Hai người hôn rất tập
trung, dần dần cũng có chút kích động. Thời điểm An Nhiên dựa vào Nam
Tịch Tuyệt chỉ hận không thể hóa thành một vũng nước xuân trên người
anh, lúc này bị anh xoa nhẹ hai ngực, liền bắt đầu rầm rì nhỏ giọng thở
gấp.
Sự nhiệt tình của cô hòa cùng với sự nhạy cảm, mỗi lần đều
khiến Nam Tịch Tuyệt kinh ngạc, lại càng có thể làm anh nâng **. Anh
không muốn nhưng vẫn phải tách cô ra, "Ngày mai anh lại tới tìm em."
An Nhiên dùng một ngón tay xuyên qua khuy áo khoác trên người anh, ôm lấy
anh không chịu buông tay, giọng nói mềm mại: "Bác Nam ở trong xe chờ anh sao?"
Từ nơi này nhìn ra phía cổng bệnh viện, có thể nhìn thấy
Nam Tĩnh thành thục mở cánh cửa đằng sau chiếc xe màu xám bạc. An Nhiên
cũng biết tối nay không phải là thời điểm ân ái, chỉ là quà tặng của Nam Tịch Tuyệt khiến cô rất vui vẻ, cô thật sự không muốn rời khỏi vòng ôm
của anh.
Nam Tịch Tuyệt chỉnh lại cổ áo cho cô, giúp cô che kín
một chút, mỉm cười gảy cái mũi đã đỏ ửng vì lạnh của cô, "Vâng, ông ấy
tối nay đi tham gia lễ trao giải."
An Nhiên chu môi, "Đừng gảy,
mũi tẹt sẽ xấu!" Đôi mắt cô lóe lên ánh sáng sùng bái, "Bác Nam khẳng
định cao hứng vô cùng đi, thành tựu lớn như vậy!"
Nam Tịch Tuyệt
gật đầu một cái, "Ông ấy nói anh là niềm kiêu ngạo lớn nhất của ông ấy." Anh cười đến vui vẻ, hiếm khi lại hiện ra chút tính trẻ con, rơi vào
trong mắt An Nhiên, làm lòng cô bùm bùm nhảy loạn. Loại cảm giác yêu
thích này chẳng những không bởi vì cùng anh ở chung một chỗ mà vơi bớt,
ngược lại càng phát ra mãnh liệt. Có lúc, cô cũng có cảm giác vô lực khi yêu anh, kể cả khi hai người da thịt kề nhau, thời điểm thân thể kết
hợp chặt chẽ, cô vẫn còn cảm thấy chưa đủ, muốn chặt hơn một chút, gần
hơn một chút.
Ở thời điểm 16 tuổi, trong mắt An Nhiên, Nam Tịch
Tuyệt cơ hồ chính là tất cả của cô. Ngay cả về sau có thể sẽ có nhiều
đơn đớn khổ sở, cũng không thể nào xóa đi hai năm hạnh phúc bên cạnh
anh. Hương vị tình yêu khắc cốt ghi tâm này, nếm một lần liền chìm đắm
cả đời!
Mặc dù Nam Tịch Tuyệt là người lạnh lùng, nhưng vô cùng
cưng chiều An Nhiên, thậm chí đến trình độ không có nguyên tắc. Cũng bởi vì anh tốt, cho nên đối mặt với thói xấu của anh, An Nhiên lại càng
không cách nào tiếp nhận. Không gặp anh trong thời gian này, nhớ tới
anh, cô cơ hồ hận không thể cắn nhỏ anh ra mà nuốt vào trong bụng, nếu
không nhìn thấy anh, cô ngoại trừ hoảng hốt luống cuống, chính là không
cách nào ngăn cản nổi đau lòng.
Trong cuộc đời này của cô, mùa đông ấm áp nhất là anh cho cô, mùa đông lạnh giá nhất cũng là do một tay anh sáng lập .
Tất cả cũng dần tan vỡ ở mùa đông năm An Nhiên 18 tuổi ấy.
