Đợi đến khi Nam Tịch
Tuyệt chịu buông cô ra, cô cũng đã không còn một chút hơi sức, mềm mại
vùi ở trong ngực anh, mặc cho anh ôm đi tắm, lau khô, rồi sau đó hai
người bỏ qua tấm ga giường đã bị chơi đùa xốc xếch đến không chịu nổi,
cùng nhau chen chúc trên cái giường nhỏ trong phòng của cô.
Đầu
còn chưa kịp chạm tới gối, An Nhiên đã ngủ thật say. Nam Tịch Tuyệt ôm
lấy cô, lần đầu ôm cô mà chỉ có một ý niệm đơn thuần tốt đẹp : có cô là
tốt rồi.
Đêm tối có thể che giấu được rất nhiều thứ, có thể để
cho người ta trở nên yếu ớt mà dựa sát vào nhau. Trong khi đó, lúc ban
ngày thì luôn chuẩn bị tốt trang phục và đạo cụ, lại vừa cứng đầu, kèm
theo một khuôn mặt lạnh khi làm việc.
Sáng sớm hôm sau, An Nhiên
vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy ngay lồng ngực rắn chắc của Nam Tịch
Tuyệt, hô hấp của anh ở ngay trên đỉnh đầu cô, đều đều mà an ổn. Cô ở
trong lòng anh xoay lưng lại, cuộn tròn người. Chỉ sợ đến khi anh tỉnh
lại, có thể sẽ dùng loại ánh mắt lạnh lùng đó để nhìn cô
Tối qua, An Nhiên còn có một chút ý nghĩ ngây thơ, cảm thấy một đêm này đi theo
anh, coi như là để thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm qua của mình. Có lẽ cô
cũng nên học tập Yến tử một chút, sau một đêm rồi ai đi đường nấy, cũng
không ai nợ ai. Chỉ là hôm nay, cô lại phát hiện mình đã sai hoàn toàn.
Một khi thân thể đã tiếp xúc thân mật, cô đối với anh lại càng yêu
thích không muốn rời xa, những tình cảm này sẽ có chỗ để dựa vào, sẽ
quấn lấy cô càng chặt hơn, để cho cô vẫn muốn dựa vào gần anh như cũ, ở
lại bên cạnh anh.
Hai tay An Nhiên che mặt mình, nhỏ giọng phát
ra âm thanh khổ não. Có một bàn tay ấm áp đưa qua, giọng nói hơi khàn
khan của Nam Tịch Tuyệt vang lên: "Còn đau?"
Tay của anh trượt xuống phía dưới, che lên mông cô, hơi dừng lại một chút, sau đó liền hướng đến nơi bí ẩn.
"Đủ rồi." An Nhiên ngăn anh lại, "Em. . . . . . Không có việc gì." Cô suy
nghĩ một chút, cố làm ra vẻ từng trải nói: "Tối hôm qua anh làm em cảm
thấy rất vui vẻ, cám ơn."
Cô đưa lưng về phía anh, không thấy hai mắt của anh nheo lại lộ ra một tia nguy hiểm.
Cô chậm rãi ngồi dậy, hai tay che ngực, thân thể trần truồng xuống giường, trở lại căn phòng của Nam Tịch Tuyệt nhặt lên chiếc váy tối hôm qua mặc vào. Trên chiếc giường đơn, một chút vết máu nhỏ khô khốc rất chói mắt, cô sững sờ nhìn nó chằm chằm, đôi môi cũng bị cô cắn thành những dấu ấn nhỏ.
Có âm thanh cửa mở rồi đóng lại. Anh đi rồi, An Nhiên không nhịn được khóc thút thít. Cho đến khi có bóng đen bao phủ chính mình,
đôi mắt cô đẫm lệ mông lung, chính là Nam Tịch Tuyệt, anh xách theo một
túi quần áo, bên trong có áo lót và váy mới mua.
Anh ngồi xổm xuống, giúp cô lau nước mắt trên hai má: "Không khóc. Thay quần áo thôi."
