‘‘Em bị say nắng thôi ạ, giờ bọn em đi ngay thưa cô’’
Giáo viên y tế liếc một cái mắng ''ấy đứa vào đây ké máy lạnh chứ hả? cô biết hết ‘’
Trạch Trực Cảnh cười tươi đứng dậy kéo tay Dực Dụ ra ngoài còn ngoảnh đầu nhìn cô đáp ''Cảm ơn cô xinh đẹp ạ, em chào cô ‘’
Đi ra khỏi phòng được vài mét, hành lang vắng bóng người vì đang trong tiết học nhưng lớp 12/9 vẫn xôn xao ngó nhìn được tận mắt khung cảnh học tra khối dưới đá mạnh vào bụng học bá một cái khiến học bá kia ôm bụng co ro ngồi khục xuống, gương mặt méo mó vì đau đớn nhìn bóng lưng Dực Dụ lạnh lùng bỏ đi.
Kinh khủng thật, sao dạo này thường nghe mọi người nói bạn nam Dực Dụ kia không giống lời đồn mà nhỉ, sao bây giờ đánh học bá đứng đầu khối dưới rồi?.
truyện tiên hiệp hayDực Dụ đầu óc khó chịu chẳng còn tỉnh táo là mấy, cậu tức đến run cả người, tay vẫn còn nắm chặt thành nắm đấm mặc dù đã đi khỏi nơi đó khá xa rồi.
[Mẹ nó tên biến thái, dám giở trò nữa thì tôi đốt cháy cả họ nhà cậu ]
Trên diễn đàn của trường ba tiếng sau đã sôi nổi bàn luận về bài viết “Học bá và học tra cãi nhau, kết quả là học tra đá cho học bá một cú vô cùng thê thảm”
Top bình luận:
- Học tra thân hình bé hơn học bá nhưng đấm một cái khiến học bá game out…
- Dực Dụ đừng đánh bạn học mà huhu, tôi còn mê cậu lắm.
- Hai người họ nhìn như vợ chồng cãi nhau vậy, bị vợ đánh xong thì chồng không dám phản bác.
- Trạch Trực Cảnh của tôi có sao không?
Dực Dụ ngồi trong tiết học vật lý yên tĩnh chỉ có giọng nói giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, tay cậu đưa xuống ngăn bàn, đầu hơi cúi xem lét điện thoại, trên màng hình của cậu đang hiện cái bài viết đang hot trên trang của trường.
Đây là lần thứ ba Dực Dụ bị lôi lên trên trang của trường với Trạch Trực Cảnh. Cậu cụp mắt tắt điện thoại không đọc bình luận nữa, càng đọc càng cảm thấy kì lạ.
''Hôm nay sao cậu không đeo khuyên tai? ‘’
‘’…? ‘’
Trần Cảnh Thâm nghiên đầu nhìn, tay chóng cằm nhìn cái vừa hỏi. Dực Dụ chợt nhớ lại hôm qua muốn thay khuyên tai nhưng vừa tháo khuyên tai cũ ra thì nhà sát bên vách cãi nhau khiến cậu tò mò ngó đầu ra nghe thử xem câu chuyện của người ta, đến lúc nghe xong đi vào trong nhà thì quên mất chuyện thay khuyên kia.
Cậu khẽ đưa tay lên tai của mình cảm nhận được chiếc lỗ xỏ khuyên trống vắng, Dực Dụ đã xỏ khuyên lúc lớp tám, dù sao thì chính bản thân cậu thấy như thế rất hợp với mình nên mới xỏ, cũng chẳng ai ý kiến gì cả vì chiếc khuyên tai của cậu là một khuyên tai tròn bằng bạc chẳng có hình thù gì lạ mắt.
Dực Dụ xoa vành tai được một lúc thì mới nhận ra cảm giác có ánh mắt nhìn mình, cậu nghiên đầu nhìn cái tên ngồi bên cạnh. Trạch Trực Cảnh vẫn ngồi nhìn cậu có vẻ như vẫn đang đợi cậu trả lời từ cậu.
‘’…’’
''Đeo hay không thì liên quan đến cậu à? ‘’
Giọng anh trầm xuống nhẹ nhàng ''Tôi thích cậu đeo khuyên tai hơn, nó làm cho tôi cảm giác rằng cậu vẫn tồn tại ‘’
Dực Dụ khựng người, cậu nhìn anh một lúc. Trong lòng có chút gì đó xao xuyến không thể xác định được đó là cảm giác gì nữa.
Năm ấy bởi vì bị Dực Minh Hào đánh, cậu vốn định đi đến cây cầu gần nhà tự tử nhưng lại bắt gặp được cửa tiệm bán và xỏ khuyên tai.
Có lẽ vì thấy cậu nhóc như cậu đang đứng ở thành cây cầu nên ông chú chủ tiệm đã nhìn thấy được ý định rời bỏ cuộc sống này của cậu.
Ông chú ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm cây quạt cũ dùng lực tay tạo ra chút gió, chú cất giọng lớn.
‘’ Cuộc sống đen tối quá thì phải tự đi tìm lấy một chút ánh sáng, nếu muốn từ từ bản thân thì nên từ bỏ bản thân của trước đây chứ không phải từ bỏ sự sống, xỏ một cái khuyên tai làm bản thân mới mẻ, cảm giác tồn tại trên thế gian này cũng sẽ xuất hiện’’
Dực Dụ quay đầu nhìn ông chú ‘’…’’