Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 73



Tương lai cái gì mà tương lai? Giờ đã đang yêu rồi có biết không? Đương nhiên tương lai cũng muốn tiếp tục yêu!

Hai người do phải về “luyện tập”, cho nên rời đi trước một bước so với mọi người.

Bầu trời bên ngoài tối đen, lúc đi đến nơi không có người, Nhậm Cảnh đưa tay sang nắm lấy tay Dạ Sâm. Dạ Sâm ngoan ngoãn để anh nắm, thầm nghĩ lòng bàn tay thực nóng, tâm tư thực nóng, đầu cũng thực nóng.

Gần đây, bọn họ đều ở lại khách sạn, đi chưa đầy mấy bước đã đến cửa thang máy lên lầu.

Phòng Nhậm Cảnh ở tầng 36, phòng Dạ Sâm tầng ở 37, thế nhưng bảng điện tử lại chỉ sáng mỗi tầng 36.

Dạ Sâm cầm thẻ phòng lưỡng lự không muốn đi, Nhậm Cảnh hỏi cậu “Đến chỗ anh không?”

Dạ Sâm đáp vội “Có!” Đáp xong, cậu mới giật mình, hình như bản thân đáp nhanh quá thì phải? Cơ mà, lời đã nói ra khỏi miệng, đâu thể cứ muốn rút lại là rút đây?

Khóe miệng Nhậm Cảnh cong cong “Em có muốn ăn chút hoa quả không?”

Dạ Sâm “Ừm… Dù sao cũng đang nóng.”

Nhậm Cảnh nghe thế thì đổi ý “Hay là ăn kem nhé?”

Dạ Sâm cảm thấy bản thân đúng là cần thứ gì đó để hạ nhiệt, cho nên nói “Ừm!”

Nhậm Cảnh “Em lên trước chờ anh, anh đi mua.”

Dạ Sâm kéo tay anh “…Mình đi cùng đi…”

Nhậm Cảnh “Hai người dễ bị chú ý.”

Dạ Sâm ngẫm nghĩ, cũng đúng… Dù gì hai người bọn họ cũng là nhân vật công chúng…

“Thế em lên trước nhé?”

Nhậm Cảnh “Anh sẽ về nhanh thôi.”

Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này anh không muốn làm phiền Dương Sâm, tự mình xuống lầu mua là được.

Dạ Sâm cầm thẻ phòng của Nhậm Cảnh đi vào phòng anh.

Khách sạn mà, phòng nào mà giống nhau như đúc, thậm chí đến cả vị trí đặt dép đi trong phòng cũng căn chuẩn từng li. Thế nhưng, vừa mở cửa, Dạ Sâm đã cảm nhận thấy một sự khác biệt mãnh liệt.

Không thể nói là khác ở đâu, mà chỉ biết là đâu cũng không giống.

Dạ Sâm ngồi xuống sofa, có chút căng thẳng.

Đi chết đi nói “Đêm nay hai người vẫn không định làm một phát à?”

Nó vừa nói, Dạ Sâm liền đỏ bừng cả mặt “Làm… Làm cái gì mà làm!”

Đi chết đi “Đêm khuya thanh vắng, ở cùng một phòng khách sạn không làm cái ấy thì còn làm gì nữa!”

Dạ Sâm há hốc miệng, vô pháp phản bác.

Đi chết đi “Cậu phải chủ động một chút có biết không? Nhậm Cảnh người ta thương cậu như vậy, cậu sợ cái gì chứ? Cậu nghĩ thử đi, Nhậm Cảnh thích cậu mười ba mười bốn năm, cậu không thấy mình nên thể hiện một chút sao?”

Dạ Sâm mặt đỏ tim đập “Chuyện… Chuyện này thì thể hiện kiểu gì được?”

Đi chết đi giống như thật sự sốt ruột nói “Thì quyến rũ người ta thôi chứ còn kiểu gì nữa.”

Dạ Sâm”…”

Đi chết đi “Cậu cẩn thận nghĩ lại xem Nhậm Cảnh đối với cậu thế nào? Cậu lại đối với người ta thế nào? Nói trắng ra nhé, anh ta không làm chuyện đó với cậu chính là do anh ta đang lo sợ, sợ cậu chỉ là nhất thời hứng thú, đợi khi hứng thú qua đi, cậu sẽ đá văng anh ta.”

Dạ Sâm nghe mà nóng nảy “Tôi sẽ không làm thế!”

