Editor: Cánh Cụt Nhỏ
Beta: Lam Ái (Linh Lam Gia Trang)
Vui lòng không REUP truyện DƯỚI MỌI HÌNH THỨC
************
Vài năm trước cô là một đại tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước, hiện tại cứ cái gì tốt cho cuộc sống thì cô sẽ dùng.
Mất hai ngày Viên Miêu mới trả được phòng trọ, thứ gì có thể bán được cô đều bán hết.
Thật ra trong phòng cô cũng không có gì nhiều nhặn, chỉ có một số đồ điện cũ, bàn ghế cũ với xoong nồi bát đĩa đã sử dụng.
Những món đồ này không phải đồ mới nên cô không cảm thấy tiếc khi bán đi.
Hơn nữa mấy năm nay mẹ cô không mua thêm bộ quần áo nào, vì vậy hành lý của bọn họ rất đơn giản.
Căn bản, tất cả tài sản của bọn họ là tấm thẻ ngân hàng của Viên Miêu.
Khi họ rời khỏi khu trọ thì hàng xóm xung quanh cũng chào tạm biệt họ.
Khi Lôi Diệp mới chuyển đến, vì bà vẫn chưa thích nghi được cuộc sống ở nơi này nên hay xảy ra xích mích với hàng xóm xung quanh.
Viên Miêu giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn, đó là nói chuyện nhẹ nhàng với mọi người, bảo rằng mình từ nơi khác chuyển đến đây, mong mọi người quan tâm và bỏ qua cho.
Nhờ vậy mâu thuẫn dần dần không còn nữa.
Bây giờ, khi bọn họ rời đi, mọi người đều đi ra tạm biệt bọn họ.
Viên Miêu nói: "Mấy bác gái, bây giờ con phải đi rồi.
Mấy năm nay nhờ mọi người chăm sóc hai mẹ con con, hai mẹ con con vô cùng cảm kích ạ."
Một bác gái hỏi: "Vậy hai người định đi đâu?"
Lôi Diệp định nói thì Viên Miêu nói: "Chúng con muốn vào nam xem sao, nghe nói ở đó có nhiều cơ hội làm việc hơn ở đây."
Sau khi ba người lên xe, Lôi Diệp nói: "Vì sao vừa nãy con không nói với họ là chúng ta về Giang Thành?"
Viên Miêu nói: "Không cần mẹ ạ, dù sao chúng ta chỉ xã giao với bọn họ.
Hơn nữa, không phải chúng ta đến Giang Thành ở hẳn, ngược lại con thật sự muốn vào nam nên con trực tiếp nói thẳng."
Sau khi nhìn ghế trong xe, Lôi Diệp nhận ra đây là ghế hạng nhất, bà phàn nàn Viên Miêu chi nhiều tiền quá.
Bên cạnh có một hành khách nói: "Có phải lúc mọi người mua ghế hạng hai thì hết mất rồi đúng không? Lúc tôi mua cũng hết vé."
Viên Miêu cười nói: "Lúc tôi mua vẫn còn.
Nhưng tôi đi cùng một người già và một trẻ nhỏ nên chỗ ngồi vẫn cần rộng rãi một chút, nhất là trẻ con.
Hơn nữa, tiền vé hai khu ghế cũng không hơn kém nhau nhiều lắm."
Hành khách nói: "Ồ thật không? Hôm kia tôi mua vé thì đã hết sạch rồi." Cũng may lúc đó Lôi Diệp đang sắp xếp hành lý nên bà không nghe thấy.
Đường sắt cao tốc rất phát triển, thời gian từ Vân Thành đến Giang Thành cũng không lâu.
Năm năm chưa về, Giang Thành đã thay đổi rất nhiều.
Rốt cuộc, dù sao vẫn là cố hương nên Lôi Diệp ngồi trong taxi không nhịn được nhìn ra bên ngoài, lắm lúc kích động nói chuyện với Viên Miêu.
Có người đang tổ chức hôn lễ trên bờ sông, Viên Miêu liếc nhìn, sau đó cô quay mặt đi chỗ khác.
Tài xế nói: "Lúc trước có một đôi thanh niên dựng màn cầu hôn thắp sáng nửa mặt sông bắn pháo hoa năm đó, gia thế của bọn họ không ai có thể so sánh được, nhà trai hay nhà gái đều giàu có.
Nhất là gia đình nhà gái, gần như là người giàu nhất ở Giang Thành.
Đáng tiếc..." Ông ta lắc đầu.
Lôi Diệp và Viên Miêu không đáp lời.
Viên Miêu chỉ bế Bình Bình lên ôm một cái.
Lần này Viên Miêu không do dự, trực tiếp yêu cầu tài xế dừng lại tại chỗ đỗ xe của khu nhà trọ gần với trường đại học Giang Thành và bệnh viện.
Lôi Diệp dẫn Bình Bình xuống xe, nhìn thấy Viên Miêu đang sắp xếp hành lí thì bà đến cạnh hỏi: "Bây giờ chúng ta ở đâu?"
