Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 23



Bước từng bước chậm rãi trên đường, phóng tầm mắt lên nhìn những tòa nhà cao ngất san sát nhau, không có công ty nào dám nhận tôi sao? Ai cũng không muốn gây hấn với Black Feather, trừ phi kẻ đó muốn thất nghiệp hoặc tán gia bại sản.

Huy hiệu của tập đoàn "Tân Thế Kỉ" hiện lên một cách rực rỡ dưới ánh mặt trời, tôi cư nhiên đi tới nơi này, là tập đoàn nhà Ngải nhị. Nói vậy Ngải Bồng đang ở đây, có lẽ đây là công ty duy nhất trong thành thị sẽ không e sợ thế lực của Mặc Vũ, cũng là cơ hội duy nhất của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng, ánh sáng chói lòa lập tức làm hai mắt tôi đau nhức. tôi cúi đầu hít sâu một hơi, tôi có gì phải ngại khi gặp Ngải Bồng chứ?

Tôi cứ thế tiếp tục đi, nói không chừng cuối cùng tôi bất đắc dĩ phải mua vé máy bay qua Thụy Sĩ. Trước khi rời đi, baba đã đưa tiền và hộ chiếu cho tôi, ngày đầu tiên rời khỏi Mặc Vũ, tôi vẫn giữ lại vé máy bay, có lẽ khi đó tôi còn dự cảm được sẽ có lúc cùng đường. Giống như một cái phao cấp cứu, tuy rằng ra sức vũng vẫy, nhưng tự biết cuối cùng vẫn phải dùng đến phao cấp cứu, dựa vào nó lúc chìm lúc nổi.

"An tứ." Một tiếng gọi nhẹ nhàng, là cách gọi quen thuộc.

Không ngờ người tôi gặp ở nơi này không phải Ngải Bồng, cũng không phải là Ngải nhị mà là Mạch nhất. Mấy tháng không gặp, cô đã trở thành một cô gái khôn khéo giỏi giang chốn đô hội, toàn thân tản ra thần thái chói lòa.

"Thật khéo lại gặp được cậu ở đây." Nói xong mắt cô lại liếc nhìn đại sảnh Tân Thế Kỷ, đại khái là tìm bóng dáng của Ngải Bồng.

"Mình chỉ ghé qua thôi, sẽ đi ngay."

"Đã lâu không gặp cậu, lát nữa mình sẽ gặp Ngải Bồng bàn công việc, nếu cậu không gấp, chờ mình một lát, mình mời cậu café."

Tôi lắc đầu, hiện tại vấn đề của tôi không phải là uống trà, mà là ăn cơm. "Mình còn có việc, hẹn cậu sau vậy."

Mặt Mạch nhất lộ vẻ thất vọng, "Hiện tại tất cả mọi người đều vội vã, hoặc là vội sự nghiệp, hoặc là vội tình yêu, muốn gặp mặt cũng rất khó, mình vừa mới bắt tay vào làm mảng quảng cáo cho Tân Thế Kỉ, đang muốn tìm ai đó chia xẻ cảm xúc vui sướng đây."

Lời của Mạch nhất làm cho tôi cảm thấy có chút chua xót, tôi lại càng không muốn để người khác biết tình trạng khốn đốn của mình, tôi cười nói: "Chờ cậu lên làm nữ vương ngành quảng cáo rồi hẵng chức mừng." Ai có thể nói cho tôi biết, nụ cười lúc này của tôi là dạng gì không?

"An tứ, cậu đi du lịch sao?" Mạch nhất liếc nhìn thấy vali bên cạnh tôi.

Tôi gật gật đầu, "Có thể rất nhanh sẽ đi."

"Cậu lại đùa rồi, còn muốn giữ bí mật với mình, làm gì có ai vác vali mà không biết khi nào thì mình đi chứ." Mạch nhất vẫn cười khẽ.

Tôi mỉm cười, "Cậu mau vào đi, muốn làm nữ vương ngành quảng cáo thì không thể đến trễ được."

Đi qua các khu nhà cao tầng san sát nhau trong khu thương mại, tôi tìm đến bến xe, do dự không biết nên đến sân bay hay ngồi đợi xe buýt. Trong lúc ngồi suy nghĩ, tôi lại bắt gặp một áp phích quảng cáo rất hấp dẫn.