Đi chết đi “Không thì làm đi…!”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi đang tính tận tình khuyên bảo con trai ngốc, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng, nó đã vui vẻ hớn hở nói “Nhiệm vụ tùy cơ: Để Nhậm Cảnh đút cậu ăn kem, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”

Hiện nay, sức chống cự của Dạ Sâm đối với những nhiệm vụ như thế này đã cao lắm, thế nhưng ngẫm lại, vào lúc đêm khuya thanh vắng, lại còn ở trong khách sạn mà đút nhau ăn kem thì có hơi…

Đi chết đi bổ sung “Nhắc nhở thân thiện, thêm 1 điểm này là cậu có đủ điểm để đổi lấy 20 năm khỏe mạnh cho Thái Hậu rồi đấy.”

Dạ Sâm nhất thời hai mắt tỏa sáng “Đủ rồi á?”

Đi chết đi “Chỉ đủ Thái Hậu thôi, chứ cha cậu thì còn lâu.”

Sức khỏe của cha Dạ không bảo dưỡng tốt được như mẹ Dạ, nếu như muốn đổi lấy 20 năm khỏe mạnh cho ông, e là số điểm sinh mệnh cần bỏ ra phải nhiều hơn mẹ Dạ cả 10 điểm.

Dạ Sâm quyết định dùng cho mẹ trước, rồi mới đến cha. Dù sao cũng không vội, điểm sinh mệnh sau này cậu còn tích được nhiều, mà cha mẹ cậu cũng đều còn trẻ khỏe cả.

Nghĩ vậy, Dạ Sâm liền hết sức muốn có được điểm sinh mệnh này.

Không phải đút kem thôi sao? Sợ gì chứ!

Dạ Sâm hỏi đi chết đi “Đút một miếng cũng là đút đúng không?”

Đi chết đi đảo mắt: lại để tên nhóc này lách luật!

Chẳng mấy chốc Nhậm Cảnh đã mang theo một hộp Haagen-Dazs quay về.

Dạ Sâm nhìn nhìn, vui vẻ nói “Sao anh biết em thích vị dâu?”

Nhậm Cảnh chỉ cười không đáp.

Dạ Sâm nghĩ nghĩ, nhất thời thấy thực hổ thẹn, Nhậm Cảnh giống như biết mọi sở thích của cậu.

Được một người yêu thầm mười bốn năm, đúng là một chuyện kì diệu!

Dạ Sâm mở hộp, bắt đầu nghĩ xem làm sao mới có thể khiến Nhậm Cảnh đút mình ăn kem.

Nếu mà mở miệng bảo anh thì thật xấu hổ, cậu không làm nổi!

Mà hiển nhiên là Nhậm Cảnh cũng sẽ không tự dưng đi đút cho cậu, vì tay cậu đâu có bị làm sao đâu.

Có cách nào để vừa không xấu hổ vừa hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ không ta?

Dạ Sâm nghĩ nghĩ, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng. Cậu ăn mấy miếng rồi hỏi Nhậm Cảnh “Anh có muốn ăn không?”

Nhậm Cảnh lắc lắc đầu “Anh ít ăn mấy cái này lắm.”

“Ngon mà.” Dạ Sâm ra sức làm công tác tư tưởng “Lành lạnh ngòn ngọt, mùa hè ăn thì thích phải biết.”

Nhậm Cảnh “Lần sau anh sẽ thử.”

“Sao phải đợi lâng sau?” Dạ Sâm nói “Giờ thử luôn cũng được mà.”

Nhậm Cảnh không đáp.

Dạ Sâm xúc một thìa kem lớn, đưa tới bên miệng Nhậm Cảnh giục “Đây nếm thử một miếng đi.”

Nhậm Cảnh mấp máy môi, thứ anh muốn ăn thật ra không phải kem…

Dạ Sâm tròn xoe mắt, trông mong mà nhìn anh.

Nhậm Cảnh cúi đầu ăn, cảm giác lành lạnh nháy mắt bị nhiệt độ trong lòng hòa tan, làm cho vị ngọt lan khắp toàn thân.

“Sao? Ngon không?”

Nhậm Cảnh “Ngon.”

“Thế ăn thêm một miếng đi.” Lần này, Dạ Sâm xúc hẳn một thìa thật lớn thật thật lớn đưa tới cạnh môi Nhậm Cảnh.

Nhậm Cảnh từ chối “Không nhiều lắm, thôi em ăn đi.”

Dạ Sâm chân thành “Anh mau há miệng đi, nếu còn không ăn là kem tan mất đấy.”

Nhậm Cảnh ăn. Nhưng lúc kem vừa vào miệng, Dạ Sâm liền bất ngờ đứng bật dậy hôn anh.

Con ngươi của Nhậm Cảnh mạnh mẽ co lại.

