Sâm Sâm nói cái gì thì chính là cái ấy. Nhậm ảnh đế sau khi có vợ liền tùy hứng như vậy đó các bạn à.
Dạ Sâm chăm chú hỏi han Nhậm Cảnh mấy cảnh quay, Nhậm Cảnh cũng rất nghiêm túc chia sẻ cho cậu. Thậm chí, anh còn đề nghị “Hay là chúng ta thử trước xem sao?”
Dạ Sâm liên tục gật đầu “Được!”
Dạ Sâm điều chỉnh tâm trạng, nửa đoạn đầu biểu hiện vô cùng xuất sắc cảm giác vui vẻ hạnh phúc khó tả với suy nghĩ sự thầm mến của bản thân sắp thành sự thật.
Nhậm Cảnh đọc câu thoại đầu tiên “Cậu còn tới đây làm gì?”
Dạ Sâm nhìn anh, nháy mắt cảm thấy thực đau lòng. Cậu nhanh chóng tiếp nhận tâm tư của Triển Thần.
Diễn xuất của Nhậm Cảnh rất có sức cuốn hút. Loại diễn xuất khó phân thật giả này chính ra lại hết sức đáng sợ. Bởi vì bạn sẽ không thể nào biết được khi nào thì đối phương nói thật, khi nào thì đối phương nói giả, chỉ cần hơi chút lơ đãng, bạn sẽ bị anh ta khiến cho hoàn toàn tin tưởng.
Dạ Sâm bỗng nhiên tìm ra được “mánh khóe”. Nếu như cậu muốn diễn tốt đoạn này, vậy thì cậu chỉ cần không coi mình là trọng tâm mà phải coi Nhậm Cảnh là trọng tâm.
Chỉ cần Nhậm Cảnh nhập vai, thì cậu sẽ nhập vai.
Thế nhưng…
Cậu chỉ cần hơi lộ ra bộ dáng đau khổ, Nhậm Cảnh đã ngay lập tức thoát vai. Anh miệng thì đọc thoại, hai mắt lại tràn đầy yêu thương.
Nhìn Nhậm Cảnh như thế, Dạ Sâm cũng không trụ được bao lâu.
Cậu lắc đầu cười cười “Nhậm Cảnh, thật ra em muốn quay bộ phim này còn vì một lí do khác nữa.”
Nhậm Cảnh “Hửm?”
Dạ Sâm không nói dối. Tuy có hơi trẻ con, nhưng lí do này thật sự xuất phát từ sâu trong tâm trí cậu.
“Đời này, mọi chuyện của em đều rất thuận lợi… Em có người thân yêu thương em, em có bạn bè quan tâm em, mà may mắn hơn là em có anh. Em có được quá nhiều, em thật sự rất hạnh phúc. Nhưng em cũng rất lo, lo em có nhiều như thế, liệu có khi nào một ngày nào đó, ông trời không vừa mắt em nữa, muốn thu hồi lại mọi thứ, thì em biết phải làm sao?”
Nhậm Cảnh nhíu nhíu mày “Không đâu!”
Dạ Sâm trấn an anh “Em biết là không, nhưng em vẫn muốn đảm bảo chắc chắn hơn.”
Cậu mở to hai mắt, có chút nghịch ngợm “Chúng ta lừa ông trời đi, có được không?”
Nhậm Cảnh sửng sốt, không kịp phản ửng.
Dạ Sâm nói tiếp “Anh xem, cuộc sống của Triển Thần gần như trái ngược hoàn toàn so với em, từ nhỏ đến lớn cậu ấy gặp toàn là bất hạnh, sau khi cậu ấy yêu Án Hàn, cậu ấy cũng phải nhận hết mọi tổn thương, mãi đến cuối cùng mới được khổ tận cam lai.”
Nhậm Cảnh vẫn chưa hiểu lắm.
Dạ Sâm hơi hơi ngại ngùng “Em diễn vai Triển Thần, anh diễn vai Án Hàn, chúng ta dùng tất cả những đau khổ trong phim để lừa gạt ông trời, để sau này ông ấy không tạo ra đau khổ cho chúng ta nữa, nhé?”
Nhậm Cảnh rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Dạ Sâm gãi đầu “Anh đừng cười em, em biết em rất trẻ con, nhưng mà… Nhưng mà…” Cậu nhỏ giọng nói “Em thật sự muốn mãi mãi hạnh phúc bên anh.”
Để đau khổ qua hết trong phim đi, chúng ta sẽ hạnh phúc ngoài đời.