Một năm kia, vợ chồng An Diệc Bác vì An Nhiên mà tổ chức một buổi tiệc sinh nhật rất lớn. Ngày sinh nhật đó, trừ những người thân hữu( người thân
và bạn bè)chúc phúc, An Nhiên còn chiếm được lời hứa hẹn cùng cô dắt tay nhau đến cuối đời của Nam Tịch Tuyệt. Tất cả cũng có thể xem là toàn
vẹn.
Có lẽ là thấy đứa bé cũng đã lớn, hai năm qua An Diệc Bác
làm việc càng khiêm tốn trầm ổn, đối với Nhập Hồng cũng càng thân thiết. Dù sao cũng là người thân máu mủ, những hận ý của An Nhiên đối với ông
cũng dần tiêu tan. Khâu Thiếu Trạch sau khi tốt nghiệp đại học liền
thuận lợi thông qua khảo hạch lấy được bằng hành nghề bác sĩ, làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện phụ thuộc đại học C, mặc dù hắn từng tuyên bố sau
khi tìm được công việc sẽ dọn ra khỏi nha, nhưng bởi vì hai năm qua quan hệ của hắn và An Nhiên đã tốt hơn, hơn nữa bệnh của hắn không thể thiếu được người chăm sóc, cho nên tiếp tục ở lại An trạch là tiện nhất.
Lúc nghỉ hè An Nhiên nhận được giấy thông báo trúng tuyển của đại học Y,
cuộc sống đại học qua được gần nưa năm, cô càng lộ ra vẻ thành thục. Đại khái cùng Nam Tịch Tuyệt ở chung một chỗ đã lâu, ngôn ngữ cử chỉ của
cô cũng rất có khuôn cách.
Lúc này khi được về nhà nghỉ đông, An Nhiên và Khâu Thiếu Trạch ngồi vây quanh ở lò sưởi trong tường, trao
đổi mọi người chuyện lý thú. Khâu Thiếu Trạch vẻ mặt đau khổ nói chuyện
hắn bị năm bác sĩ nữ Nhất Trung cợt nhã, còn cho An Nhiên nhìn dấu bị
cắn ở má hắn.
Phòng khách to như thế chỉ còn dư lại tiếng cười của An Nhiên, liền có chút
quỷ dị, An Nhiên có chút xấu hổ ngưng cười: “Anh nhìn tôi làm gì?"
Lông mày của cô vừa dài vừa nhỏ, nhếnh lên liền có chút khí thế vênh váo.
Thấy vẻ mặt quen thuộc này, Khâu Thiếu Trạch cảm khái nói: "Tôi còn
tưởng rằng, em vĩnh viễn sẽ không cười với tôi."
Hai năm trước,
Khâu Thiếu Trạch tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó lập trường
của hắn và An Nhiên dần dần có chút chuyển biến, không còn đối lập rõ
ràng như trước nữa, cũng không thân mật giống như những đôi anh em bình
thường. Ngược lại, giống như một đôi oan gia đã lâu mà hôm nay rốt cuộc
cũng hóa giải được hiểu lầm. Thỉnh thoảng, bọn họ còn có thể ngồi chung
một chỗ, tâm bình khí hòa( bình tĩnh hòa nhã) trò chuyện.
Ngón
tay An nghịch ngọn tóc mới uốn, ở trên ngón tay cuốn vòng tròn, nói:
"Tôi đi xem mẹ đã trở về chưa, sắp chết đói rồi." Cô muốn đứng dậy, lại
bị Khâu Thiếu Trạch đè vai xuống, hắn rất nhanh ở trên môi cô cắn một
cái, đầu lưỡi ẩm ướt của hắn thậm chí khẽ dò vào bên trong khóe miệng
cô.
Quả đấm của An Nhiên còn chưa kịp vung ra, lại nghe được âm
tanh chất vấn của Nhập Hồng từ sau lưng truyền đến: "Hai đứa. . . . . .
Hai đứa đang làm gì?"
