Không Yêu Lúc Sau

Chương 49: 49: Chương 20-1




Suốt dọc theo đường đi Viên Miêu chỉ cảm thấy giống như bị rút gân, mềm yếu không có sức lực.

Đi được nửa đường, quả thực không nhịn được, xuống xe đi bộ tới một công viên nhỏ, trốn ở một chỗ không người, vừa đau đớn vừa khóc một trận.
Cuộc sống, khó khăn như vậy.
Một cụ bà đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng này của cô, liền khuyên bảo cô: “Cô gái à, có chuyện suy nghĩ, người sống, điều quan trọng nhất là sống tốt.

Những thứ khác, còn có chuyện gì nữa? Lúc còn trẻ tầm nhìn hạn hẹp, điều gì quan trọng cũng phải nhớ trong lòng.

Chờ đến khi con tới tuổi của ta sẽ phát hiện, không có chuyện gì quan trọng hơn so với người một nhà sống khỏe mạnh bình an.”
Viên Miêu đã cảm ơn bà ấy, cụ bà lại khuyên cô mấy câu.

Viên Miêu nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, thấy Lôi Diệp, liền nghe máy.
“Mẹ, con đã về đến nhà, lúc nào mẹ trở về?”
Viên Miêu một mặt lau nước mắt một mặt cố ý làm ra giọng nói thoải mái: “Nơi này về đến nhà còn có một đoạn đường, còn phải một lúc nữa.”
Bình Bình quay đầu đi lặp lại một lần, liền nghe Lôi Diệp nói: “Vậy để cho con bé trở về đi, cũng không cần mang theo thứ gì, dì mua thêm một chút thức ăn là được.”
Đầu kia Tằng Nhược An nói: “Không phải là quầy rau dưới tầng sao? Để cháu đi mua.”
Bình Bình nói: “Mẹ, bà nội nói mẹ nên đi thẳng về đi.”
Nghe giọng nói trong nhà, trong lòng Viên Miêu thoải mái hơn nhiều.

Cô lau nước mắt: “Được, lần này mẹ trở về ngay.”
Cô tìm một phòng vệ sinh công cộng, nghiêm túc rửa mặt, hướng về phía gương cố gắng tươi cười, trong lòng lặng lẽ nói: “Viên Miêu, vì mẹ và Bình Bình, mày phải cố gắng lên!”
Nghĩ lại, nước mắt lại lặng lẽ chảy ra.
Cô lại rửa sạch, một bên rửa mặt, một mặt muốn, kỳ thi lần này cũng không cần quá lo lắng, sang năm lại đến.

Đúng lúc, cô cũng không chuẩn bị đầy đủ cho kỳ thi.

Cô yên lặng suy nghĩ kế hoạch trong lòng của chính mình, động một cái dùng suy nghĩ, cô không muốn khóc nhiều như vậy.

Lại rửa mặt thêm vài lần, còn đặc biệt chấm một ít nước lên mắt, rồi lau khô, lại vỗ mặt một cái, dụi mắt, nhìn gương thêm chút nữa, mặc dù có thể nhìn ra ánh mắt có chút đỏ, có chút sưng, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu, hướng về phía gương nắm chặt tay một cái, một lần nữa mới đi về hướng mặt trời.
Viên Miêu về đến nhà, Bình Bình vừa đi lên đón, trong miệng còn ăn một miếng thịt: “Mẹ, mẹ đã về?”
“Ừ.” Vừa nhìn thấy Bình Bình, cô liền muốn khóc, liền cố nhịn khóc.
“Kỳ thi thế nào?” Tằng Nhược An hỏi.
“Ừ, tạm được đi, còn một môn thi cuối cùng vậy.” Cô để túi xuống, kêu Bình Bình: “Hai ngày nay con không nghe lời của chú An sao?”
“Không có.

Bình Bình và chú An rất tốt, phải không, chú An?”
Tằng Nhược An nói: “Bình Bình rất ngoan.”
Viên Miêu nhìn Bình Bình, nhớ tới lần đầu tiên Tằng Nhược An nhìn thấy Bình Bình, liền đoán ra Bình Bình là con của Chư Nhất Hành, nếu như Chư Nhất Hành cố chấp tìm hiểu tiếp, một ngày nào đó sẽ phát hiện ra sự thật của Bình Bình.
Suy đi nghĩ lại mấy lần, cô nghĩ đến, hôm nay Chư Nhất Hành chặn đường cô, chẳng lẽ, anh ta đã biết mình ở chỗ này? Nhớ tới chuyện hôm nay, nghĩ tới cô cũng có chút sợ hãi.

