[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 39: Vết sẹo



"Ta không chấp nhận... Vĩnh viễn không chấp nhận."

"Một đứa con gái của Geisha."

Trong cơn mộng mị mông lung, quá khứ cùng hiện đan xen, vởn quanh vài lát cắt mơ hồ. Giữa cái thế giới trắng đục rồi chuyển sang xám ngắt như bầu trời ngày âm ỉ trận bão giông là những thanh âm chói tai, vang vọng nhiều lần, đến khi từng lời từng chữ như lưỡi kiếm sắc bén cứa từng nhát vào cơ thể đứa trẻ gầy nhom, bẩn thỉu. Sự tổn thương mà nói mang đến mãi mãi in trong đôi mắt đen láy to tròn của cô bé, trở thành vết rách suốt nhiều năm vẫn chưa thể đóng mài. Rồi chậm chạp, lời nói chì chiết ấy tan vào hư vô, không gian lại chuyển về thứ sắc đen lạnh lẽo. Thời gian dường như dừng lại. Không gian như trải rộng bạt ngàn. Mảnh vỡ từ ngày tháng xưa ùa về, rồi lại vội vã rời đi, chẳng cho ai được một lần níu giữ. Là nụ cười của mẹ, là đôi bàn tay nắm chặt run run của anh Ugetsu, là... ánh nhìn thoáng chút u buồn của ngài Giotto. Nào ai biết đã bao lâu trôi qua, bốn bề tối tăm bỗng xuất hiện vết nứt khổng lồ. Rồi một lần nữa, vài âm thanh đứt quãng the thé đầy khó nghe lại vọng đến, như mang cả phẫn nộ chất chứa trong lòng từ lâu trút ra ngoài.


"Ngươi nói cái gì...?"

"Thật là nhục nhã!"

Thật quen quá!

Mai thầm thốt lên, giọng nói ấy ắt hẳn từng xuất hiện trong thế giới của nàng không ít lần. Cố gắng lục lọi từng phần ký ức lộn xộn, người con gái trẻ bất chợt ngây ra.

"Nó không xứng đáng được mang danh tiểu thư nhà Asari."

Là bà nội!

Ý thức tựa như mũi tên đang bị kéo căng trên dây cung đột ngột bị buông ra, theo quán tính phóng thẳng về phía khoảng không vô định. Nàng tỉnh giấc. Đôi mắt đen láy tựa trời đêm choàng mở giữa một chiều nắng rọi bên hiên nhà. Lênh đênh trong cặp đồng tử to tròn là nỗi hoang mang, kinh hãi chẳng thể nào diễn tả. Vất vả điều tiết nhịp thở trở lại bình thường, vị tiểu thư nhà Asari mệt nhọc đặt tay lên trán cố gắng định thần sau thời gian dài hôn mê. Trần nhà với màu gỗ nâu nhạt, chiếc tủ nhỏ chứa đầy sách và những vật dụng quen thuộc là minh chứng cho việc nàng đang nằm trong phòng riêng. Nhưng tại sao nàng lại ở đây?


Mai nhớ rất rõ mình đã ra khỏi nhà từ lúc hừng đông để đến cửa hàng Tsubaki ở ngôi chợ gần nhà. Nàng không chỉ chọn được vài loại vải ưng ý mà còn trò chuyện và cùng Sakurako đi ra khu nhà kho, và rồi...

Nàng bị bắt cóc !

Kết quả vừa xuất hiện trong đầu liền khiến đầu Mai đau như búa bổ. Nàng đã bị đám người đó áp chế và đánh ngất bằng một thứ gì đó rất nặng, có lẽ là một tảng đá hay đại loại thế. Toàn bộ những gì còn lưu lại trong trí nhớ chỉ là mảng vụn vặt mơ hồ, cùng tiếng cười đắc thắng của gã thủ lĩnh rằng sự thật sẽ được tiết lộ khi nàng đã đến thế giới bên kia.

"Tất cả là mơ sao?"