Dạ Sâm làm xong hành động này, cả người liền trống rỗng, hai chân mềm nhũn. Cậu muốn lui về sau, nhưng yêu cầu của nhiệm vụ là Nhậm Cảnh đút cậu chứ không phải cậu đút Nhậm Cảnh!

Về việc đút… Chắc không nhất định phải dùng thìa đút đâu đúng không?

Dạ Sâm mạo hiểm liếm liếm miệng Nhậm Cảnh, liếm được vị kem.

Đầu Nhậm Cảnh ầm một tiếng nổ tung. Anh ôm eo cậu, mạnh mẽ chiếm đoạt toàn bộ khoang miệng cậu.

Dạ Sâm chỉ là muốn… Muốn nếm thử một chút thôi, ai ngờ lại bị hôn đến đầu óc choáng váng, cho dù có ăn thế chứ ăn nữa kem cũng không cách nào hạ nhiệt nổi.

May mà “xe đến trước vực thì kịp dừng”, Dạ Sâm thở gấp nói “Ngon… Ngon đúng không?”

Nhậm Cảnh “Ừ.” Đây là vị kem ngon nhất trên đời này.

Đi chết đi bĩu môi “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”

Dạ Sâm thở phào, bình tĩnh hơn nhiều.

Nhậm Cảnh không dám chơi với lửa nữa, nói lảng sang chuyện khác “Chúng ta xem kịch bản nhé?”

Dạ Sâm “À… Ừm…”

Bọn họ về sớm là để tập luyện, cho nên phải nhanh chóng tập một chút mới được.

Kịch bản viết:

Tổ nghiên cứu ra biển chơi, Triển Thần không cẩn thận bị đuối nước, mà xung quanh đều là học sinh mới lớn, không ai nắm được kĩ năng sơ cứu cơ bản.

Án Hàn đành phải chạy tới, làm hô hấp nhân tạo cho cậu.

Yêu cầu của Dạ Sâm chỉ là nằm yên giả bộ bất tỉnh, đoạn sau thì khe khẽ hé mắt nhìn.

Án Hàn thì phải cố gắng giữ bình tĩnh và trấn định để làm hô hấp nhân tạo cho đối phương. Đợi khi làm xong, biểu cảm mới được thay đổi một chút chút ít.

Thế nhưng, cái khó của đoạn này chính là: Dạ Sâm không được biểu hiện sung sướng quá mức như thế! Còn Nhậm Cảnh thì không được biểu hiện nóng bỏng quá mức như thế!!!

Đạo diễn Lý đúng là làm khó tình yêu của hai người quá!

Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm “Mình thử chút không?”

Dạ Sâm đỏ mặt “Có…”

Dạ Sâm thẳng thắn nằm xuống thảm trải sàn, hồi hộp nhắm mắt lại. Bộ dáng này nào giống người vừa đuối nước? Giống như đang chờ người đến hôi môi thì đúng hơn!

Nhậm Cảnh cũng không nghĩ một lần là có thể luyện được, cho nên chẳng bằng ta cứ hôn cái đã, hôn đủ biết đâu lại kiềm nén được?

Anh cúi đầu hôn cậu. Lông mi Dạ Sâm run run, cố gắng duy trì trạng thái “hôn mê”.

Một phút sau, Dạ Sâm mở mắt ra “Hô… Hô hấp nhân tạo là như thế sao?” Nếu thật, cậu dám đảm bảo cái người được hô hấp nhân tạo đến cùng vẫn sẽ bị nghẹn mà chết!

Nhậm Cảnh “Chúng ta làm lại một lần.”

Dạ Sâm nghe thế liền ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại.

Nhậm Cảnh nhớ lại các bước hô hấp nhân tạo một lần rồi cúi xuống.

Nhưng tiếc là cứ chạm tới cánh môi mềm mại ngọt ngào kia là cả đầu anh chỉ còn…

Lúc Dạ Sâm mở mắt ra, hai mắt cậu đã ngập nước.

Nhậm Cảnh cảm thấy cảnh quay này có lẽ anh không quay nổi. Ở trong khách sạn cứng không sao, chứ ở phim trường mà cứng thì…

Dạ Sâm thấy vẻ mặt thất vọng của Nhậm Cảnh, chân thành an ủi “Anh đừng gấp, chúng ta thử thêm lần nữa.”

Nhậm Cảnh “Anh đi tắm nước lạnh đã…”

Dạ Sâm buồn bực nghĩ: Sao tự nhiên lại muốn đi tắm nước lạnh? Nhưng lúc cúi đầu nhìn đến cái lều căng phồng kia…

Cậu nhất thời nghẹn ứ.

Nhậm Cảnh đứng dậy, đang định đi về phía phòng tắm thì Dạ Sâm nói “… Em, em giúp anh nhé?”

