"Ra là vậy." Nghe Irie Shoichi nói, Kaori gật đầu. "Chết gì mà lãng xẹt dữ?"
"Kaori!" Irie thở hổn hển: "Đừng có đem chuyện này ra đùa!"
Kaori nhún vai: "Không thèm."
Sau đó, cô nhịn không được lại hỏi lại: "Shoichi, cậu chắc chứ? Chắc chắn rằng bản thân không nhầm lẫn... Hoặc lúc ấy tôi uống lộn thuốc?"
"Không phải!" Irie hét lên: "Đến lúc nào cậu mới nhận thức được tầm quan trọng của sự việc hả? Cậu đã chết!"
"Thôi thôi~" Cô an ủi nhìn hắn: "Dù sao thì giờ tôi vẫn sống..."
Irie Shoichi ngây ngẩn nhìn cô gái, hai bàn tay xiết lại thành một nắm đấm.
Đúng là bây giờ em vẫn còn sống, nhưng mà...
Thanh niên tóc cam thất bại ngã ra ghế.
Em cố tỏ ra kiên cường như vậy sẽ làm tôi đau lắm, biết không?
Cái chết ở ngay trước mắt... Làm sao có thể không sợ được?
.
.
.
"Vậy là... Là do tôi... Hại chết Kaori sao...?"
Chứ còn gì nữa! Kusakabe kiềm chế không cho bản thân thốt ra lời này, yên lặng không nói.
Suốt gần hai năm qua, Kyoya tiên sinh đã phải chịu rất nhiều dằn vặt rồi... Hắn tự hỏi nếu trong lúc hội thảo Kyoya tiên sinh không vắng họp, liệu tiểu thư Kaori có...
Lần này, cũng không phải là Kyoya tiên sinh phái hắn tới để nói việc này cho bọn họ biết, mà là hắn muốn làm vậy. Mặc dù ích kỉ, nhưng chẳng lẽ chỉ có Kyoya tiên sinh và Sasagawa tiên sinh phải gánh chịu điều này sao?
Rõ ràng... Căn nguyên là ở Sawada Tsunayoshi... Nếu như cậu ta không huỷ nhẫn, thì tất cả đã không xảy ra...
Nhất định là như vậy...
Hắn vẫn nhớ rõ, ngày ấy khi Kaori tiểu thư bị hoả thiêu, vẻ mặt của ngài ấy là như thế nào.
Kinh ngạc, khó tin, phẫn nộ, sợ hãi rồi đến chết lặng.
Quá nhiều biểu cảm cho một Hibari Kyoya cao ngạo như đám mây trên trời cao, quá nhiều cảm xúc cho một Hibari Kyoya lạnh lùng xa cách. Quá nhiều "quá nhiều" cho Người Bảo Vệ Mây của nhà Vongola.
Vào lúc ánh lửa bùng lên dữ dội, hắn nhìn thấy Hibari Kyoya đứng như chôn chân ở nơi xa. Chẳng biết lấy can đảm từ đâu đến, Kusakabe Tatsuya nhìn thẳng vào mắt ngài, và chẳng thấy gì hết ngoài ánh lửa.
Từ đó đến nay, rõ ràng không quá lâu, nhưng hắn nghĩ đối với Hibari Kyoya mà nói, có lẽ là dài dằng dẵng như nửa đời.
Hơn ai hết, hắn biết rằng Kyoya tiên sinh yêu Kaori tiểu thư.
Kyoya tiên sinh đến bây giờ vẫn còn giữ lại di vật của cô ấy, thiết nghĩ, nếu người đã chết rồi, ngài cũng không thể gặp lại cô ấy nữa, việc gì cứ phải giữ khư khư thứ tình cảm ấy vào trong lòng?
Nhưng bây giờ hắn hiểu rồi.
Không phải là không muốn buông, mà là thứ tình cảm mềm mại đó đã bành trướng lên, như một con nhím tích đầy gai nhọn đâm vào lòng ngài từng chút từng chút một.
Ai nói Người Bảo Vệ Mây không hiểu yêu? Kusakabe Tetsuya cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua từng gương mặt ở đây, bỗng chốc cười khổ.
Người Bảo Vệ Mây hiểu yêu, yêu chân thành hơn bất cứ người nào.
Đám mây bay cao ngạo ấy... vẫn luôn, vẫn luôn dừng chân để chờ đợi một người.
"Ngài có biết không, Kaori tiểu thư?"