Khi giả thuyết này vừa được đặt ra thì tay trái của nàng bỗng nhói đau dữ dội. Cắn răng, thiếu nữ cố gắng vén ống tay lên và không ngoài dự đoán, phía dưới lớp Kimono màu xanh ngọc là một lớp băng dày được băng bó cẩn thận. Nó chính là dấu tích của trận ẩu đả trong ký ức của Mai. Tuy nhìn qua tình trạng thương tổn không quá nghiêm trọng nhưng có lẽ, nó vẫn đủ để lại vết sẹo khá dài. Điều may mắn duy nhất ở vị trí này, thứ khó coi ấy sẽ dễ dàng được giấu dưới tay áo. Tiếc là bây giờ không chỉ cánh tay trái, cả tay phải và hai chân nàng đều là những mảng băng trắng muốt. Xem ra lần này mình bị thương không nhẹ, Mai thầm xuýt xoa kéo tấm chăn mềm mại trở lại vị trí cũ. Thế nhưng cũng vào chính lúc này, hàng loạt câu hỏi chẳng có lời giải như từng đợt sóng gợi trong suy nghĩ của nàng. Nếu đã bị bắt cóc như vậy thì làm cách nào gia đình Asari có thể tìm được tung tích và cứu nàng về như vậy? Chắc chắn, cái giá mà chúng muốn sẽ chẳng hề rẻ và bà nội nàng, chẳng phải là người xem trọng đứa cháu gái được xem là sự ô gia tộc như nàng. Mai muốn biết những điều đã xảy ra trong lúc bản thân hôn mê và thời điểm này, người duy nhất nàng nghĩ đến chỉ là bác quản gia. Cố gắng nhoài người về phía, phải mất một lúc, vị tiểu thư nhà Asari mới có thể đứng dậy, vịnh vào vách gỗ và chậm chạp rời khỏi phòng. Cơ thể vô lực cùng mấy vết thương chưa lành khiến nàng chỉ có thể bước đi tập tễnh, mỗi bước đều đau như bước lên kim châm. Buông ra vài tiếng rêи ɾỉ đau đớn, thiếu nữ cắn chặt môi, thả từng bước thật khó khăn trên hiên nhà. Khi đã dùng hết một nửa sức lực để bước mấy bước chân, Mai bắt gặp hai người hầu gái đang xách vài món đồ lặt vặt bước qua mình. Điều kỳ lạ là vào thời khắc ấy, thay vì làm lơ thấy vị tiểu thư ốm yếu như mọi khi, họ lại dành cho nàng cái nhìn ái ngại, thương xót như thể, đang trông thấy con chim nhỏ đang vật lộn giành giật sự sống giữa móng vuốt của kẻ săn mồi. Ban đầu, vị tiểu thư trẻ không chú tâm đến sự khác thường ấy. Thậm chí, nàng vẫn nghĩ đó là một loại thái độ mới dành cho mình mà thôi. Có lẽ, thay vì xem nàng là người vô hình, những kẻ trong căn nhà lạnh lẽo này đã chọn cách ném về phía nàng cái nhìn thương hại. Nhưng rồi, thời gian đã tặng cho nàng một mối hoài nghi khó hiểu. Từ thời khắc đó trở đi, bất cứ nơi nào đôi chân này đặt bước, ai nấy đều nhanh chóng tản đi, có người tỏ ra vô cùng bận rộn với công việc, kẻ lại vội vã chạy đi mà không một lần dám nhìn thẳng vào đôi mắt nàng. Thái độ ấy hoàn toàn khác với mọi ngày, ngay cả lần đầu nàng bước đến đây cũng chưa phải chịu sự trốn tránh và ái ngại ấy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?