An Nhiên cầm tay anh: "Anh. . . . . . Anh sẽ bỏ qua cho cha em sao?"
Cả người Nam Tịch Tuyệt cứng lại, từ từ rút về tay mình về: "Trước mắt anh không có chứng cớ xác thực."
An Nhiên đè nén nức nở một tiếng: "Em hiểu rõ rồi."
Sau khi về đến nhà, An Nhiên nằm lì ở trên giường hai ngày, đôi chân mới
không còn nhũn ra nữa. Chỉ là có một chút dấu vết ở nơi nào đó hai ngày
nay ngược lại càng thêm rõ ràng . Hôm đó lúc thay quần áo cô cũng không
để ý nhiều, chỉ thấy có chút đỏ lên, mà sáng hôm sau lúc cô dậy đi tắm,
lại kinh hãi phát hiện tất cả lớn nhỏ đều là vết máu bầm. Về phần giữa
hai chân, lại sưng đỏ không chịu nổi, bên trong đùi còn bị mài rách da.
Cô lấy lọ thuốc mỡ đè ở dưới gối ra, đỏ mặt bắt đầu vẽ loạn. Khó trách
ngày đó lúc chia tay, Nam Tịch Tuyệt lại đem cái này nhét vào trong tay
cô. Cảm giác đau rát biến mất không ít, cô do dự nhìn dấu răng bên ngực
trái của mình, thầm nghĩ vật này có thể thoa lên mặt không?
"Meo meo. . . . . ." Em gái Phỉ Phỉ đẩy cửa phòng cô ra chen lấn đi vào, biểu tình trên mặt u mê nhìn về phía An Nhiên.
An Nhiên sợ hết hồn, từ trong chăn nhô đầu ra, quát lớn: "Đi ra ngoài, ai cho mày vào đây!"
"Khụ. . . . . ." Ngoài cửa khép hờ, giọng nói cố ý nhắc nhở của Khâu Thiếu
Trạch truyền đến, "Có khách tới nhà, dì Hồng bảo tôi lên gọi em xuống
lầu."
An Nhiên vùi thân thể trần chuồng của mình ở dưới chăn,
nghe hắn nói như vậy, không khỏi vừa thẹn vừa cáu, "Anh không có miệng
à, làm sao lại đẩy cửa phòng của tôi ra!"
Khâu Thiểu Trạch hừ
lạnh một tiếng, "Rõ ràng chính em không đóng cửa, còn trách ai được.
Chuyện xấu xa cũng đã làm rồi, còn sợ bị người khác nhìn sao?"
"Anh nói ai xấu xa?" An Nhiên đem lọ thuốc mỡ trong tay ném về phía cửa,
"Cút!" Sự thật chứng minh, Khâu Thiếu Trạch người này tuyệt đối không
nên đến gần. Sau khi trở lại, thái độ của hắn đối với An Nhiên càng
thêm ác liệt, khiến An Nhiên không có biện pháp để cùng hắn chung sống.
Ai ngờ Khâu Thiếu Trạch lại đẩy cửa tiến vào, hơn nữa còn trở tay khóa cửa lại. Nghe được tiếng khóa"Cùm cụp" vang lên, An Nhiên thay đổi sắc mặt, "Anh muốn làm gì?"
Hắn ngồi xuống bên mép giường của cô, An
Nhiên dắt chăn hướng góc tường dịch vào một cái, cố làm ra vẻ hung ác
hướng hắn quát: "Anh đi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo!"
Cách chăn, Khâu Thiếu Trạch tìm hai chân của cô, kéo cô trở lại ôm chặt lấy, nghiêng đầu hôn lên gương mặt cô.
Cả người An Nhiên khẽ run rẩy, lập tức đẩy hắn ra, "Anh, anh làm gì thế?"
Cô kinh ngạc nghi ngờ quan sát Khâu Thiếu Trạch, dùng sức chà xát nơi bị hắn hôn qua.
