Không Yêu Thì Biến

Chương 36



Hôm sau là chủ nhật, trải qua đủ sự hành hạ của số phận hôm qua, tôi ngủ một giấc tới tận một giờ chiều.

Ngủ tới mức đầu đau như búa bổ mà tôi cũng không muốn xuống giường, mãi đến khi bị tiếng gõ cửa vô tình của Trình Thần gọi dậy. Tôi cào cào mái tóc rối bù của mình, xỏ đôi dép lê đi mở cửa cho chị. Trình Thần vô cùng có tinh thần, vừa vào nhà đã kéo tôi lại quan sát hết trên rồi dưới, sau đó hỏi tôi bằng giọng điệu mờ ám: “Tối qua được lắm hả?”.

Tư duy của tôi vẫn chưa phản ứng kịp, chị lại cười gian nói: “Khỏi cần hỏi, nhìn cái dáng uể oải của em là chị biết tối qua tình hình chiến đấu kịch liệt rồi”.

Tôi hờ hững liếc nhìn chị một cái, sau đó xông lên chộp lấy cổ Trình Thần bằng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, ấn chị lên sofa: “Chị còn dám nhắc tối qua với em à? Chị còn dám nhắc cơ à? Sao Tần Mạch lại tới hả? Sao anh ta lại tới hả?”. Nói xong cũng chẳng cần nghe câu trả lời của Trình Thần, tôi lật người chị lại, đánh lên mông chị một cái, “Lần sau chị còn dám làm chuyện như thế mà không được sự đồng ý của em, em sẽ tuyệt giao với chị!”.

Trình Thần bị đánh mà chẳng hiểu tại sao. Đánh xong rồi, tôi xả được tức, ngồi trên sofa tu nước ừng ực.

Trình Thần đáng thương nhìn tôi, rút khăn giấy đặt trên bàn trà, giả vờ lau nước mắt vốn không hề có: “Chị muốn giúp em mà, hôm qua dự tiệc chị biết anh ta vẫn chưa có bạn gái, chị nghĩ, vừa lúc em cũng chưa có bạn trai. Dù sao hồi đó hai người chia tay nhau cũng chỉ vì khoảng cách, giờ anh ta đã về rồi, hai người quay lại bên nhau hẳn sẽ rất tốt mới đúng. Chị đâu ngờ rằng… chị đâu ngờ rằng em lại bướng như thế!”.

“Bướng?”. Tôi lạnh lùng bật cười, “Đúng rồi, em thích anh ta, thế nên hai năm trước anh ta nói ở bên nhau, em đã ở bên anh ta, anh ta nói muốn đi, em cũng để anh ta đi, anh ta chỉ đơn giản để lại một tiếng ‘thích’ ở sân bay, em đã hạ quyết tâm chờ anh ta như con ngốc, sau đó anh ta nói mình ích kỷ, nói chia tay, em cũng chia tay với anh ta. Hai năm trôi qua, anh ta vừa trở về đã nói muốn cùng em bắt đầu lại thì em phải bắt đầu lại với anh ta chắc? Trình Thần, đã bao giờ chị thấy Hà Tịch này làm chuyện ngu ngốc như vậy chưa?”.

Trình Thần nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lắc đầu.

Tôi tiếp tục cười: “Tần Mạch có bản lĩnh, tự cao tự đại quen rồi, nhưng em cũng không phải là con rối để mặc người ta sắp xếp. Nếu anh ta thật sự muốn tái hợp thì dựa vào bản lĩnh mà theo đuổi em lần nữa đi. Em nhất định sẽ khiến anh ta chết không toàn thây”.

Trình Thần lặng lẽ rùng mình, lại do dự hỏi tôi: “Nhưng mà… không phải em vẫn còn thích anh ta sao?”.

Ngón tay tôi hơi khựng lại, tôi không lên tiếng, Trình Thần lại nhỏ giọng: “Chị cảm thấy anh ta cũng còn thích em…”. Trình Thần thở dài một tiếng, nói tiếp: “Em không thấy bộ dạng của Tần Mạch hôm qua đâu, một giây sau chị nói em gặp chuyện đang ở đồn Cảnh sát, chỉ thoắt cái mặt anh ta đã trắng bệch, bỏ ly rượu chạy ra ngoài, lái xe tới nửa đường mới nhớ gọi điện thoại hỏi chị là em ở đồn Cảnh sát nào”.

Tôi nhớ tới cảm giác đầu ngón tay run rẩy mang theo hơi ấm chạm lên má mình, trái tim thoáng mềm đi, nhưng mềm tới nửa đường thì cứng trở lại, tôi chọc vào cánh tay Trình Thần, chất vấn: “Em gọi điện thoại cầu cứu chị, chị chẳng hỏi gì đã cúp máy, nếu em có chuyện gì gấp thì sao? Chị cũng độc ác quá đấy!”.