Viên Miêu nhìn xung quanh rồi nói: "Trước tiên chúng ta đến KFC ăn gì trước đã.
Ăn xong thì mẹ và thằng bé ngồi ở đó, còn con đi tìm nhà trọ, một lúc sau con sẽ quay lại."
Lôi Diệp sửng sốt nói: "Ngay chỗ này?"
"Chỗ này cách bệnh viện hai đến ba trạm dừng xe, đi xe đạp chỉ cần mất mười phút là đến nên chỗ này là lựa chọn tốt nhất."
"Nhưng mà, tiền thuê nhà..."
"Không quan trọng." Viên Miêu nói: "Con vẫn còn một ít tiền.
Con đã xem qua vài phòng trọ trên mạng, bây giờ con chỉ đến kiểm tra thôi." Viên Miêu dẫn bọn họ đến KFC, còn bản thân đi lên xe bus công cộng rồi gọi mấy cuộc điện thoại.
Lôi Diệp dẫn theo Bình Bình nên bà không dám đi lung tung.
Tuy con gái nói chuyện cũng có lý nhưng dù sao đây cũng là nơi cũ, vẫn có khả năng sẽ gặp lại người quen cũ.
Bình Bình đi theo cũng đứng im.
Khó khăn chờ đến khi Viên Miêu trở về, Lôi Diệp tưởng cô không tìm được nhà, nhưng rồi bà sửng sốt khi cô nói đang đi tìm nhà.
"Liệu chúng có khả năng tìm được không?"
Viên Miêu cười nói: "Vì sao không thể tìm được? Chỉ cần có quyết tâm thì chúng ta sẽ tìm được thôi, dù trước đây con cảm thấy việc này rất khó vì ngoài kia có nhiều sự lựa chọn và mình lại có quá nhiều mong muốn."
Cô ôm Bình Bình đứng lên bỗng thấy trên tay mình ướt nhẹp.
Cô sờ quần của Bình Bình một lần nữa, đúng là ướt rồi.
"Con tè dầm à?"
Mặt Bình Bình đỏ bừng, cậu bé giấu mặt vào ngực cô.
Viên Miêu liếc mắt nhìn Lôi Diệp rồi hỏi Bình Bình: "Tại sao con buồn vệ sinh mà không nói với bà ngoại?"
Bình Bình vẫn không nói.
Lôi Diệp nói: "Mẹ thật sự không biết thằng bé muốn đi vệ sinh, bản thân mẹ vẫn ngồi yên, mẹ không ngờ là..."
Viên Miêu mỉm cười nói: "Không có việc gì, không phải trẻ con tè dầm là chuyện bình thường à?" Cô hôn một cái xuống mặt Bình Bình: "Tuy nhiên lần sau nếu Bình Bình muốn đi vệ sinh thì phải nói với bà ngoại hoặc cô nhé.
Vì nếu tè ra quần sẽ rất khó chịu, đúng không Bình Bình?"
Vốn dĩ Bình Bình lo lắng mình sẽ bị mắng, nhưng khi nghe thấy cô nói vậy thì cậu bé duỗi cánh tay ra ôm cổ cô.
Viên Miêu cùng Lôi Diệp và Bình Bình đến một phòng trọ.
Căn phòng này vừa cũ vừa nhỏ, lại còn hơi ngột ngạt, cánh cửa hình như sắp hỏng.
Tuy vậy nơi này tốt hơn chỗ ở của bọn họ ở Vân Thành nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
Lôi Diệp dẫn Bình Bình vào phòng ngủ, Viên Miêu thì ngủ ở ghế sofa.
Từ khi về ở với Viên Miêu, có mấy lần Bình Bình thức giấc lúc nửa đêm.
Viên Miêu nghĩ đến hoàn cảnh của mình mấy năm trước khi ở trong tù, cảm thấy đứa trẻ này rất giống mình, trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Cô càng âm thầm quyết tâm, nhất định phải đối xử tốt với cậu bé, không để cho cậu bé chịu thêm tổn thương nào nữa.
Mới ba giờ sáng thứ hai Viên Miêu đã dậy đăng ký.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, đèn đường vẫn sáng rực nhưng lại không thể nhìn thấy những vì sao.
Khi Viên Miêu đang tản bộ trên đường, cô bỗng nhớ tới câu bác tài xế nói màn pháo hoa cầu hôn chiếu sáng nửa con sông.
Vì màn pháo hoa đó mà Chư Nhất Hành đặc biệt cho người tắt đèn đường.
Hôm đó thời tiết rất tốt, đột nhiên đèn đường bị tắt, cô hoảng sợ hét một tiếng rồi nhào vào lồng ngực Chư Nhất Hành.
Anh ta vòng tay đỡ lấy eo cô, pháo hoa được bắn sáng vụt lên, hết đóa này đến đóa khác.
Ngay vào lúc đóa hoa nở rộ rực rỡ nhất xuất hiện cũng là lúc anh quỳ một chân trên mặt đất, nhìn về phía cô cầu hôn.