"An An, cậu ở đây đi, tớ vào nhé." Giọng nói của
Nam Cung Yến ở ngoài cửa vang lên, "Làm sao cậu lại khóa cửa? Mở cửa ra, tớ là Yến tử."
Khâu Thiểu Trạch đi tới mở cửa, Nam Cung Yến kinh ngạc nhìn hắn, "Làm sao anh lại ở chỗ này?" An Nhiên đối với Khâu Thiếu Trạch là chán ghét tuyệt đối trái ngược hoàn toàn với Nam Tịch
Tuyệt là yêu mến vô cùng, cô thật sự không thể tưởng tượng được cảnh
hai anh em này lại có thể kề gối tâm sự.
Khâu Thiểu Trạch không
để ý tới cô, đang muốn bước ra cửa, cái ót lại bị một vật mềm nào đó đập trúng, hắn lảo đảo, sau đó vịn vào khung cửa mới đứng vững được. Quay
đầu nhìn An Nhiên với một đôi mắt tràn ngập lửa giận.
"Meo meo ~" em gái Phỉ Phỉ vui mừng chạy đến ngồi chổm hỗm lên cái gối ôm trên mặt đất, ngẩng đầu lấy lòng Khâu Thiếu Trạch.
Nam Cung Yến lắc đầu một cái, quả nhiên, đều muốn đánh nhau. . . . . .
"Mặt cũng sắp méo hết rồi, đừng tức giận nữa. Theo tớ ra ngoài chơi đi." Nam Cung Yến không đỏ mặt chút nào rủ rê An Nhiên. Lần trước cô bị thương,
cố tình gây sự với An Nhiên. Sau đó An Nhiên lại gọi điện thoại cho cô, cô cũng đều không nhận, lúc này An Nhiên đối với cô vẫn còn tức giận,
đem cả người đều chôn trong chăn, "Người nào đùa với cậu? Cậu cho rằng
mình là ai chứ!"
Nam Cung Yến cũng không tức giận, đung đưa hai
cái chân dài, "Mình nói xin lỗi với cậu còn không được sao. Một tuần nữa là sinh nhật của mình rồi, hôm nay ba mẹ mình cố ý tới đưa thiệp mời,
buổi chiều tớ muốn đi chuẩn bị trang phục, ngày đó chúng ta mặc đồ giống nhau được không?"
An Nhiên buồn bực nói: "Cậu nói xin lỗi, tớ còn chưa chấp nhận đấy."
Nam Cung Yến nhào tới lắc cô, " An An tốt bụng, tớ nhận sai rồi vẫn không
được sao, về sau không sẽ bao giờ tức giận lung tung nữa."
An Nhiên nhô đầu ra, thấy tinh thần phấn khởi của Nam Cung Yến, "Cậu gặp được chuyện tốt gì à?"
Nam Cung Yến lắc đầu một cái, "Không có gì, ba mẹ tớ nói rồi, sẽ không cho phép anh tớ cưới Trương Nghiên đó."
An Nhiên nhắc nhở cô: "Không cưới cô ấy, sẽ càng không cưới cậu. Cậu nên chết tâm đi."
"Tớ mặc kệ, chỉ cần không cưới cô ta là tốt rồi." Ánh mắt Nam Cung Yến nhìn đáy mắt xanh đen của An Nhiên, đôi môi đỏ mọng chuyển thành hình chữ
"O" , hai tay cô nhanh chóng lật cái chăn trên người An Nhiên ra.
"Cậu đi chết đi!" An Nhiên nhào qua giành lại chăn.
Nam Cung Yến sùng bái nhìn cô: "An An, khẩu vị của cậu cũng thật nặng. Lần đầu lại có thể cuồng dã như vậy."
Yến tử lôi kéo An Nhiên, bỏ lại một đám người lớn ở phòng khách đang nói
chuyện phiếm, mang theo cô đến tiệm may Elizabeth, hai người liền đặt
may sườn sám có hình dáng giống hệt nhau.
Khi nữ chủ tiệm dịu
dàng cười nói đến chiều cao của An Nhiên thì người thấp hơn cô nửa cái
đầu Nam Cung Yến liền bất mãn oán trách: "Làm sao cậu lại có thể dài ra
được như thế."