Trình Thần phá lên cười: “Chuyện chị có thể giúp em chắc chắn Tần Mạch cũng có thể giúp được, năng lực của anh ta là không thể nghi ngờ. Em xem, không phải sự tình đã được giải quyết êm đẹp rồi sao. Nói đi, rốt cuộc hôm qua em đã xảy ra chuyện gì hả?”.

Tôi thực sự chẳng còn lòng dạ nào mà kể lại chuyện mỳ sợi và hành lá thêm một lần nữa, bèn xua xua tay, dừng vấn đề này ở đây.

Trình Thần thấy sắc mặt của tôi khó coi bèn kéo tôi ra ngoài đi dạo, nói gần đây tìm được một cửa hàng bán đồ ngọt rất ngon, lúc tâm trạng không tốt ăn ít đồ ngọt là hữu dụng nhất.

Hôm nay tôi vốn chẳng có hẹn hò gì, bèn đi theo Trình Thần.

Cửa hàng bán đồ ngọt chị nói nằm ở phía đông thành phố, không gian không tồi, đồ ăn cũng rất ngon, nhưng lý do để Trình Thần nhất quyết thích cửa hàng này lại là: cửa hàng trưởng của chỗ này rất đẹp trai.

Tôi húp một ngụm chè trân châu, liếc nhìn Trình Thần: “Được rồi, chị đã sắp là bà cô ba mươi tuổi, còn nhìn bọn trẻ con bằng ánh mắt trắng trợn kiểu đó, không thấy xấu hổ à”.

“Xấu hổ cái gì chứ”. Trình Thần nói, “Theo đuổi cái đẹp là bản tính của con người, em nhìn thử cái mông căng tròn kia kìa…”.

Khóe miệng tôi giật giật: “Chị nhìn xuyên thấu được à, người ta đứng trong quầy bar mà chị vẫn có thể nhìn được mông! Em nên chụp lại ánh mắt phóng đãng này của chị gửi cho Thẩm Hy Nhiên”.

Trình Thần bĩu môi, nhìn đi chỗ khác một cách miễn cưỡng.

“Á? Chị!”. một giọng nữ ngọt ngào lọt vào tai tôi, tôi đảo mắt nhìn qua, cô bé mặc bộ đồng phục nhân viên này chẳng phải là Phương Dĩnh sao. Cô bé chạy tới cười cười đánh tiếng chào hỏi, “Khéo quá, lại gặp chị rồi”.

“Ừ”. Tôi thích cô bé bộc trực này, cười hỏi, “Em làm thêm ở đây à?”.

“Vâng ạ, dù sao đang rỗi không có việc gì nên em tới đây kiếm ít tiền phụ cả nhà ạ”.

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng thì thấy hơi xót xa, những cô bé ở tuổi này đều muốn kiếm ít tiền tự mua mấy thứ như đồ ăn vặt, đồ trang điểm, nhưng cô bé này lại muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình, con người thật sự chẳng ai giống ai. Tôi vừa thầm cảm thán trong lòng, vừa hỏi: “Nghe nói em sắp tốt ngiệp đại học rồi, em học chuyên ngành nào thế?”.

“Em học thiết kế nội thất ạ”.

Tôi vừa nghe thấy thế, thầm cân nhắc một lát rồi lục một tấm danh thiếp ra đưa cho cô bé: “Vừa hay chị cũng đang làm ngành này, sau này có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm chị”.

Cô bé vội vàng nhận lấy danh thiếp, vẻ mặt rất vui sướng, rồi móc bút ra ghi những thông tin của mình lên tờ giấy ghi đồ khách gọi. Tên, số điện thoại, chuyên ngành, mục sở trường cuối cùng càng khiến tôi cười thành tiếng – chăn nuôi các loại động thực vật.

Trình Thần cũng cảm giác đây là một cô bé đáng yêu, trêu chọc cô bé một hồi xong mới thả cho người ta đi.

Ăn xong ít đồ ngọt, tạm biệt anh cửa hàng trưởng đẹp trai và Phương Dĩnh, tôi cùng Trình Thần đến khu mua sắm tiến hành một trận càn quét.

Tối về đến nhà, tôi vứt một đống túi đồ bừa bãi, mệt mỏi nằm vật ra sofa, nhưng tâm trạng thì tốt hơn nhiều.

Quả nhiên, con gái vẫn phải tiêu tiền mới có thể sung sướng được…

Hôm sau đi làm, Tạ Bất Đình bèn gọi tôi vào phòng làm việc, đưa cho tôi một hợp đồng, nói: “Hợp đồng này là khách cũ của công ty chúng ta, làm cho cẩn thận”.

Tôi giở qua một chút, là trang hoàng căn hộ gia đình bình thường, tôi nói: “Giám đốc Tạ, bên tôi vẫn còn việc trang hoàng cho một khu mua sắm, thật sự không biết lấy đâu ra thời gian nữa, hay là cứ giao hợp đồng này cho Tiểu Lý làm đi, cậu ấy theo tôi lâu như thế, nên tin tưởng vào năng lực của cậu ấy”.

