Chư tiên sinh còn có điều gì muốn phân phó?"
Vật đổi sao dời, những cuộc đối thoại giữa Chư Nhất Hành và Viên Miêu đã từng không như thế này.

Khi đó, Viên Miêu luôn cao cao tại thượng, vô hình trung khi nói chuyện với anh lại mang theo cảm giác ra lệnh, dẫu cho cô thật lòng yêu anh, anh cũng không đặt trong lòng.

Vậy mà bây giờ, cô cư xử hèn mọn như vậy, nói chuyện hèn mọn như vậy, lại mơ hồ làm anh có một chút cảm giác bị coi thường.

Ngày trước, nếu có người chọc giận Viên Miêu, cô nhất định không bao giờ để yên.

Vậy mà hôm qua anh vừa đá đổ bát cơm của cô, cô cũng không thèm lên mặt dạy dỗ anh sao?
"Ra tù lúc nào?"
Cô nói đơn giản, "Đã quên rồi."
"Tôi nhớ cách đây không lâu."
Cô ngẩng đầu, tựa hồ mang theo một nụ cười yếu ớt, giọng điệu chân thành, "Tôi muốn cảm tạ Chư tiên sinh về việc ấy.

Nếu năm đó ngài tàn nhẫn hơn một chút, tôi chắc chắn đã bị phán mười năm tù trở lên tội phóng hỏa chứ không phải chỉ dưới ba năm tội cố ý phá hoại tài sản."
Anh dừng một chút, rõ ràng anh cao cao tại thượng nhưng không biết vì sao trong lòng lại chật vật, "Cô còn có thể hiểu được điều này."
"Đúng vậy.

Tôi cảm ơn Chư tiên sinh đã chừa một con đường sống."
"Cô không hận tôi?"
"Xin lỗi, tôi không có nhiều sức lực như Chư tiên sinh.

Tôi còn phải chăm sóc gia đình mình, tôi còn phải sống."
Nói tới đây, Viên Miêu dùng một chút lực, Chư Nhất Hành liền buông lỏng tay ra.

Cô khẽ gật đầu với Chư Nhất Hành rồi rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.