Trong lòng An Nhiên trầm xuống, ngay sau đó thừa dịp hung hăng đẩy Khâu Thiếu Trạch ra, "Biến, nói giỡn cũng không
được như vậy! . . . . . ." Cô có chút khẩn trương quay đầu lại, hướng về phía Nhập Hồng cười gượng hai tiếng, "Mẹ rốt cuộc đã về, mau nấu cơm
thôi. Căng tin trường học khó ăn chết mất."
Tâm tình Nhập Hồng
rất kích động, nhưng hiện tại bà không muốn truy cứu hành vi khả nghi
này của hai người, bà uống trước hai ngụm nước để bình phục tâm tình,
sau đó nói "Ba con mới vừa bị người của cục điều tra mang đi."
"Cái gì?" An Nhiên lập tức từ dưới đất đứng dậy, "Mẹ, cái này không thể nào!"
Nhập Hồng giống như lập tức không còn hơi sức, ngồi vào trên ghế sa lon,
bưng kín mặt, "Ai biết đột nhiên lại như vậy, mẹ mới vừa đến nhà họ Nam
một chuyến, cũng may bác Nam của con nhận lời với mẹ, hai người các con
cũng đừng làm loạn, nói cho các con biết chuyện này để còn đề phòng,
đoán chừng mấy ngày nay trong nhà sẽ bị giám sát, nói chuyện gì cũng cẩn thận một chút, chớ không cẩn thận lại gây phiền toái cho ba con."
"Bọn họ tại sao có thể như vậy, nói bắt đã bắt!" An Nhiên gấp đến độ xoay
quanh, cô thật sự không thể đem An Diệc Bác cùng tội phạm liên hệ tới.
Khâu Thiếu Trạch như có điều suy nghĩ: "Dì đi tìm Nam Tĩnh?"
Nhập Hồng mệt mỏi gật đầu một cái, "Ừ, tuy nói từ sau khi Anh tử mất, Nam
Tĩnh cùng chúng ta xa lánh không ít, nhưng tóm lại vẫn còn chút quan hệ, hai nhà trên phương diện làm ăn vẫn còn lui tới mật thiết, An thị bị
hao tổn thì Nam thị cũng sẽ có ảnh hưởng. Ông ấy không thể mặc kệ mà
ngồi nhìn." Chú ý tới An Nhiên gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, Nhập Hồng kéo
cô ngồi xuống trấn an, "Không có chuyện gì, con yên tâm. Ngay cả có
chuyện, mẹ cũng sẽ đem hết sức lực bảo vệ ba con ra ngoài."
Mặc
dù Nhập Hồng làm bà chủ gia đình nhiều năm như vậy, nhưng hàng ngày
thường đi theo An Diệc Bác ra ngoài xã giao, giao thiệp cũng rất rộng.
Hơn nữa chuyện lần này, chỉ là bởi vì một bác sĩ rất có danh tiếng ở
bệnh viện phụ thuộc đại học C tham ô hối lộ đưa tới.
Nền móng sản nghiệp của An thị là dụng cụ y học và hồi sức, mặc dù qua nhiều năm
như vậy nhưng lợi ích chủ yếu lại được thu từ phương diện nghiên cứu
phát triển. Cho dù thế An Diệc Bác cũng chưa bao giờ dám lơ là phương
diện cơ sở. Muốn tìm được đầu ra, đầu tiên nhất định phải có quan hệ với một số lượng nhân viện có chức vụ lớn phụ trách ở trong các bệnh viện.
Nói như vậy, việc ký hiệp ước báo cáo giá cả phải cao hơn so với người
phụ trách, mà nhân viên phụ trách trong các bệnh viện có thể ăn được giá hoa hồng chênh lệch này. Vốn đây là bí mật không công khai trong mọi
ngành nghề, dù sao sau khi kỹ thuật mới phát triển, vật gì làm ra cũng
đều na ná như nhau, lấy người tiền tài để giúp đỡ làm việc, tuy nói có
chút đá bóng bên cạnh, nhưng cũng không có người nghiêm túc truy cứu.