An Nhiên đụng một cái ở trước ngực cô ấy , "Đem chỗ này của cậu chia bớt cho tớ, tớ liền chia chiều cao cho cậu."
Yến tử đang suy tính giữa hai loại vải cái nào sẽ tốt hơn, nghe vậy nhỏ
giọng nói: "Tin tưởng tớ, làm nhiều thêm mấy lần, sẽ lớn ."
Nghĩ đến Nam Tịch Tuyệt, hai mắt An Nhiên liền ảm đạm xuống, "Tớ và anh ấy đã chia tay rồi."
"what?" Ngoài kinh ngạc, Yến tử còn chèn thêm một câu, "Cậu lừa tớ!"
"Thật." An Nhiên lại gần cô, nhỏ giọng nói, "Anh ấy hoài nghi cha tớ hại bác
Anh. . . . . . Tớ không thể cùng người muốn hại người nhà tớ ở chung một chỗ. Mặc dù tớ thật sự rất thích anh ấy."
Yến tử sờ sờ cánh tay, "Thật có hiếu."
"Cút ngay, tớ nói thật lòng với cậu đấy. Cậu có thể đứng đắn một chút được
không?" An Nhiên liếc cô một cái, rốt cuộc quyết định tấm vải màu vàng
nhạt, đồng thời đem một tấm vải đỏ nhét vào trong ngực Yến tử, "Nhà các
cậu mạnh nhất là ở Trung Quốc, màu đỏ là điển hình nhất, chọn cái này
đi."
Sau khi ra khỏi tiệm may, hai người muốn vào quán bar uống
rượu, nhưng lại bị bảo vệ đuổi ra. Thời điểm hai người bị đuổi ra lần
thứ ba, bảo vệ liền không thay đổi sắc mặt cho các cô mỗi người một tấm
biển treo trên cổ, kèm thông báo: người chưa thành niên cấm vào bên
trong.
"Thôi, giả bộ đi." Nam Cung Yến đem bảng hiệu ném vào
thùng rác, "Cũng đã nói với hắn là quên mang chứng minh thư rồi. Trước
kia tớ cũng không phải là chưa vào qua chỗ này, lần đó cùng Địch An ở
trong phòng vệ sinh, siêu cấp kích thích."
An Nhiên loay hoay
bảng hiệu trước ngực, thở dài, "Bao giờ tớ mới có thể trưởng thành, tớ
ghét bị người khác xem như đứa trẻ! . . . . . . Yến tử, cậu xem đó là
ai?"
"Người nào, " Nam Cung Yến híp mắt quan sát mỹ nam mới bước từ chiếc BMW ra, "Dáng dấp khá tốt."
An Nhiên giơ hai tay lên, la lớn: "Tiểu Lục tử!"
Lục Nhược mới vừa nhìn đến hai thiếu nữ "Bất lương" này, vốn là muốn làm bộ như không thấy đi ngang qua, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện. Hắn bày
ra tư thái nhẹ nhàng, hướng họ chào hỏi: "Này, các mỹ nữ, làm gì đây?"
An Nhiên chỉ vào Lục Nhược: "Lần trước tớ cùng hắn đi vào quầy rượu, lần này cũng để cho hắn dẫn chúng ta đi vào."
"Tốt tốt." Nam Cung Yến giơ hai tay tán thành. Một bên Lục Nhược đầu đầy vạch đen, các cô có hỏi qua ý kiến của tôi sao?
Lục Nhược mang hai người đi vào, chọn chỗ ngồi, dặn dò họ không được đi
loạn, cố ý cung kính nhìn họ."Ăn thật ngon rồi chơi vui vẻ, sau đó chờ
anh quay lại tìm các em, ngoan."
Hắn bị hai nữ sinh đuổi đi. Lục
Nhược sờ mũi một cái, sau khi bàn xong chuyện, chỉ hy vọng đại ca không
trách mắng hắn dạy hư thiếu nữ vị thành niên là tốt rồi. Nhưng là vừa
nghĩ đến Nam Tịch Tuyệt mập mờ cùng Tiểu An, lại cảm thấy mình chính
trực tới cực điểm.