Nhậm Cảnh đứng hình tại chỗ.

Dạ Sâm lấy dũng khí “Cái… Cái đó… một lần trước, thì có thể hô hấp nhân tạo một cách bình thường rồi đúng không?”

Kể ra, việc này cũng rất có lí, vì hôn qua hôn lại hôn không đủ được, nên là nếu như có thể phát tiết một lần, biết đâu Nhậm Cảnh lại có đầy đủ sức chống cự để thực hiện kĩ năng hô hấp nhân tạo?

Nhậm Cảnh liếm môi dưới hỏi “Được chứ?”

Dạ Sâm gật đầu.

Hai người cẩn thận, chăm chú chăm sóc Nhậm Đại Cảnh một hồi. Lúc kết thúc, Dạ Sâm không chỉ mệt mà tay còn mỏi muốn chết.

Nhậm Cảnh hầu như hôn khắp người cậu một lượt, nhưng may mà vẫn lí trí không lưu lại dấu vết.

Cả hai thu dọn sạch sẽ, chuẩn bị tiếp tục tập luyện.

Đúng lúc này, chuông cửa bất ngờ vang lên.

Dạ Sâm rất rất chột dạ. Rõ ràng đang mặc áo quần chỉnh tề, cậu vẫn thấy như mình vừa bị người bắt vào phòng XXX.

Bên ngoài là đạo diễn Lý. Ông kêu “Tôi tới xem hai người luyện tập thế nào rồi.”

Nhậm Cảnh và Dạ Sâm “…”

Có người cũng tốt, Nhậm Cảnh sẽ có phần cố kị, tập luyện chưa biết chừng lại thành công.

Hơn nữa, cũng cái đó một lần rồi, chắc là sẽ không cứng nữa đâu đúng không?

Đạo diễn Lý có uống chút rượu, vừa vào nhà đã nói “Vất vả cho các cậu rồi, tôi tới xem xem hai người tập kiểu gì, cảnh này chủ yếu là yêu cầu bầu không khí, không thể chỉ có hô hấp nhân tạo đơn thuần, mà còn phải có cả lãng mạn, mỹ mãn, rồi cả… Tình thú nữa.”

Đi chết đi nghĩ thầm: Ngoại trừ hô hấp nhân tạo, những các khác, hai trăm phần trăm không thành vấn đề.

Đạo diễn Lý ngồi xuống ghế sofa “Nào, đừng ngại, làm thử cho tôi thấy hiệu quả cái nào.”

Lại nói, lần này thế mà thật sự là hô hấp đơn thuần!

Cũng không biết là tại có đạo diễn Lý tọa trấn ở đó, hay là cái kia kia phát huy tác dụng, tóm lại thì Nhậm Cảnh lần này thực sự chỉ hô hấp nhân tạo đơn thuần mà thôi!

Dạ Sâm mở mắt, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ, giống như muốn nói “Thành công rồi! Chúng ta thành công rồi!”

Đạo diễn Lý vốn dĩ bị “mù”, rượu vào lại càng “mù”, ông nói “Cũng không tệ lắm, tốt đấy, chính là cảm giác này, Dạ Sâm, cậu biểu hiện tốt lắm, chuẩn biểu cảm vừa kinh hỉ vừa xấu hổ luôn. Còn Nhậm Cảnh, cậu phải nghiên cứu thêm chút nữa, đừng bộc lộ rõ nét quá, nhưng vẫn phải cho người xem thấy là cậu đang có cảm giác giống như là bị điện giật…”

Ông nói liên miên cằn nhằn cả nửa ngày, cảm thấy hài lòng xong mới hỏi “Các cậu có muốn luyện thêm chút nữa không?”

Dạ Sâm vội vàng đứng dậy “Trời không còn sớm, tôi cũng nên về phòng thôi.”

Đạo diễn Lý “Gì, luyện thêm chút đi, tuy là biểu hiện của cậu rất tốt, nhưng ngày mai cậu không được mặc quần áo đâu, mặc mỗi cái quần bơi nó khác lắm đó.”

Ý của vị đạo diễn thẳng tưng này là sợ Nhậm Cảnh xấu hổ. Dù sao hô hấp nhân tạo cho một người đàn ông áo quần chỉnh tề chung quy vẫn đỡ xấu hổ hơn so với hô hấp nhân tạo cho một người đàn ông để nửa thân trần.

Đạo diễn Lý khuyên răn “Tập quen một chút, sau này còn cả cảnh giường chiếu nữa cơ, mặc dù không nhiều nhưng vẫn bắt phải tứ chi tiếp xúc, hây ya, tóm lại là các cậu mau tập cho quen đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.