Là thông báo tuyển người của nhà trẻ khu lân cận, yêu cầu là người biết đánh đàn hoặc thông thạo ngoại ngữ, tựa hồ kẻ có tiền trong thành phố này ngày càng nhiều, cái loại này gọi là trường học quý tộc bao gồm từ nhà trẻ tới đại học đều có. Điều hấp dẫn tôi là chữ viết trên áp phích, trừ bỏ tiề lương tạm được, còn cung cấp ăn ở. Đối với người bình thường mà nói, đây không có ưu đãi gì, nhưng mà trước mắt nhu cầu ổn định chỗ ở đối với tôi vô cũng cấp bách.

Trước đây có học qua mấy năm đàn dương cầm, sau này mẹ cảm thấy khả năng thiên phú của tôi không bằng An Bình, sẽ không bắt tôi tiếp tục học, bất quá quay sang làm bạn bè của lũ trẻ thế là đủ rồi, ngoại ngữ lại càng không cần nói đến, tôi nghĩ mình có làm giảng viên đại học cũng không thành vấn đề. Tôi bóc địa chỉ trên tấm áp phích, không ngại thử một lần, chỉ cần có một tia hy vọng, xuất ngoại cũng không phải lựa chọn hàng đầu cảu tôi, với tôi mà nói, nó như là một kiểu trốn tránh.

Quy mô của vườn trẻ không gọi là lớn, nhưng mà điều kiện tốt lắm, yêu cầu chức vụ của những nơi nhỏ như thế này là sơ yếu lý lịch, phỏng vấn, thuê người đều tiến hành nhanh nhẹn dứt khoát. Hiệu trưởng họ Mục, là một phụ nữ trung niên, có thể là do ngày ngày đều giao tiếp với bọn trẻ nên nét mặt cùng lời nói tương đối nhẹ nhàng, hoạt bát.

"An tiểu thư, điều kiện của cô tương đối tốt, thứ tôi nói thẳng, một sinh viên học ngành quản lý như cô sao lại nghĩ đến nhà trẻ làm việc?"

Lúc phỏng vấn phải nói cái gì đây? Có phải hay không nên trả lời là do tôi chưa hết tính trẻ con, bởi vì nhiệt tình yêu mến việc dạy dỗ trẻ con? Chỉ sợ tôi nói xong những lời này ngay cả tôi cũng phì cười ra mất.

"Tôi vừa trả phòng trọ, tôi cần một chỗ ở, cũng cần một công việc." Tôi thảm nhiên trả lời.

Hiệu trưởng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, "Giáo viên dạy đàn ở đây của tôi đột nhiên nghỉ việc, lớp dạy dương cầm không ai dạy, tôi cần gấp một giáo viên dạy đàn dương cầm, hy vọng cô có thể đảm nhiệm, về sau lớp Tiếng Anh cô cũng kiêm luôn, sau khi tan học giúp giáo viên khác làm dụng cụ học tập và vân vân, đại khái cũng là công việc này kia."

Còn hơn mười mấy nagỳ nay bận rộn bôn ba, lượng công việc như vậy hẳn là không tính nhiều. "Được tôi cũng hy vọng có thể nhanh chóng đi làm."

"Tốt lắm, tôi gọi cô là cô giáo An" Hiệu trưởng trẻ tuổi vẻ mặt sáng sủa cười cười, "Cô giáo An, tôi nói chuyện cô cũng đừng để ý, kỳ thật tôi cảm thấy cô cũng không thích hợp để làm giáo viên nhà trẻ, ở nhà trẻ ngoài dạy giỗ cho bọn trẻ học tập quan trọng là sau đó . . . trong lúc chơi đùa phải gợi lên hứng thú cho bọn chúng, quá trình học tập cũng chính là quá trình chơi đùa, đối với cô đã tới đây cả nửa ngày, ngay cả lời nói với tôi cũng không nhiều hơn nửa lời, sau này trước mặt các bạn nhỏ cũng không nên giống tiên của cô, rất yên lặng." Nói xong, hiệu trưởng cười rộ lên.

Điều này khiến tôi có chút ngượng ngùng, "Sau này tôi sẽ vừa làm vừa học."

"Không cần học, ở lâu cùng những đứa nhỏ, tự nhiên cô sẽ nagỳ càng hoạt bát. Tựa như tôi, tuổi đã khá nhiều, chồng của tôi còn gọi tôi là bà trẻ nhỏ." Nói xong bà ấy vừa cười vừa đứng dậy.

Nhìn túi du lịch trong tay tôi, hiẹu trưởng nhà trẻ hiểu rõ, "Trước mắt tôi dẫn cô đến ký túc xá, cách phòng học nhạc không xa, cô dọn dẹp một chút đồ vật này lọ, buổi chiều có một buổi học dương cầm dài, trước mắt cô cùng với các bạn nhỏ làm quen một chút, ngày mai bắt đầu lên lớp."