Vị bác sĩ kia có một số lượng lớn tài sản không có nguồn gốc, vả lại trong đó phần lớn xuất phát từ An thị. Mấy năm trước, An thị xảy ra sự cố về
dụng cụ y tế có vấn đề, cùng lúc cũng có sự cố về chữa bệnh, mặc dù đã
bồi thường số tiền phạt kếch xù, nhưng hôm nay chuyện vừa ra tới, lập
tức lại có người níu lấy chuyện này để làm dây leo.
Mặc dù Nhập
Hồng ngoài miệng an ủi An Nhiên, nhưng trong lòng cũng rất hoang mang.
Cảm giác chuyện lần này không đơn giản, An Diệc Bác bị mang đi, không
chỉ là có liên quan đến vụ hối lộ, mà còn liên lụy đến một ít thao tác
ngầm trong An thị.
Nếu như những tội danh kia được chứng thực, An Diệc Bác muốn ra được thật sự rất khó khăn. Nghĩ tới những thứ này,
Nhập Hồng liền cảm thấy nhức đầu, mà mới vừa rồi nhìn thấy những lời nói và hành động kì quái của Khâu Thiếu Trạch và An Nhiên lại càng làm bà
thêm phiền não.
Khâu Thiếu Trạch hỏi An Nhiên: "Em có biết Nam Tịch Tuyệt ở nơi nào không?"
An Nhiên ngẩn ra: "Lúc này, chắc là ở công ty thôi."
Khâu Thiếu Trạch lôi cánh tay của cô kéo cô qua một bên, nhỏ giọng nói: "Anh hoài nghi chuyện này có liên quan đến Nam Tịch Tuyệt."
"Nói
bậy!" An Nhiên tức giận cắt đứt hắn, "Anh ấy sẽ không làm chuyện như
vậy!" Nam Tịch Tuyệt từng chính miệng đồng ý với cô, có cô ở đây, anh sẽ không động đến An thị. Mặc dù bác Anh mất là do chú hai tạo ra, nhưng
anh không hề oán hận An gia nữa, anh sẽ không đột nhiên làm ra loại
chuyện này!
Khâu Thiếu Trạch châm chọc hừ một tiếng, "Nam Tịch
Tuyệt cùng mẹ hắn tình cảm thân thiết, anh không tin hắn sẽ dễ dàng
buông tay như vậy. Nói như thế, cũng chỉ là để dụ dỗ em thôi, em thật sự tin là thật sao?"
"Khâu Thiếu Trạch anh là chó không đổi được ăn cứt đúng không?" An Nhiên tức giận nói, cái người đáng ghét, mấy câu
nói liền hiện nguyên hình, mặc kệ thay đổi như thế nào, hắn vẫn còn cay
nghiệt như thế!"Mẹ tôi còn chưa nói gì đâu, anh tại sao hoài nghi anh
ấy?"
"Tại sao?" Khâu Thiếu Trạch cũng có chút kích động, "Chỉ
bằng việc hằng năm hắn muốn tôi tìm giúp tài liệu quan trọng của An
thị!"
"Anh ngậm máu phun người!" An Nhiên giận đến phát run, "Hơn nữa, anh lấy được tài liệu của An thị từ chỗ nào?"
Thân thể Khâu Thiếu Trạch cứng đờ, chậm rãi nói: "Có nhớ lần trước tôi thực tập qua tại An thị?"
An Nhiên trợn to hai mắt, "Ngươi. . . . . . !"
"Không sai, " Khâu Thiếu Trạch tự giễu cười cười, "Tôi chính là hận An thị
không thể đóng cửa, muốn xem một nhà ba người các người lưu lạc nơi đầu
đường xó chợ, ngay cả cơm cũng có mà ăn sẽ là cái cảm giác gì, các người chưa từng thử nghiệm qua đi?"
"Ba!" Nhập Hồng hung hăng tát Khâu Thiếu Trạch một cái, đánh khiến hắn phải quay đầu qua một bên.
"Tốt, mày rất giỏi!" Ngón tay Nhập Hồng đang chỉ vào hắn cũng đều run rẩy,
"Tao lại nhìn sai người, nhà chúng tao nuôi mày bao năm nay, thật là đã
nuôi một thằng khốn nạn, cuối cùng còn phải cắn ngược lại chúng ta một
hớp. Nếu một nhà chúng tao phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, cái mạng
của mày còn có cơ hội để sống sao? Cái bệnh này của mày, còn có thể sống được bao lâu, còn không phải đều dựa vào tiền nhà chúng tao sao!"