Đây cũng gần giống như một định luật bảo toàn vậy.
Sâm Sâm sao có tuyệt vời như thế? Nhậm Cảnh khẽ thở ra rồi ôm lấy cậu “Anh biết rồi.”
Dạ Sâm ôm lại anh, dùng sức cọ cọ “Nhậm Cảnh… Chúng ta phải luôn ở bên nhau.”
Nhậm Cảnh ngọt đến tận xương, hôn hôn cậu hứa “Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Dạ Sâm thật sự rất hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc của cậu lại hết sức bình thường.
Cha mẹ, bạn thân, người yêu… Rất nhiều người cũng có, thế nhưng đa phần bọn họ lại không thấy đây là hạnh phúc, không biết quý trọng.
Suy cho cùng, hạnh phúc hay không là ở chính mình.
Hôm sau, Dạ Sâm khiến cho tất cả mọi người đều phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nếu như cậu đã muốn làm tốt, như vậy Nhậm Cảnh sẽ hết sức nghiêm túc làm theo. Mà thế thì Dạ Sâm sẽ rất dễ nhập vai, chìm đắm vào cảm xúc của nhân vật.
Đạo diễn Lý vui đến phát điên, ghé lại nói với người bên cạnh “Cậu xem cậu xem, A Sâm diễn thật là tốt! Quá tốt! Đương nhiên, Nhậm Cảnh cũng diễn không tệ. Hai người bọn họ mới hợp nhau làm sao. Tôi đúng là có mắt nhìn! Tuyệt vời!”
Tuyệt vời…? Tất cả mọi người đều tỏ vẻ: Hửm!!!!
Hết cách rồi, ai bảo đạo diễn Lý mặc dù mắt mù, não tàn, nhưng lại hết sức may mắn chứ!
Nửa đầu đoạn quay, Dạ Sâm phát huy, xây dựng lên bầu không khí hết sức hoàn mỹ. Đến nửa đoạn sau, Nhậm Cảnh phát huy, tàn sát đến không ai trong trường quay kiềm được nước mắt.
À, quên giải thích, phần sau là ngược Án Hàn chứ không phải ngược Triển Thần.
Sau khi chắt lọc phim xuống còn một tiếng đồng hồ (cũng tức là thời hạn của phim), cảnh cuối chính là cảnh Triển Thần quay về nước ngoài. Hai người gặp lại nhau, Triển Thần nản lòng thoái chí dẫn theo bạn trai giả trở về ngược Án Hàn thê thảm.
Đa số thời gian Dạ Sâm không gặp phải vấn đề gì, chỉ là có phần xấu hổ khi diễn cảnh tình cảm với lão Cá.
Cũng may mà trong phim bọn họ chỉ là tình nhân giả, cho nên sự xấu hổ này cực kì thích hợp.
Lão Cá có chút diễn quá thành nghiện, cảm giác như đời này anh ta rốt cuộc cũng được làm “người yêu” Dạ Sâm, hết sức thỏa mãn, không còn gì mưu cầu.
Chỉ là… Ừm… Sun vẫn chưa quay lại QAQ!
Trọng điểm đặt trên người Nhậm Cảnh, cho nên lão Cá chỉ cần lộ mặt một chút rồi đi ra là có thể hoàn thành xuất sắc.
Dạ Sâm đứng xem mà hai mắt rưng rưng, cảm động không gì sánh được.
Đạo diễn Lý nói “Nhậm Cảnh diễn rất tốt, nhưng trong lòng tôi, diễn viên tốt nhất chính là cậu.”
Đạo diễn Lý, xin ông tỉnh lại đi! Ai cần ông an ủi chứ!
Dạ Sâm nghe thế không phục đáp “Tôi lại thấy Nhậm Cảnh diễn tuyệt nhất!”
Đạo diễn Lý “Cậu không cần khiêm tốn đâu, cậu diễn tốt thật mà.”
Không ai khiêm tốn đâu đạo diễn Lý! Là tại ông chê chồng người ta không tốt, cho nên người ta đang nóng nảy đó!
Nhóm quần chúng ăn dưa hóng chuyện trong trường quay no căng cả bụng. Không chỉ ăn dưa của Nhậm ảnh đế với Dạ Sâm, giờ còn được ăn cả dưa của đạo diễn Lý mắt mù não tàn nữa chứ!
Cuộc sống trôi qua cũng coi như vui vẻ hạnh phúc, nháy mắt thời gian đã đến ngày bộ phim đóng máy.