Mặc kệ cuộc sống sau này như thế nào, chỉ cần là tiếp tục yên ổn, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Cám ơn hiệu trưởng."

Với tâm lý mơ hồ tôi đứng lên bục giảng lớp dạy đàn của nhà trẻ, cô hiệu trưởng đơn giản giới thiệu tôi là giáo viên mới tới, sau đó trời đi để lại tôi cùng với mười mấy bạn nhỏ đối mặt nhìn nhau.

Tôi nhất thời chân tay luống cuống, không biết có nên bắt đầu mở màn như thế nào, nhìn thấy bên dưới hé ra những khuôn mặt tò mò nhỏ nhắn, lại không biết nói cái gì. Thẳng tới học trò phía dưới không thể kiên nhẫn được nữa, bắt đầu nhỏ giọng nói thầm, "Cô giáo mới thật xinh đẹp a." "Nhưng mà vì sao lại không nói chuyện nha." "Tớ đoán là cô ấy tức giận, mẹ tớ khi tức giận cũng sẽ không nói chuyện cùng với ba ba." "Không đúng, mẹ tớ tức giận liền nói rất nhiều, còn có nói rất lớn tiếng nha." "Ngốc quá, đó là đang mắng người."

Nghe lời đối thoại phía dưới thực làm cho tôi dở khóc dở cười, tiểu hài tử chính là như vậy, có thể mọi lúc mọi nơi nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng của chúng, không sợ người mà bọn chúng bàn luận đang đứng ngay trước mặt bọn chúng.

Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục cũng nhớ tới, trước đây ngày mới đến trường lên lớp mọi người đều phải tự giới thiệu, đó là một phương pháp tốt để giết thời gian.

Tôi vỗ vỗ tay, khiến cho các bạn nhỏ yên tĩnh lại. "Chào tất cả các em, cô là giáo viên đàn dương cầm mới của các em, tên cô là An Tịnh, chính là yên tĩnh và lặng im, bình thường việc cô thích nhất là đọc sách. Tiếp theo, mọi người giống như cô tự giới thiệu về mình được không?"

"Cô giáo, cái gì là tự giới thiệu ạ?" Một cục cưng đầu tiên giơ tay đặt câu hỏi.

Lúc này tôi mới ý thức được khi nói chuyện cùng trẻ con không nên dùng từ quá khó hiểu, đành phải nói: "Chính là nói cho mọi người tên của con, con mấytuổi, bình thường thích làm gì. Tốt lắm liền bắt đầu từ bạn đầu hàng bên này đi.

"Chào các bạn, tớ là học sinh của nhà trẻ Sùng Đức, tên của tớ là Chu Nham, chính là chu chu nham nham hay Chu Nham, việc bình thường tớ thích làm nhất là xem phim hoạt hình."

Cục cưng ham học Chu Nham ngồi xuống, cư nhiên đem lời giới thiệu của tôi chế tác lại, tôi nhìn một chút phiếu điểm danh, mỉm cười giải thích với bé, "Chu chu nham nham không phải là từ ngữ, sau này con phải lấy chồng nên bảo con gọi là Chu Nham, nham là nham trong nham thạch, có hiểu không?"

Nhóm bạn nhỏ lập tức nổi lên tiếng ồn bốn phía, "Ha ha. Chu chu nham nham." Chỉ thấy cục cưng đáng yêu Chu Nham gật gật đầu với tôi, lập tức sau đó quay mặt về phía những bạn nhỏ cười nó trừng lớn mắt.

"Tốt lắm, bạn nhỏ tiếp theo nào."

"Chào các bạn, tớ tên là Hứa Minh Lỗi, so với Chu Nham tớ lớn hơn hai tháng, năm nay tớ sắp được 5 tuổi, bình thường tớ rất thích ăn đường, nhưng mà mẹ tớ lại cấm không cho tớ ăn, hởi vì tớ có . . . . ." Nói tới đây bé giơ tay chỉ vào hàm răng của mình, "— bốn con sâu nha."

Các bạn nhỏ cứ một người lại một người thay nhau tự giới thiệu, biểu tình của bọn chúng thật ngây ngô, lời nói trẻ con thỉnh thoảng lại khiến tôi mỉm cười.

Rốt cục sau khi bạn nhỏ cuối cùng nói xong, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiết học, không khí thoải mái lại bất giác bay mất.