Nếu như có một ngày đụng phải, cô sẽ làm cái gì?
Trong lòng có chuyện, cũng không thể nào chủ động.

Ăn cơm trưa xong, Lôi Diệp đưa Bình Bình đi ngủ, Viên Miêu rửa bát, nhìn phòng ngủ một chút, Tằng Nhược An để ý tới động tác của cô, nhìn cô.
Viên Miêu mím môi hướng về phía cửa, hai người nhẹ nhàng đi ra.
Hai người đi xuống tầng, Tằng Nhược An hỏi có chuyện gì.

Viên Miêu nói: “Ra khu nhà đằng sau nói.” Nhất định ra khu nhà đằng sau, Viên Miêu nói: “Sáng hôm nay Chư Nhất Hành tới tìm tôi.”
“Thế nào?”
“Anh ta biết Bình Bình là con của tôi.”
Từng Nhược An ngạc nhiên: “làm sao anh ta biết? Vậy anh ta biết Bình Bình thuộc về anh ta?”

Viên Miêu lắc đầu: “Anh ta liên tục hỏi tôi, tôi không có nói cho anh ta.” Cô không muốn khóc ở trước mặt Tằng Nhược An, nói tiếp: “Tôi thật sự sợ hãi.

Vừa lo lắng cho Bình Bình, lo lắng cho mẹ của tôi, anh biết…” Cô không nói được.
Tằng Nhược An vỗ vai cô, chỉ biết thở dài.
“Tôi chính là vẫn cảm thấy, để cho mẹ tôi và Bình Bình ở Vân thành, cách tôi không xa, mới là lựa chọn tốt nhất.

Bây giờ tôi cảm thấy không phải, tôi phải để bọn họ rời đi.

Nếu không, một ngày nào đó gặp mặt nhau, tôi không biết làm thế nào.”
“Để cho bọn họ rời đi? Đi chỗ nào? Còn em thì sao?”
Viên Miêu cười khổ: “Chư Nhất Hành và tôi, rốt cuộc chỉ sợ là tốn sức.

Nhược An, có một yêu cầu không mong muốn, tôi phải nhờ anh giúp đỡ.”
“Em không cần khách sáo với anh như vậy, em nói đi.”
Viên Miêu mở miệng một cái, nhưng vẫn nói ra: “Vốn thật là lời này tôi không nên nói, nhưng tôi thật sự là không có cách.

Nhược An, có thể hay không đem mẹ tôi và Bình Bình nhờ anh? Sống trong căn nhà đó của anh, tiền thuê phòng cứ theo như thường lệ tôi sẽ trả cho anh.”
“Em nói là trở về Vân thành?”
“Ừ.”
Tằng Nhược An nói: “Anh không có cái gì xấu, tiền thuê nhà anh cũng không cần, căn nhà kia vốn chính là cho em.”
“Tôi nhất định sẽ trả cho anh.” Viên Miêu kiên quyết nói: “Vốn là không nên gây thêm phiền phức cho anh, nhưng tôi cũng thật sự là không có cách.

Ngày thường anh cũng không cần lo lắng cho bọn họ, không có gì đặc biệt, bọn họ có thể sinh hoạt bình thường.


Chính là nếu như có việc gì gấp, cách tôi khá xa.” Cô nói tới chỗ này, lại nghẹn ngào: “Liền nhờ anh.”
Tằng Nhược An vỗ về cô: “Miêu Miêu, Miêu Miêu đừng khóc.’
Viên Miêu cúi đầu lau nước mắt: “Tôi quả thật không có cách khác, nếu không, tôi thật sự là bất đắc dĩ.”
Tằng Nhược An nói: “Vấn đề không phải là nhà, vốn là cho em, có tiền hay không, nói đến tình cảm.

Chỉ cần bọn họ trở về Giang thành, chăm sóc cho dì và Bình Bình, em không nói, anh cũng sẽ làm.

Nhưng mà, Miêu Miêu, dù sao Bình Bình cũng là con trai của Chư Nhất Hành, em giữ bí mật như vậy, đây không phải là một cách.”
“Bình Bình và anh ta không có quan hệ!”
Tằng Nhược An thở dài: “Miêu Miêu, anh biết em hận anh ta.

Nhưng cách mà hai người hòa hợp sống chung, cũng không phải là một cách.”
“Là anh ta không buông tha cho tôi.”
Tằng Nhược An lại thở dài: “Miêu Miêu, em có cảm thấy, có khả năng hay không, là Chư Nhất Hành vẫn thích em?”
Viên Miêu rất quyết liệt trả lời: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Tằng Nhược An đưa tay lên: “Được rồi, Viên Miêu, em hãy bình tĩnh lại.