“Cô giao công việc kia cho người khác đi”. Tạ Bất Đình không ngẩng đầu lên, nói, “Vị khách này chỉ đích danh phải là cô làm, nói là phong cách thiết kế của cô rất hợp với anh ta”.

Trong lòng tôi chợt thoáng qua một dự cảm không lành…

“Nói ra căn hộ mà vị khách này từng ở cũng là do cô thiết kế cho anh ta, không phải hồi đó làm rất tốt sao, anh ta còn thưởng cho cô không ít nữa mà”.

Tôi đặt hợp đồng lên trên bàn, đẩy lại: “Tôi không làm”.

Cuối cùng Tạ Bất Đình cũng chịu ngẩng đầu nhìn tôi, ông ta đẩy mắt kính lên, nói: “Hà Tịch, cô điên theo kỳ à?”.

“Dù có nói thế nào tôi cũng sẽ không nhận hợp đồng này, công việc bên khu mua sắm kia đang vào thời kỳ quan trọng nhất, tạm thời thay người tôi sợ không làm được”.

“Đây không phải là vấn đề cô cần quan tâm…”.

“Nếu bắt buộc phải làm, tôi thà nhận hợp đồng trang hoàng lại căn hộ kia, nếu không được thì… Giờ tôi xin nghỉ phép năm”.

Tạ Bất Đình bị tôi nói cho tức đến độ mặt mày tái xanh, chỉ vào tôi nói “Cô được” ba lần liên tiếp, đang định đập bàn chửi thì di động của ông ta đột ngột đổ chuông, Tạ Bất Đình trợn mắt lườm tôi một cái, lúc nhận điện thoại thì từ ông nội biến thành cháu trai: “Vâng vâng, tôi nói với cô ấy rồi. Vâng, đang nói chuyện đây, đang nói…”

“Giám đốc Tạ, nếu là điện thoại của vị khách kia thì có thể đưa cho tôi, tôi sẽ không khiến ông khó xử đâu”.

Tạ Bất Đình vẫn đang do dự, không biết người trong điện thoại nói gì, sau đó ông ta mới đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm máy, ra khỏi phòng làm việc, vào phòng trà nước rồi mới alo một tiếng.

Bên kia chỉ có sự im lặng.

Tôi nói: “Tần Mạch, anh có gì thì nói thẳng ra”.

“Rất đơn giản”. Giọng hắn vẫn trầm trầm mà nho nhã, “Chia tay với thằng đàn ông kia, đến bên tôi”.

Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nghĩ ra thằng đàn ông mà hắn đang nói tới là ai, tôi bĩu môi nói: “Anh Tần, anh không cảm thấy hành vi của anh hiện giờ rất mất hình tượng sao? Quấy rối không phải là phong cách của anh”.

“Giờ thì phải đấy”.

Nghe cái giọng điệu vô sỉ kia, tôi xoa xoa gân xanh đang nổi trên trán mình, nén lại lửa giận, nói: “Tần Mạch, hai năm nay tôi đã có quy luật sống mới rồi, tôi tin rằng anh cũng thế, giờ anh việc gì phải khăng khăng phá vỡ nó chứ? Cho tôi đường lui, cũng là cho anh một lối thoát”.

Hắn im lặng rất lâu, tôi nghe một tiếng cười lạnh lùng: “Người có cuộc sống mới chỉ có em thôi”. Tôi vẫn còn ngẩn ngơ vì câu nói này thì hắn lại lên tiếng, “Hà Tịch, trước đây tôi có thể phá vỡ quy luật em đã duy trì suốt hai mươi lăm năm, vậy thì giờ tôi cũng có thể đánh nát cái gọi là quy luật hai năm nay của em”.

Ngang ngược mà chuyên chế.

Tôi bị kích động, lạnh nhạt mỉm cười: “Được, anh cứ việc ra tay. Anh dám chết, sao tôi không dám chôn chứ?”. Nói xong, tôi cũng chẳng để hắn trả lời đã ngắt máy.

Lúc trả lại điện thoại cho Tạ Bất Đình, tôi nghiêm túc nói: “Anh ta nói việc này tôi không cần làm, cứ giao đại cho ai đấy cũng được”. Dứt lời tôi bèn quay người ra ngoài.

Tạ Bất Đình nổi nóng gọi tôi lại, vứt một hợp đồng khác lên tay tôi: “Không phải cô muốn làm sao, hợp đồng trang hoàng lại căn hộ này giao cho cô, đi làm đi!”.

Mặt mày lạnh te nói được, tôi bước ra khỏi phòng làm việc.

Tựa người vào tường, tôi nhìn công việc như khổ sai chẳng hiểu sao lại rơi xuống đầu mình mà dở khóc dở cười.

Tần Mạch ơi là Tần Mạch, anh vẫn đúng là một tên sao Chổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.