Trong bữa tiệc liên hoan, đạo diễn Lý say bét nhè kéo tay Dạ Sâm như kéo tay con trai, ý nhị khen không ngớt lời, đồng thời hỏi bộ tiếp theo có muốn hợp tác cùng ông nữa không.
Dạ Sâm nói “Có lẽ tôi sẽ rút lui khỏi giới giải trí, vì ba tôi lớn tuổi rồi, tôi nên về giúp ông một chút.”
Đạo diễn Lý tròn mắt “Cậu muốn rút lui á?” Làm sao mà một viên ngọc hoàn mỹ như cậu lại tránh không muốn được đánh bóng thế?
Dạ Sâm “Lần này cũng phải cảm ơn đạo diễn Lý đã quan tâm.”
Đạo diễn Lý bị tin này đánh cho chết đứng. Mấy người xung quanh nhân cơ hội đến chúc rượu, ông liền như muốn thăng thiên.
Dạ Sâm và Nhậm Cảnh rủ nhau đi trước cho nên chỉ uống tí teo. Nửa tháng này, vì để đẩy nhanh tiến độ, bọn họ đã bận đến mức không thể thân thiết cùng nhau.
Rốt cuộc cũng có được thời gian rảnh, Dạ Sâm liền nhận được một nhiệm vụ tùy cơ.
Đi chết đi hí hí cười “Nhiệm vụ tùy cơ: Trước vào sau động, điểm thưởng căn cứ thời gian, cứ 30 phút 1 điểm, hạn mức cao nhất là 10.”
Dạ Sâm “!!!”
Đi chết đi đê tiện nói “Sâm Sâm à~~~ Đây chính là lúc cậu thể hiện tình yêu của mình với Nhậm Cảnh đó!”
Lời này thật đúng là không sai, 10 điểm sinh mệnh không phải con số nhỏ tí nào! Thế nhưng phải kiên trì tận năm tiếng đồng hồ á?? Hay lắm, đến lúc ấy Nhậm Cảnh vẫn sống, còn cậu thì chết toi luôn rồi!
Đi chết đi đính chính “Tôi đâu có bắt cậu duy trì liên tục đâu? Cậu có hai mươi tư tiếng cơ mà? Mau hóa thân thành tiểu yêu tình đi ba bê!”
Khụ, chúng ta là người đứng đắn, cho nên chúng ta sẽ không viết về chuyện riêng tư của người ta, đúng không? Nhưng tóm lại thì cuối cùng Dạ Sâm cũng đã giành được 6 điểm sinh mệnh. Đây là cực hạn lắm rồi. Vì tuy cậu cũng rất tiếc, nhưng dựa vào đạo lí thời gian cứng rắn, cậu như thế cũng đáng được thông cảm mà!
Hai người dính nhau mấy ngày, Dạ Sâm nhận được tin nhắn thứ một trăm tám mươi của mẹ hỏi “Đủ lâu rồi chứ Sâm Sâm? Chúng ta có thể gặp Tiểu Cảnh chưa?”
Cách thời gian nửa năm chẳng còn mấy, nhưng hiển nhiên là ba Dạ mẹ Dạ đã có phần không chờ nổi nữa.
Dạ Sâm suy nghĩ, hình như cũng không chênh nhau lắm?
Cậu dặn dò Thái Hậu “Để con bảo anh ấy. Nhưng gặp thì gặp, ba mẹ phải cam đoan là có thái lạnh nhạt, nghiêm túc đấy nhé!”
Mẹ Dạ trả lời cực nhanh cực nhanh “Nhất định nhất định! Mẹ con vốn dĩ là một người lạnh nhạt, nghiêm túc mà!”
Dạ Sâm: Làm gì có chuyện đó đâu mẹ ơi!
Dạ Sâm tắt điện thoại, chờ Nhậm Cảnh về liền nhân cơ hội nói “Cái đó…”
Nhậm Cảnh có cầm theo bánh ngọt về cho cậu, thấy thế thì hỏi “Vừa nướng xong, em nếm thử không?”
Thế là Dạ Sâm liền nếm thử bánh ngọt, nếm xong thấy miệng khô liền uống nước, uống nước xong thấy ngọt ngào lại hôn hôn Nhậm Cảnh…
Cô nam quả nam, không cẩn thận liền củi khô lửa bốc, thiêu đến cháy đen!
Xong việc, Dạ Sâm thở dốc ghé vào trên ngực Nhậm Cảnh nhỏ giọng nói “Ba mẹ em muốn gặp anh.”