Bởi vì có người tính tiền, An Nhiên cùng Yến tử hai người vui vẻ gọi cả một bàn rượu đầy , hi hi ha ha chạm cốc.
"Yến tử, trước tiên chúc sinh mừng sinh nhật tuổi mười bảy của cậu thật vui
vẻ. Về sau cậu chính là chủ nhà Nam Cung rồi." An Nhiên đã uống đến hai
gò má đỏ hồng, vẻ say mọc lan tràn, lắc lắc cái ly giơ đến bên miệng Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến vốn cùng cô ngồi đối diện, giờ phút này
cô chống cái bàn đứng lên cùng An Nhiên chen chúc trên một cái sôppha,
ôm cô, phun ra nuốt vào toàn là mùi rượu, "Hư, tớ nói với cậu một bí
mật, cậu ngàn vạn. . . . . . Không được nói cho người khác nha."
An Nhiên mở to đôi mắt mờ mịt, liên tiếp gật đầu.
"Cậu có biết đêm đầu tiên của tớ là lúc nào và cho người nào không?"
An Nhiên đang cầm ly rượu ,dáng vẻ say rượu, ". . . . . . Không biết."
"Hàaa...! Tớ cũng không biết!" Yến tử cười to.
"Gạt người, tiểu ác ma. Tớ không đùa với cậu." An Nhiên đẩy cô ấy ra, úp sấp trên bàn đưa tay đi với rượu.
"Tớ không lừa cậu." Nam Cung Yến ôm lấy cánh tay của cô, "Tớ nhớ hình như
người đó gọi là Nam Cung Quân Như, đúng, chính là cái tên này." Cô vỗ
đầu một cái, cố gắng tỉnh táo.
"Nam Cung Quân Như, ha ha, " An Nhiên cười nói, "Cùng họ với cậu, thật có duyên."
"Cậu cũng cảm thấy như vậy sao?" Yến tử vui mừng rót đầy rượu đưa cho cô, "Cạn chén!"
An Nhiên chỉ cảm thấy nhức đầu lợi hại, cái trán chống đỡ trên bàn áp
xuống miếng kính thủy tinh thật dày, cảm giác buồn nôn mãnh liệt xông
tới, cô đẩy Yến tử ở bên cạnh ra, lảo đảo phóng tới phòng vệ sinh, trên
đường đụng phải người đang đi trên hành lang.
"Ưm!" Cô che miệng, cố đè xuống cảm giác buồn nôn, "Xin lỗi."
Người kia nói, "Sao lại uống nhiều như vậy?"
An Nhiên cũng không nhịn nổi nữa, rầm rầm đem toàn bộ thức ăn và rượu
trong bụng phun ra, một cỗ mùi vị chua ghê tởm nhất thời tràn ngập
trong không khí.
"Khó chịu còn uống?" Nam Tịch Tuyệt kéo cô . An Nhiên híp mắt, sau đó lại cố gắng trợn to mắt nhìn anh, tiếp theo dùng sức lắc lắc đầu, "Tôi đang
xuất hiện ảo giác."
"Xin lỗi, chỉ sợ không phải là ảo giác." Nam Tịch Tuyệt bế cô lên, "Tôi ngược lại muốn biết là ai dẫn em vào đây."
Anh bế cô vào trong phòng của mình, đám người đang ngồi bên trong nhìn thấy hai người bọn họ, đều lộ ra vẻ mặt mập mờ.
Nam Tịch Tuyệt cho An Nhiên uống chén nước, vỗ vai của cô: "Phun ra súc miệng, không cho uống."
An Nhiên hoảng hốt nhìn tất cả mọi người một vòng, ánh mắt rơi vào trên
người Nam Cung Quân Như, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu,
chợt chỉ vào hắn: "Yến tử. . . . . ."