"Bây giờ cô giáo đàn cho các em nghe một khúc được chứ?" Tôi mở lắp đàn dương cầm, đã rất lâu không đánh đàn, một ngón tay đụng lên phím đàn, tôi cũng bất giác mà đàn lên bản nhạc trước kia tôi yêu thích nhất mà cũng thường luyện tập nhất " Cô gái đang cầu nguyện." , cô giáo dạy đàn dương cầm trước kia của tôi tùng nói qua khúc nhạc này rất hay, khi vang lên nghe không ra nỗi lòng u buồn của cô gái, không biết hiện tại tôi đàn lên nó có thể khiến người ta có cảm nhận khác không.

Một khúc nhạc kết thúc, hai cục cưng tò mò giơ tay nói "Thưa cô, khúc nhạc này nghe không hay, cô không thể đàn khúc 'Chú ong nhỏ' hay sao?"

"Không hay, "Con vịt nhỏ" nghe hay hơn."

Tôi nhất thời không phản ứng lại được, chú ong nhỏ? ? Con vịt nhỏ? Đó là cái gì vậy, hẳn là nhạc thiếu nhi đi. Tôi không có nói cho bọn trẻ biết ca khúc tôi vừa đàn lúc nãy cũng không phải là một bài nhạc, bất quá ngẫm lại bản thân lại đàn cho các bạn nhỏ ở nhà trẻ nghe ca khúc "Cô gái cầu nguyện" , có lẽ sự chê cười này có thể ghi vào Bách khoa toàn thư đi.

Lúc nhỏ học đàn cũng không phải là những ca khúc thiếu nhi, đối với loại này tôi hoàn toàn không biết gì cả, đành phải hướng bạn nhỏ phía dưới nói, "Các em hát cho cô giáo nghe, cô sẽ đệm nhạc cho các em được chứ?"

Bé gái đề nghị bài 'con vịt nhỏ' đứng mũi chịu sào, không chút nhăn nhó đứng lên hát to " Một, hai , ba, bốn, năm , sáu, bảy một đàn vịt con bơi qua sông . . . ." Giai điệu nhạc thiếu nhi đều rất đơn giản, tôi lập tức cũng lời hát của bé đàn theo.

Cứ như vậy, một khúc lại một khúc nhạc vang lên, mãi cho tới khi tan học, tôi không cần nhìn tập nhạc mà có bản lĩnh đàn lên những khúc nhạc khiến các bạn nhỏ phải kính nể, "Mọi người có muốn diễn tấu giống cô giáo không?"

"Có muốn!" Bọn trẻ hưng phấn muôn miệng một lời.

"Vậy từ ngày mai cô sẽ bắt đầu dạy các con từng khúc một." Nhìn thấy hé ra những khuôn mặt tươi cười, tôi nghĩ làm tốt công việc này thực không khó đi.

Thời gian tan học vừa đến, trên đường bên ngoài cổng nhà trẻ đỗ đầy xe Limousine, đều là bố mẹ bọn trẻ tới đón, nếu là con cái nhà thường dân, chắc cũng không kham nổi nhà trẻ như vậy.

Hiệu trưởng Trường An sắp xếp cho tôi cùng một cô giáo khác đứng ngoài cửa duy trì trật tự, các bạn nhỏ theo bố mẹ lần lượt đi qua trước mặt chúng tôi, một đám người xoay người chào hỏi, "Cô giáo, hẹn gặp lại."

Tôi nhìn thấy có học trò hôm nay tôi dạy, tôi nhớ rõ tên của từng em, liền một mực cười nói gặp lại với bọn chúng, nghe thấy tôi gọi tên từng người, bọn chúng không che dấu nổi sự hưng phấn.

"Cô giáo mới rất nhớ con." Hứa Minh Lỗi đắc ý nói với mẹ bên cạnh, tôi không chỉ nhớ rõ tên nó mà còn nhớ rõ nó có bốn cái răng bị sâu nha.

"Trí nhớ của cô thật tốt, vừa mới đi dạy đã nhớ hết tên tất cả các em trong lớp." Cô giáo Lý bên cạnh hâm mộ nói với tôi, "Có thể thấy bọn chúng rất thích cô, đừng nhìn chúng còn nhỏ hẳn là một đám tiểu quỷ, đứa nào cũng thích cô giáo xinh đẹp."

Tôi không khỏi phì cười.

Hứa Minh Lỗi vừa đi ra liền ngoái đầu lại vẫy vẫy tay với tôi, tôi cũng mỉm cười vẫy tay với nó. Bỗng nhiên toàn thân tôi cứng đờ, trên đường lớn đang đỗ một chiếc xe quen thuộc, mà sau cửa kính là khuôn mặt biểu tình nghiền ngẫm đang nhìn chằm chằm tôi, khuôn mặt tôi quá quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.