Liên tiếp bị đả kích khiến Nhập Hồng có chút đứng không vững, An Nhiên vội
vịn bà, "Mẹ bớt giận, Khâu Thiếu Trạch chỉ nói tùy tiện thôi, hắn không
phải ý này, thật."
"Phải . . . . ." Khâu Thiếu Trạch chần chờ mở
miệng, tuy rằng hắn đối với cái nhà này có nhiều oán hận, nhưng hôm nay An Diệc Bác thật sự xảy ra chuyện, hắn phát hiện, đó cũng không phải là điều mà hắn vẫn muốn.
"Con còn nói giúp cho nó, Nhiên Nhiên, con rõ là. . . . . . !" Nhập Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn An Nhiên, "Chuyện này nếu thật sự là Nam tử làm, về sau sẽ không cho con ở chung một chỗ với nó nữa!"
"Mẹ, " An Nhiên cầu khẩn nói, "Mẹ
trước hãy tỉnh táo lại đã, chúng ta không cần tự làm mình rối tinh rối
mù lên trước có được hay không? Con đi tìm Nam ca ca, anh ấy tuyệt đối
sẽ không làm chuyện này ."
"Dì, " Khâu Thiếu Trạch hít một hơi
thật sâu, "Con đi cùng cô ấy. Dì yên tâm, mặc dù lòng dạ con độc ác,
nhưng cũng không đành lòng nhìn Nhiên Nhiên thật đi chịu tội."
Trên đường đến Lăng Hiên, An Nhiên gọi cho Nam Tịch Tuyệt mấy lần đều là âm
thanh tắt máy, cô không khỏi tâm phiền ý loạn. Khâu Thiếu Trạch an
ủi vỗ vỗ vào mu bàn tay cô, bị An Nhiên hất ra, "Anh đừng đụng vào tôi
!" Cô hung hăng liếc hắn một cái, "Tôi cảnh cáo anh Khâu Thiếu Trạch,
anh không muốn tôi vạch mặt anh thì tốt nhất để tay chân mình đàng
hoàng một chút! Hiện tại nếu ba có xảy ra chuyện gì, chính là thời điểm
mẹ tôi yếu đuối nhất, không cho phép anh kích thích bà ấy nữa!"
Khâu Thiếu Trạch nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Lăng Hiên hôm nay đã rất lớn, năm ngoái ký túc xá mới vừa được sửa chữa một
phen, sáng sủa rộng rãi. Đến trước quầy hỏi, được biết là Nam Tịch Tuyệt vẫn còn đang nghỉ ngơi. An Nhiên lo sợ( lo lắng và sợ hãi), lúc này,
vẫn chưa tới bảy giờ tối, người làm việc liều mạng như anh làm sao có
thể ngủ sớm như vậy?
Cô mang theo Khâu Thiếu Trạch đi đến phòng làm việc quen thuộc của Nam Tịch Tuyệt trên tầng lầu.
Nam Tịch Tuyệt đối công việc đều yêu cầu rất cao, cả một tầng cao nhất chỉ
có riêng phòng làm việc và chỗ nghỉ ngơi của anh, phòng làm việc của trợ lý đều nằm ở dưới tầng một.
Càng đến gần phòng nghỉ ngơi, An
Nhiên không khỏi càng thêm sợ hãi, chỉ là thời điểm khi còn cách vài
mét, bước chân cô cứng đờ không thể động đậy, giống như là tìm kiếm điểm chống đỡ, bắt lấy cánh tay Khâu Thiếu Trạch.
"Em không sao chứ?" Khâu Thiếu Trạch nhìn sắc mặt không phù hợp của cô, hỏi.
An Nhiên lắc đầu một cái, móc ra chìa khóa mở cửa phòng.
Cửa vừa mới mở ra được một chút, liền có tiếng rên rỉ của phụ nữ tràn ra.