Cô vui mừng bật khóc, nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng thật không ngờ, anh lại là người khiến cô gục ngã nặng nề đến vậy.
Viên Miêu xoa nhẹ khuôn mặt, từ lâu cô đã không còn khóc vì chuyện này nữa rồi.
Nhưng bỗng nhiên cô chợt nhớ đến hôm Chư Nhất Hành và Tằng Nhược Cẩm thân mật đứng trước quầy bán vé, cô thở dài, đó là cuộc sống hạnh phúc của anh ta! Dù sao đó cũng không phải cuộc sống hạnh phúc của cô, mà vốn dĩ, cô cũng chẳng có được cuộc sống như thế.
Chuyện này đã không liên quan gì đến cô nữa rồi.
Cô đứng xếp hàng từ sớm nên đã lấy được số thứ tự khám bệnh như ý muốn.
Tám giờ sáng bệnh viện mới bắt đầu làm việc, cô ở phòng khách của bệnh viện đợi Lôi Diệp dẫn Bình Bình đến.
Đợi khi bọn họ xuất hiện thì đã là mười giờ.
Viên Miêu mang theo tất cả hồ sơ bệnh án lúc trước của Bình Bình đến, bác sĩ nói: "Từ những bệnh án trước đây, không khó khi chuẩn đoán tình trạng bệnh của cậu bé.
Vấn đề là bây giờ chúng tôi không còn giường bệnh nên không có cách nào điều trị cho cậu bé được."
Viên Miêu không nghĩ tới sẽ phát sinh vấn đề này, mơ hồ hỏi: "Không có giường bệnh à?"
"Đúng vậy."
"Các ông không thể thêm giường được à?"
"Những gì tôi nói vừa nãy đã bao gồm cả giường phụ.
Vì vậy thật sự chúng tôi không còn giường bệnh nào cả."
"Chúng tôi cần phải phẫu thuật, chỉ mất mấy ngày là chúng tôi có thể xuất viện, về nhà dưỡng thương cũng được."
"Tôi biết, chi phí giường bệnh là cô trả tiền, chúng tôi sẽ cố gắng không để cho cô ở bệnh viện quá lâu, nhưng thật sự chúng tôi không còn giường bệnh."
"Phòng bệnh cao cấp của các ông đâu rồi?"
Bác sĩ vô thức nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi không trả lời.
Viên Miêu nói: "Bác sĩ, nếu có phòng bệnh cao cấp thì chúng tôi đồng ý ở đấy."
Bác sĩ nói: "Cô gái, không phải tôi không nói cho cô.
Nếu cô đã biết có phòng bệnh cao cấp thì hẳn cô cũng biết rằng không phải cứ trả tiền là sẽ có thể vào đấy được."
Cả người Viên Miêu như bị tạt một gáo nước lạnh.
Đúng vậy, đây không phải là lúc cô đi cắt ruột thừa như hồi nhỏ: "Vậy chúng tôi phải đợi đến bao giờ?"
"Điều này hơi khó nói trước.
Hay là cô cho tôi số điện thoại, nếu có giường bệnh thì tôi sẽ gọi điện lại cho cô."
Viên Miêu chỉ có thể trở ra, Lôi Diệp dẫn theo Bình Bình, một già một trẻ đều nhìn cô.
Điện thoại của Viên Miêu vang lên.
Tuy trên điện thoại là dãy số mà hơn năm năm nay cô không nghĩ đến nữa, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ rất kỹ đoạn chia tay kia.
Cô tắt điện thoại, ngồi trong phòng khách bệnh viện nghĩ cách giải quyết.
Lôi Diệp thở dài: "Trước đây mẹ không để tâm đâu.
Bây giờ mẹ mới cảm thấy dù chỉ một chút chuyện thôi cũng khó khăn ghê gớm."
Viên Miêu không trả lời.
Bình Bình cọ tới cọ lui trên đầu gối cô.
Cô kéo Bình Bình đến gần mình, cậu bé ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt nhìn cô.
"Hay chúng ta về đi? Ngồi mãi ở chỗ này cũng không tìm ra được cách giải quyết đâu.
Bây giờ chúng ta không thể chữa bệnh cho thằng bé." Lôi Diệp lựa lời khuyên nhủ Viên Miêu nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Điện thoại của Viên Miêu lại vang lên.
Viên Miêu nhìn màn hình, cô không bắt máy nhưng cũng chẳng tắt cuộc gọi.
Đầu dây bên kia cố chấp gọi đến, Viên Miêu vẫn nhất quyết không nhận, chỉ im lặng theo dõi.
Cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc nhưng có một tin nhắn được truyền đến: "Cô đang đùa tôi à?"
Viên Miêu đứng lên, cô gọi một cuộc điện thoại, vừa đợi bên kia bắt máy vừa đi về phía cửa.
Sau nửa giờ, Viên Miêu đi vào nói: "Chúng ta có giường bệnh rồi."
P/S: Spoil 1 chút chương 4-1 nam8 xuất hiện nha mọi người=)).