Qua một thời gian, Sasagawa Ryohei xuất hiện. Không thể không nói, sự xuất hiện của hắn chẳng khác nào một liều thuốc trấn an tinh thần đang xao động của Sawada Tsunayoshi.
Thời gian trước, trong khi đấu với Hibari Kyoya, Tsuna đã nhận được sự chấp thuận của Vongola Primo. Hắn có thể sử dụng lửa nhẫn thuần thục hơn và phát ra đại chiêu: X-burner với sức công phá rất lớn, mặc dù còn nhiều trắc trở.
Chrome Dokuro đã được tìm thấy ở Kokuyo Land trong tình trạng bị trọng thương, và điều này thôi thúc Tsuna phải trưởng thành hơn nữa.
"Sawada, cố gắng hết mình đi!" Sasagawa cổ vũ: "Đánh bại Byakuran!"
"Vâng..." Tsuna vẫn còn chút tự ti, dù sao kẻ địch của cậu chính là Byakuran—— Hả? Byakuran?
"Anh hai!" Hắn vội vã nói: "Byakuran Gesso... là [Toàn Bộ Kẹo Đường Trên Thế Giới Đều Là Của Tôi] ấy ạ?!"
Tại sao bây giờ hắn mới nghĩ tới?! Suốt thời gian qua hắn không sao chú tâm vào những việc lặt mặt được nên mới quên mất điều này. Vậy Reborn... Reborn chắc chắn sẽ không quên chứ?
"...Ừ, đúng vậy." Sasagawa Ryohei phức tạp nói: "Hắn chính là bạn trên mạng..."
"Ha ha, bạn trên mạng sao? Trong ||Chat Xuyên Lục Địa|| ấy hả? Trùng hợp nhỉ! Cơ mà tại sao là bạn mà chúng ta lại đánh nhau? Là trò chơi đối chiến nữa à?" Yamamoto cười ngây ngô hỏi.
"Tên bóng chày ngu ngốc này..." Gokudera nghiến răng: "Đến giờ phút này mà còn đùa được sao!"
"Byakuran Gesso... Trước đó quả thật không phải như vậy... Chuyện là sau khi Kaori..., Byakuran Gesso mới thành lập nhà Millefiore."
"Kaori?"
Kaori làm sao? Sao lại.. không nói nữa?
"Ha ha, nhắc đến Kaori mới nhớ hình như cô ấy không tới đây thì phải! Đã lâu rồi mà không thấy cô ấy xuất hiện."
"...Có lẽ." Ryohei hơi cúi đầu: "Cô ấy...."
"Được rồi, nói nhảm thế thôi." Reborn không biết từ đâu hiện ra, nhảy lên đầu của Tsuna: "Đã đến lúc luyện tập rồi! Mau đi thôi! Các cậu như vậy thì đừng mơ thắng nổi Byakuran!"
"Nhưng, nhưng Kaori..."
Kaori cũng là người của Vongola kia mà..? Trực giác mách bảo hắn có một sự thật đang hiển hiện ngay trước mắt, mà hắn...
Hắn căn bản không dám vén tấm màn đó lên...
"Ha ha, đừng lo Tsuna. Kaori của mười năm sau chắc đang đi làm nhiệm vụ rồi!" Yamamoto Takeshi, hắn vẫn lạc quan như thế.
...Nhưng không phải ai cũng lạc quan như hắn.
Sau một thời gian chờ đợi mà ai nấy đều ăn ý không nói ra suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc, người can đảm nói ra nghi vấn trong lòng cũng chỉ có mình Vongola Decimo.
"Ka, Kaori...đâu?"
Nghe Tsuna hỏi, nụ cười trên gương mặt Sasagawa Ryohei chợt tắt. Hắn nghiêng đầu đi, không hề nói chuyện. Không khí im ắng đáng sợ, Gokudera như nhận ra điều gì, cố nén run rẩy nói:
"Cô ấy... chết rồi sao?"
Lúc trước bị khẩu bazoka bắn trúng cô ấy cũng không xuất hiện. Có nghĩa là...
Không...
"Không thể nào!" Gokudera hét to, như cố gắng nắm lấy tia hi vọng cuối cùng: "Này, đầu đinh! Trả lời đi chứ!"
Ryohei gian nan thở, trên gương mặt cương nghị xuất hiện sự đau đớn và bi ai khó nén nổi: "Kaori đã..."
【Đừng có nói anh là [Thanh Xuân Cực Hạn] nha?】
【Sasagawa Ryohei, anh là đồ ngốc!!】
【Kaori!】
【Gì?】
【Sasagawa Ryohei yêu em!】
【Yêu hết mình!】
【....Đồ ngốc.】
【Tôi thì, có gì đáng để được yêu..?】
Kaori...
Hắn khép mắt lại, xiết chặt nắm đấm. Trong phút chốc, người đàn ông đã trải qua rất nhiều điều tàn khốc lại trở nên yếu ớt đáng thương...
Trong tình yêu, kẻ nào yêu trước, kẻ ấy thua cuộc.
Mà trong cuộc đời, đáng sợ nhất chính là "sự mất đi".
Sasagawa Ryohei đã trải qua rất nhiều thứ.
Nhưng ám ảnh nhất và duy nhất, là sự ra đi của cô gái ấy.
Hãy yên nghỉ đi... Kaori...
【Hãy yên nghỉ đi...】
【Cô gái của tôi.】