Lâm Kỳ và Diệp Lan, trúc mã trúc mã. Hai nhà Lâm Diệp là thế giao, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, mẹ của Lâm Kỳ thời trẻ là mỹ nữ cấp nữ thần của giới giải trí, Lâm Kỳ kế thừa vẻ đẹp của mẹ, từ nhỏ đã là một nhóc xinh đẹp.
Diệp Lan nhìn Lâm Kỳ, trông ưng vô cùng.
Hai người tuổi ngang nhau, năm mười năm tuổi ấy, Diệp Thịnh về quê cũ giỗ tổ, đưa Diệp Lan đi, nghe Diệp Thịnh nói quê cũ ở vùng núi, hè về có suối chảy ve kêu, Lâm Kỳ cảm thấy hứng thú nên đi theo cùng, Diệp Lan cũng hào hứng, những đứa trẻ lớn lên trong thành phố luôn tràn ngập tò mò với thôn dã.
Bọn họ gặp được Phương Thành Tự ở đây.
Ở một nơi bị bao vây bởi núi, ngăn cách giữa thế giới ngoài kia và thôn làng, thời gian mười mấy năm phát triển có qua thì nơi này vẫn chẳng đủ rộng để lái một chiếc xe có kích cỡ hơi lớn đi vào như cũ. Diệp Thịnh mang theo hai người con trai, một đứa cháu trai còn có thêm Lâm Kỳ ngồi trên xe ba bánh ở quê, cứ như thế xóc nảy cả đường vào thôn.
Nghèo đói và lạc hậu, nhưng phong cảnh không tồi, đây là ấn tượng ban đầu của Diệp Lan dành cho thôn Đào Nguyên*.
*thôn Đào Nguyên: Một địa danh ở Thâm Quyến, Quảng Tây, Trung Quốc
Nhà họ Diệp đến đời Diệp Thịnh bắt đầu làm ăn phát đạt, về sau càng làm càng to, tỉnh thành nhỏ đã không còn đủ chỗ để tập đoàn Diệp thị đặt bước phát triển, Diệp Thịnh bèn đưa cả nhà chuyển đến Kinh thành*, rời thôn Đào Nguyên.
*Kinh thành (chỉ thủ đô): Bắc Kinh
Cả nhà họ Diệp ở lại trong căn nhà tổ cũ nát.
Cũ nát là từ Diệp Lan dùng để hình dung, chứ thật ra sau khi nhà họ Diệp có tiền, cách mấy năm Diệp Thịnh đều trở về một chuyến, vì thế căn nhà của nhà họ Diệp coi như là tốt nhất trong thôn rồi.
Có điều sao mà lọt được mắt cậu ấm giàu có, hắn ta chưa từng chịu khổ, cũng là lần đầu tiên ở trong căn nhà thế này.
Vừa bẩn vừa nát còn không có nước để tắm rửa… khiến cậu ấm yêu sạch sẽ này muốn phát rồ, chỉ là trước mặt bố và ông nội, Diệp Lan không dám thể hiện ra ngoài. Suy cho cùng thì kể từ lúc đến thôn này mặt mũi họ đã vô cùng thành kính nghiêm túc, càng đừng nghĩ đến chuyện chê bai hoàn cảnh nơi đây.
Diệp Lan đứng ở cổng nhà họ Diệp, ôm đầu nghĩ mãi không hiểu, Lâm Kỳ cười ha ha vỗ vào đầu hắn ta, không chê bẩn ngồi thẳng lên bậc thềm, quay đầu vẫy tay với hắn: “Qua đây ngồi, không khí ở trên núi này tốt ghê, cậu xem, mặt trời sắp xuống núi rồi, đẹp thật.”
Diệp Lan nhìn bàn tay Lâm Kỳ chỉ bầu trởi, nhìn thấy mặt trời đang chầm chầm rơi xuống phía sau ngọn núi lớn màu xanh, ánh sáng vàng lấp lánh hắt qua, nhuộm những đám mây trên trời thành một màu vàng kim, điểm xuyết lên khung cảnh tĩnh lặng giữa những ngọn núi.
“Đẹp nhỉ?” Lâm Kỳ nhìn một lát, híp mắt cười nói.
Diệp Lan bước về phía cậu, cúi đầu do dự một lát, vẫn là không học tập cậu ấy ngồi trên bậc thang bám đầy bụi.
“Đẹp,” Diệp Lan gật đầu: “Chỉ là điều kiện ăn ở kém,” nói đến đây Diệp Lan lại tiếp tục buồn bực: “Ban nãy hỏi ông nội rồi, chỗ này thế mà chẳng hề có nơi tắm… Nát quá thể…”
“Ai nói là không có chỗ để tắm thế?” Giọng nói trong trẻo của một bé trai đột nhiên vang lên, Diệp Lan và Lâm Kỳ ngây người, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một cậu nhóc dáng người đen gầy trạc tuổi hai người tay xách giỏ trúc, mặc chiếc áo ba lỗ đã bị giặt đến trắng bạc cùng quần cộc to màu đen, đi đôi dép xỏ ngón nhìn không ra màu sắc gì đang đứng cách họ không xa.
“Cậu là người ở thôn này sao?” Lâm Kỳ nhấc mông đứng dậy, kéo theo Diệp Lan bước nhanh lại gần cậu nhóc đen gầy, hỏi: “Cậu biết có chỗ nào tắm rửa được không?”
Cậu nhóc đen gầy cười hì hì nói; “Biết chứ ạ, các anh là người trong thành phố đến à? Đẹp quá đi mất,” Dứt lời y chỉ thẳng vào Diệp Lan, không thèm giấu diếm cảm xúc yêu thích: “Đặc biệt là anh, nhìn anh đẹp trai quá, giống y trong sách viết luôn.”
Diệp Lan bị cậu nhóc đen gầy nói thẳng làm hơi ngượng, mà Lâm Kỳ ở bên cạnh nghe thế thì vui vẻ vô cùng, nhìn cậu nhóc một cách chăm chú, làm vẻ cao thâm: “Nhóc này ánh mắt chuẩn nha! Ầy, đúng rồi, cậu tên là gì thế?”
Cậu nhóc đen gầy cười thật thà, gãi đầu: “Em tên Phương Thành Tự.”