Chúng ta với tư cách là bác sĩ, cũng cần phải học một số kiến thức tâm lý.

Anh không nói về tâm lý, chỉ nói lẽ thường thôi, hiện tại Chư Nhất Hành dây dưa với em, hẳn anh ta cũng không vui vẻ.”
“Tôi cảm thấy anh ta rất vui vẻ.”
Tằng Nhược An thở dài: “Miêu Miêu, lần đó vì chuyện sinh nhật của Nhược Cẩm, sau đó anh tìm anh ta.

Anh hỏi hắn, vì sao phải đối xử như vậy với Nhược Cẩm, anh yêu cầu hắn xem xét lại tình cảm với Nhược Cẩm.

Hắn hỏi anh, thời điểm Nhược Cẩm phản bội người khác, có phải hay không cũng nghĩ tới cảm nhận của người khác? Lúc ấy anh sững sờ một lúc.

Nói thật, dù gì anh cũng là anh trai của Nhược Cẩm, anh hỏi hắn có chuyện gì.

Hắn không trả lời.


Sau đó anh hỏi hắn, có phải là chuyện Nhược Cẩm đối với em năm đó? Bởi vì Nhược Cẩm từ nhỏ đến lớn, làm nhiều chuyện sai lầm vô lý như vậy.

Hắn không trả lời anh, chỉ nói là: ‘Người là của tôi, giải quyết cũng là tôi giải quyết, không tới lượt người khác.’ anh cũng biết hắn là thật sự để ý.” Nói tới chỗ này, anh ta cười khổ: “Đáng tiếc làm sao Nhược Cẩm cũng không nghe, còn tưởng rằng chia rẽ hai người, con bé liền có cơ hội.

Giống như anh, sớm biết mình tuyệt đối không có cơ hội.” Câu nói cuối cùng này, anh vô tình nói ra, để cho Viên Miêu nghe được trong lòng không được tốt.
Tằng Nhược An nói: “Theo quan điểm của em, cách làm bây giờ của Chư Nhất Hành, anh cũng rất tức giận, bởi vì hoàn toàn không hợp lý.

Nhưng theo quan điểm làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, Chư Nhất Hành là một người có tính cách khắc kỷ(*) lại là người có chút nhạy cảm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện mình cho là vô nghĩa.

Giống như khóa học năm đó, em cũng cho là anh ta cố gắng không để em bị đuổi khỏi lớp, nhưng sau khi anh nghe nói liền biết là không phải vậy.

Nếu như không phải từ trong lòng anh ta nghĩ là làm vậy, hắn tuyệt đối sẽ không ở trước mặt mọi người nói em làm bạn gái của hắn.

Cách nói có hàng nghìn cách, giống như anh, mặc dù đã viết thư cho em, nhưng lúc đó, anh sẽ nói, đó là em họ của tôi.” Anh ta tự cười nhạo một tiếng: “Sau khi anh nghe nói cũng biết, hắn chính là muốn cùng anh cướp, chỉ là, không dễ dàng để nói trực tiếp với anh.” Anh ta nhìn Viên Miêu: “Suy nghĩ của Chư Nhất Hành rất sâu, lại lạnh lùng, không muốn nói với bất kỳ ai.

Các người đều là bạn bè của anh, anh ngược lại cũng không phải khuyên em cái gì, chẳng qua là phí sức như vậy nữa, đối với người nào cũng không tốt.”
Viên Miêu nói: “Nhược An, tôi biết anh muốn tốt cho tôi.

Nhưng anh nói Chư Nhất Hành vẫn còn tình cảm với tôi, đánh chết tôi tôi cũng không tin.

Nói đến bất hiếu, lúc anh ta giết ba của tôi, tôi thậm chí vẫn ảo tưởng.

Tôi đốt nhà, bị đưa ra tòa án, mặc dù nói là Nhược Cẩm báo án, nhưng anh ta từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện, cho nên anh ta nói, anh ta vui vẻ, tôi thật sự tin tưởng.” Viên Miêu nói xong lời cuối cùng, trong lòng vẫn rất đau.

Nhiều năm như vậy, cô cho rằng cô đã buông bỏ tất cả hy vọng đối với anh ta, cô cho rằng mình đã tìm được tất cả lý do hợp lý, cô cho rằng mình đã có thể buông bỏ, không nghĩ tới, lúc sẽ nhắc tới với người khác, vẫn là rất đau.

Khi đó cô thật sự chờ đợi anh ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.