Mang theo nỗi bất an như kẻ đang bước đi một sợi dây bắt ngang con sông chảy xiết, Mai cuối cùng cũng lê bước được đến hậu viện cây cỏ đỏ thẫm ngày thu. Cách đấy không xa là phòng riêng của người quản gia già đã dành cả đời mình cho căn nhà này. Bình thường vào giờ này, bác ấy sẽ tìm một chỗ yên tĩnh, tập trung kiểm tra lại sổ sách và lên lịch các cuộc họp mặt gia đình, bữa tiệc hay lễ tết sắp đến. Thế nhưng, ý định của nàng nhanh chóng phá sản khi người phụ nữ mập mạp đến từ nhà bếp với bộ dáng tất bật xuất hiện trong đôi đồng tử đen láy. Bác Izumi nói rằng bây giờ ông Haku không có trong phòng, người quản gia già đang ở trong phòng của bà chủ, báo cáo cho bà số tiền gia đình sử dụng trong tháng vừa qua. Bình thường, mỗi cuộc gặp gỡ như vậy sẽ kéo dài khá lâu nên tạm thời ông ấy không thể quay về được. Nói rồi, bà lại vội chào Mai để quay lại bếp để kịp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, để lại người con gái xanh xao giữa khu vườn vắng lặng.
Mặt trời dần lạc về phía bên kia bầu trời, nắng ấm ngày thu dịu dàng phủ lên gò gương mặt thanh tú hơi ấm của Thái Dương. Chầm chậm cảm nhận cái cảm giác khoan khoái, dễ chịu đang thấm vào từng tấc da thịt, Mai quyết định sẽ ở lại đây một lát chứ không về phòng ngay. Đưa đôi mắt long lanh ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên giờ đây ngập trong màu đỏ cam ấm áp, thiếu nữ không khỏi lộ ra nụ cười yếu ớt. Kể từ ngày Giotto rời đi, nàng đã chẳng hề đến đây. Có lẽ, sâu trong tâm trí này, nàng sợ phải đối mặt với việc cảnh còn người mất, rồi lại chìm sâu hơn vào nỗi nhớ nhung. Buông một tiếng thở dài đầy mệt nhọc, không chỉ vì bóng dáng người mình yêu khuất xa, cơ thể này đã chẳng cho phép nàng có thể đứng đấy lâu hơn nữa. Vất vả tìm một bóng mát rồi chầm chậm ngồi xuống bờ đá nhẵn, tiểu thư độc nhất nhà Asari lại vô thức nghĩ suy rất nhiều điều. Thế nhưng, càng nghĩ nàng lại càng lạc sâu hơn vào mê cung khổng lồ, không có lối ra. Và rồi, cơn đau đầu bỗng đâu lại ùa đến, thô bạo ép người con gái trẻ phải từ bỏ việc đó ngay lập tức. Phải tạm từ bỏ việc tìm câu trả lời cho vô số vấn đề, người con gái ấy chẳng còn cách nào khác, đành phải thả hồn theo những chiếc lá đỏ thẫm chao liệng nơi trời cao rồi nhẹ rơi lên mặt nước trong veo.
Mải mê ngắm nghía chúng, đôi mắt to tròn theo đó mà hướng về hồ cá nhỏ ngay bên cạnh nàng. Trùng hợp thật, cũng tại chính nơi này vài tháng trước thôi, lần đầu tiên trong cuộc đời, Mai được nếm trải cái gọi là tình yêu. Niềm hạnh phúc và vị ngọt vẫn còn nguyên tại đây, như thể, chuyện ấy chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua. Khẽ cau mày, gương mặt thanh tú lại chìm trong nỗi buồn man mác. Cảnh vẫn như cũ mà người nàng yêu giờ đã cách nàng vạn dặm trùng dương, chẳng rõ bao giờ mới có thể tái ngộ và chẳng có lấy một phong thư gửi về. Như thể, Giotto đã vứt bỏ nàng vậy. Vứt bỏ ư? Câu hỏi ấy xuất hiện cùng với cơn đau nhói nơi đỉnh đầu, ép cho nước mắt nàng vô thức trào ra, lăn dài bên gò má. Nếu bảo Mai chưa từng hoài nghi điều ấy thì chính là nói dối nhưng mặc kệ tất cả, nàng vẫn cố giữ nguyên niềm tin thuở ban đầu. Bởi hơn bất kỳ lúc nào khác, đấy chính là ngọn đèn thắp sáng, tiếp thêm động lực cho nàng bước tiếp con đường chông gai phía trước.
Cố gắng đè nén cơn đau đang âm ỉ trong lồng ngực, Mai quệt nước mắt, thong thả đưa tay vào làn nước mát lạnh, nhẹ nhàng tạo nên vài gợn sóng lăn tăn như trêu lũ cá vàng đang thong dong phía dưới.