Bàn tay đang xoa lưng cho Dạ Sâm của Nhậm Cảnh rõ ràng hơi cứng lại.
Dạ Sâm trấn an anh “Anh đừng lo… Ba mẹ em sẽ không làm khó anh đâu.”
Nhậm Cảnh run run “Hai người bằng lòng gặp anh sao?”
Dạ Sâm sửng sốt một lúc mới hiểu. Cậu vừa chua vừa ngọt diễn kịch “Họ… Không lay chuyển được em.”
Nhậm Cảnh ngập ngừng “Sâm Sâm, anh không muốn em phải khó xử.”
Tâm trạng của Dạ Sâm lúc này ấy à… Vừa thương lại vừa đau, cậu chỉ muốn nói ngay cho anh biết là: Ba mẹ em muốn gặp anh đến phát điên luôn rồi! Giờ trong nhà em anh là con ruột còn em là con rơi đó!
Nhưng mà cậu không nói được… Cậu vẫn phải giả bộ “Sớm muộn gì cũng phải gặp thôi. Anh yên tâm đi, họ nhất định sẽ chấp nhận anh.”
Nhậm Cảnh nhỏ giọng đáp “Ừ.”
Một đêm này, Nhậm Cảnh mất ngủ.
Anh không căng thẳng, cũng không sợ hãi, mà chỉ lo lắng.
Lo Dạ Sâm vì bị kẹp giữa anh vừa ba mẹ mà cảm thấy khó xử.
Hôm sau, sau khi hẹn xong địa điểm gặp mặt, Dạ Sâm và Nhậm Cảnh cùng nhau đến đó.
Dọc đường đi, Dạ Sâm rất chi là bận rộn. Cậu an ủi Nhậm Cảnh “Anh đừng lo, ba mẹ em một khi gặp anh nhất định sẽ chấp nhận chúng ta.”
“Cho dù không chấp nhận, em cũng sẽ kiên trì chờ hai người chấp nhận.”
“Yên tâm, sức khỏe ba mẹ em tốt lắm, không giận quá hại thân được đâu.”
An ủi Nhậm Cảnh xong, cậu lại tất bật gửi tin nhắn cho ba mẹ dặn dò “Lạnh nhạt! Phải hết sức lạnh nhạt!”
Ba Dạ mẹ Dạ “Được được được!”
“Không thể quá mức thân thiết! Không thể!”
“Ừ ừ.”
“Không được hỏi quá nhiều, phải thờ ờ, thờ ơ!”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”
Dạ Sâm bla bla gửi một đống tin nhắn xong, cảm giác hẳn là đã tương đối ổn thỏa.
Ai ngờ Thái Hậu lại bỗng nhiên gửi tới một tấm ảnh, hỏi “Sâm Sâm, con xem mẹ mặc bộ này có đẹp không? Liệu Nhậm Cảnh có thích không?”
Dạ Sâm “…”
Thái Hậu “Khụ khụ, ý mẹ là… Bộ này trông có cao ngạo lạnh lùng không?”
Dạ Sâm “Cao ngạo cái gì mà cao ngạo, mẹ, mẹ tính đi tham gia hôn lễ đấy à!”
Thái Hậu hàm súc đáp “Sao có thể? Bộ mẹ định dùng để mặc trong hôn lễ của hai đứa mãi tận năm sau mới làm xong mà.” Hoàn toàn làm thủ công hết đó! Cực kì lóa mắt luôn!
Dạ Sâm “…”
Nhậm Cảnh nhận ra cậu bất thường, còn tưởng cậu đang hồi hộp. Thế là tự nhiên anh cũng thấy có phần hồi hộp theo.
Anh nắm lấy tay Dạ Sâm.
Dạ Sâm nháy mắt thấy ấm cả lòng.
Nhậm Cảnh… Anh ấy hồi hộp đến chảy đầy mồ hôi tay!
Tim Dạ Sâm mềm đến rối tinh rối mù. Cậu nhìn Nhậm Cảnh, dịu dàng nói “Anh đừng nghĩ nhiều, mọi người rồi sẽ hòa hợp nhanh thôi.”
Bàn tay Nhậm Cảnh càng siết chặt thêm.
Dạ Sâm cười “Mọi người đều là người em yêu lẫn người yêu em, cho nên, yên tâm đi, sẽ tốt cả thôi.”
Tất cả sẽ tốt cả thôi.
Cũng như tương lai của cậu và Nhậm Cảnh, sẽ chỉ có ngọt ngào và hạnh phúc.