Sắc mặt Nam Cung Quân Như nhất thời thay đổi, hắn chợt đứng lên, "Em và Yến tử cùng tới?"
Nam Cung Quân Như chạy ra ngoài tìm em gái. Lục Nhược ngồi ở trong một đám
người cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình xuống, chỉ nghe Nam
Tịch Tuyệt quát nhẹ một tiếng: "Ngày mai tìm cậu tính sổ." Khiến tóc gáy sau lưng không khỏi dựng đứng lên, hắn là đang trêu trọc ai chứ?
Nam Cung Quân Như khiêng Yến tử say như chết ra khỏi quầy rượu, ném cô đến
chỗ ngồi phía sau xe, nhìn An Nhiên đang ra ngoài cùng với Nam Tịch
Tuyệt nói: "Nam tử, về sau cẩn thận bàn luận, tớ đi trước."
Nam
Tịch Tuyệt gật đầu một cái: "Đi đường cẩn thận." An Nhiên kinh ngạc nhìn bọn họ, bất chợt vùng khỏi cánh tay Nam Tịch Tuyệt, đánh về phía Nam
Cung Quân Như: "Ngươi. . . . . . Cái tên cầm thú này, cặn bã, mau để Yến tử xuống!" Cô kéo Nam Cung Quân Như không thả, dùng sức đem Yến tử kéo
xuống.
"Nam tử, cô ấy uống say rồi !" Nam Cung Quân Như bị cô cào hai cái, trên cánh tay đau rát, giọng nói không khỏi có chút lên cao.
Nam Tịch Tuyệt bế cô, "Tiểu Nhiên, em điên rồi."
"Tôi không có, tôi. . . . . ." An Nhiên dùng sức đấm đá , "Mới vừa rồi Yến
tử có nói, nói. . . . . ." Cô chỉ vào Nam Cung Quân Như, đột nhiên hiểu
được tại sao cô vẫn lo sợ bất an rồi, "Hắn xâm phạm qua Yến tử!" Cô căm
thù đến tận xương tuỷ nhìn Nam Cung Quân Như, sau đó là sắc mặt hờ hững.
Cô còn muốn nói tiếp, lại bị Nam Tịch Tuyệt bụm miệng, nửa kéo nửa ôm ném vào trong xe của mình.
Váy trên người An Nhiên nhăn thành một đoàn, tay chân cô cùng sử dụng bò
dậy, lại đụng phải mui xe, đau đớn kêu lên một tiếng sau đó lại nằm
xuống chỗ ngồi.
"Em hãy thành thật một chút." Mới vừa ngồi vào ghế lái Nam Tịch Tuyệt liền uốn người qua xoa xoa đầu của cô.
Vẻ mặt An Nhiên oán giận nhìn anh ở đằng trước, "Anh, anh đừng đưởng rằng
mình rất giỏi. Anh dám tổn thương người nhà của em một chút thử xem?"
Cô kiên trì một lát, lại mềm xuống, "Nhưng là như vậy đối với dì Anh cũng
không công bằng, đúng không? . . . . . ." Đầu của cô hỗn loạn, "Không có lỗi với dì Anh, ba mẹ em đều là người tốt. . . . . ."
Nam Tịch Tuyệt khởi động xe, quay đầu lại dịu dàng nói: "Ngoan, ngủ một chút thôi, về đến nhà anh sẽ gọi em."
"Oh." An Nhiên nghe lời nằm xuống.
Cô rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, còn phát ra tiếng khò khè. Nam Tịch
Tuyệt đưa cô đến cửa chính nhà họ An, cô níu tay áo của anh lại, cười hì hì nói: "Em còn chưa nói với anh, em muốn gả cho anh, còn phải sinh đứa trẻ cho anh?"
Nam Tịch Tuyệt vỗ vỗ đầu của cô, "Em bây giờ vẫn còn là trẻ con."
"Anh không muốn?" An Nhiên bĩu môi, "Em còn không muốn sinh đây!"
Nam Tịch Tuyệt không khỏi lắc đầu, "Mau trở về ngủ."