Và rồi, nụ cười buồn trên môi tắt lịm.

Và bỗng, nàng chết lặng.

Thời gian biến mất vào hư vô. Thế giới trở thành một mớ hỗn độn như mảng mực loang trên tấm lụa trắng vừa được ủi phẳng phiu. Tử thần Shinigami(*) đã xuất hiện, vung lưỡi hái đặt lên cổ con mồi được chọn, là nàng chứ chẳng phải bất kỳ ai.

Phản chiếu trên mặt nước vẫn là gương mặt quen thuộc của nàng nhưng sao ngày hôm nay nó lại xa lạ đến nhường ấy? Gương mặt thanh tú tái nhợt và xanh xao chẳng qua chỉ là trong nhất thời. Nhưng, vì sao "nó" lại có ở đây? Trong thời khắc ấy Mai dường như phát điên. Bàn tay xinh đẹp liên tục đảo mạnh mặt nước phẳng lặng như cố phủ định thứ đập vào mắt mình. Thế nhưng, đáng thương thay, tất cả những gì nàng nhận lại chỉ là lũ cá cảnh lặn mất tăm và cả một người ướt sũng như chuột lột. Gió thu khiến nàng lạnh đến phát run nhưng tất cả dường như chẳng còn quan trọng nữa. Hoặc giả như, mọi giác quan trên cơ thể này có lẽ đã chết đi vì chủ nhân đã chẳng cần đến chúng, để rồi phải đối mặt nỗi kinh hãi vừa xuất hiện trong đôi đồng từ đen tuyền. Có lẽ, chưa bao giờ nàng có mong ước mãnh liệt rằng mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng trong giấc ngủ vùi và khi tỉnh lại, tất cả sẽ lại tốt đẹp như xưa. Đôi bàn tay run rẩy chầm chậm chạm đến gò má phải, dùng chút hy vọng cuối cùng để phủ định những gì mình đã trông thấy. Ấy vậy mà, cơn đau và độ lồi lõm trên làn da mềm mại lại cho nàng một cú đấm đau điếng, đập nát chút hy vọng cuối cùng.
Mai cố gắng đứng dậy, lảo đảo như một kẻ say rượu để rồi ngã sụp xuống. Cú va đập mạnh khiến có thể nàng đau điếng như nát vụn từng khớp xương. Nàng không thể tự ngồi dậy nhưng cũng chẳng màng đến tư thế chật vật của mình mất rồi. Ngẩng cao đầu, dõi đôi mắt vô hồn về bầu trời vẫn xanh tựa kiếp nào, nàng hét lớn như để trút hết mọi uất ức trong lòng. Thanh âm trong trẻo của chú chim năm xưa giờ chỉ còn lại nỗi đớn đau như trái tim bị cắt khứa ra trăm mảnh, như bị kẻ khác róc thịt, lọc xương. Nàng cười. Từng tiếng nắc nẻ như một kẻ điên. Và nàng khóc, từng tiếng như vụn vỡ cả linh hồn.

Một vết rạch như đập vỡ tất cả những thứ giản đơn nhất nàng từng kỳ vọng đến. Vết sẹo lớn không chỉ hủy hoại gương mặt này, mà còn như bẻ gãy thứ tự tin mỏng manh đang tồn tại trong tâm trí này, khiến cho nửa đời dài đằng đẵng của một người con gái đang tuổi xuân thì mãi mãi chìm trong nỗi đau không gì đong đếm.
Từ thời khắc này, nàng làm sao đối mặt với người đời?

Làm sao có thể làm anh Ugetsu mỉm cười?

Và...

Làm sao có thể đàng hoàng xuất hiện trước mặt ngài Giotto?

Đời này của nàng liệu còn gì nữa đây?

Có khác gì chăng một cánh chim lạc, chết dần trong sự tủi hổ và cơn đau?

-----------

Chú thích:

(*)Shinigami: Tử thần trong văn hóa Nhật Bản

----

P/s : Lần nào cũng vậy, mỗi lần viết tới khúc này và thử đặt vào bối cảnh câu chuyện, mình nói thật là con bé muốn tự sát cũng không đùa. Haiz ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.