[KHR] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt

Chương 88: Chiếc nhẫn khắc ghi thời gian của chúng ta



Vongola Decimo Familia đã có được sức mạnh truyền thừa từ Vongola Primo Familia, chỉ trừ Primo.

Vậy liệu họ có thể đánh bại Byakuran Gesso hay không?

Câu hỏi này khó mà trả lời.

Fukawa Kaori nằm trên mái nhà, nhàn nhã lắc chân. Cô vươn tay ra che chắn ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt mình, ngâm nga một khúc nhạc không rõ.

"Này, Kaori."

Đột ngột có người lên tiếng cũng không làm cô gái phải giật mình. Cứ như đã cảm nhận được từ trước, cô ấy ừ một tiếng như chào hỏi.

"Bây giờ em khác trước nhiều nhỉ."

Kaori ngừng hát. Cô chống tay ngồi dậy, không quay đầu lại, nhàn nhạt lên tiếng: "Rất rõ ràng, không phải sao?"

"Thời gian sắp kết thúc rồi phải không?" Thanh âm của hắn trầm thấp, nhưng ôn hoà: "Kaori, em quyết định sẽ làm gì?"

"Trở lại với mọi thứ lúc ban đầu, hay là quyết định nắm lấy hiện tại..."

"Em có... mệt mỏi không?"

Fukawa Kaori quay phắt đầu lại.

Thanh niên tóc vàng trước mắt vẫn mỉm cười. Đôi mắt màu lửa nhuốm màu bi thương và ôn hoà, giống như đang cảm thấy thương hại cho cô ta. Kaori cúi đầu cười một tiếng nhỏ, sau đó cũng cười rộ lên.

"Ha ha... ha ha ha!"

"Ngươi nói đùa gì thế, Giotto?"

Vongola Giotto nhìn cô.

"Có biết không, trước đây cũng có người nhìn ta như thế. Rõ ràng sắp chết đến nơi rồi mà vẫn nhìn ta, thương hại ta không có tình người. Phải rồi, cuối cùng chúng đã chết. Bị ta giết chết."

Sắc mặt của Giotto vẫn không thay đổi.

"Lúc ấy ta quả thật không hiểu. Chúng thật kì lạ, nhỉ?" Trên khuôn mặt của Kaori xuất hiện sự khó hiểu: "Cứ la hét ta là quái vật, vẫn luôn."

"Em không phải quái vật." Giotto ôn hoà xoa đầu của cô, một hành động mà khi còn sống hắn đã từng muốn làm, nhưng không thể. "Em không phải quái vật."

"Tất nhiên rồi." Kaori đánh vào tay của hắn, cười lạnh: "Quái vật cái gì chứ, ngu xuẩn."

Giotto thở dài. Đang lúc hắn muốn nói gì đã bị người đột ngột xuất hiện kia chặn họng.

"Ngươi là..."

"Xin chào, Giotto đại nhân." Thanh niên tóc vàng kia mỉm cười, hơi cúi đầu: "Đã lâu không gặp."

"...Vincenzo, ngươi vẫn còn sống."

Người được gọi là Vincenzo cười: "Đúng vậy."

Fukawa Kaori uể oải ngồi dậy, phủi bụi trên quần áo, che miệng ngáp một cái.

"Ngươi tới đây làm gì, Vincenzo?"

"Bởi vì tôi thấy Giotto đại nhân tới nên..."

Kaori chậc một tiếng, nhảy xuống nóc nhà. Cô chạm đất một cách an toàn, sau đó đẩy cửa, bước vào phòng.

Hai người kia cũng không có ai rời đi. Giotto Vongola nhìn Vincenzo, ánh mắt lãnh đạm.

"Ngươi tới để ngăn cản điều gì?"

"Ngăn cản điều gì?" Vincenzo hỏi lại.

"Vincenzo, ngươi rõ ràng nên biết, cô ấy không thể sống như một cỗ máy."

"Cỗ máy? Ngươi hình dung sai rồi." Vincenzo lắc đầu: "Ngài ấy là thần. Thần thì làm sao có cảm tình của con người chứ? Các ngươi sợ hãi ngài là đúng thôi."

"Vậy ngươi nhận ra chưa?" Giotto không phản biện lại mà hỏi: "Đôi mắt của cô ấy, cảm xúc của cô ấy."

"Cô ấy đang được cứu rỗi."

Vincenzo lạnh lùng nhìn hắn.

"Tốt nhất hãy biết điều một chút, Vincenzo. Nhớ lấy bản thân ngươi cũng chỉ là một người được cô ấy cứu vớt, và cô ấy không có trách nhiệm phải trở thành một hình tượng trong mắt ngươi."

"Thật là ích kỉ và hèn mọn."

Hắn nói, sau đó chậm rãi hoá thành một ngọn lửa.

Chỉ là ánh nhìn thương hại kia vẫn găm vào tâm trí của Vincenzo, như một con mọt gặm nhấm lí trí của hắn.

...

Giotto Vongola cuối cùng cũng truyền thừa ý chí của mình cho Sawada Tsunayoshi.

Có lẽ hắn sẽ ngủ say cho đến đời tiếp theo...

Giotto cười cười nhìn Sawada Tsunayoshi, trao cho hắn sức mạnh cuối cùng của Vongola.

Hắn có thể cảm nhận được cô ấy đang ở một nơi cách đây không xa.

Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy đang dõi theo mình.

Hắn có thể cảm nhận được...

Để xem, chuyện xưa này có lẽ bắt đầu từ rất lâu mà đến giờ vẫn chưa có hồi kết?

Đó là một chuyện từ rất lâu trước kia, khi Giotto còn là một chàng thanh niên thất bại. Hắn đã gặp cô ấy.

Một cô gái rất đặc biệt.

Nhờ cô, Giotto đã vực lên từ sự thất bại, tiến bước gạt bỏ những chông gai, chạm tới thành công mà đỉnh điểm là sự sáng lập của nhà Vongola.

Từ một người, Giotto kiếm được nhiều chiến hữu hơn, sau đó có được những người bảo vệ mạnh mẽ và đồng minh đáng tin cậy.

Giotto Vongola có được bảy chiếc nhẫn với bảy thuộc tính khác nhau từ một người đàn ông.

Và từ đó, mối liên kết giữa họ và cô được thành lập.

Một lời thề được sinh ra...

"Ta vẫn luôn nhớ rõ, chiếc nhẫn này khắc ghi thời gian của chúng ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.