Tôi vò đầu Cha Yeo Woon, cậu ấy chớp chớp mắt đầy bối rối.
Cha Yeo Woon đúng là một đứa trẻ ngoan.
Cha Yeo Woon mà tôi gặp mặt trực tiếp và ở bên cạnh đây đúng là một người tốt hơn hẳn so với tôi nghĩ.
“Em không ngoan lắm đâu.”
“Mấy đứa trẻ ngoan thế nào cũng nói câu này.”
Cha Yeo Woon ra sức nhấn mạnh.
“Tiền bối không biết em có những ý nghĩ gì nên mới có thể nói như thế đấy ạ.”
Thực ra là tôi biết hết cả đấy chứ. Tôi biết là cậu muốn làm đủ thứ trò này trò kia với tôi mà.
Vấn đề là ở chỗ tôi cảm thấy dù có như vậy cũng không sao cả.
“Đi thôi. Phải dùng vé vào Jebuland chứ. Nhờ cậu cố gắng nên mới giành được mà.”
“Nếu không có tâm trạng đi chơi thì cũng không cần đi đâu ạ. Chúng ta cứ ngắm biển thôi cũng được.”
“Tôi muốn đi.”
Bàn tay cậu ấy vẫn đặt trên tay tôi, tôi đan ngón tay vào bàn tay cậu ấy rồi đứng dậy trước.
“Thật đó. Tôi muốn đi chơi với cậu.”
Cha Yeo Woon im lặng ngước nhìn tôi.
“Tôi cũng thấy đi với cậu chắc là sẽ vui lắm.”
Nơi bàn tay đang nắm, tôi khẽ cử động ngón cái xoa xoa tay cậu ấy, lúc này, vẻ mặt cậu ấy mới thả lỏng. Cha Yeo Woon đứng dậy phủi quần rồi vui vẻ rảo bước về phía công viên giải trí.
“Mong được chơi mấy trò mạo hiểm ghê.”
Nghe tôi nói vậy, đang đi bên cạnh, Cha Yeo Woon bỗng nhiên bước hơi chậm lại. Nhưng đến tận lúc đó, tôi vẫn không nhận ra ý nghĩa của phản ứng này.
***
Cậu nhóc vốn đã trắng bóc, giờ thì càng thêm trắng nhợt. Cha Yeo Woon đứng chống gối, lưng cậu ấy hổn hển nhô lên hạ xuống một lúc lâu.
“Này, trò Viking cậu không chơi được thì phải nói chứ.”
Tôi vừa xoa lưng cho cậu ấy vừa nói, Cha Yeo Woon lắc đầu.
“Không phải em không chơi được. Em vừa chơi đấy thôi.”
“Chơi những hai lần thì trẻ con làm sao chịu được. Đằng kia cũng có cái Viking mini, đáng lẽ cậu chơi cái đó được rồi.”
“Em không phải trẻ con.”
Cái đồ mặt cắt không còn giọt máu nào mà nói mạnh miệng ghê nhỉ.
Vé vào cửa gồm ba trò chơi cùng với trải nghiệm câu cá. Giống như công viên giải trí ở mấy địa điểm du lịch, các trò chơi trong Jebuland cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong số đó may mà có trò Viking là trông có vẻ chơi được.
Cũng không có mấy người chơi nên muốn ngồi đâu cũng được.
Tôi háo hức ngồi vào ghế cuối, Cha Yeo Woon ngồi xuống cạnh tôi, chẳng nói năng gì – lúc đó đáng lẽ tôi phải nhận ra rồi mới phải.
Không chơi được thì cứ nói không chơi được là xong, vậy mà Cha Yeo Woon cố gắng trầy trật mà cầm cự. Khác với cặp đôi đằng trước, cậu ấy không hét lên mà lại cứ thế ngồi cứng đờ như hóa đá cơ chứ. Vừa xuống khỏi trò Viking, cậu ấy đã sụm luôn – và tình hình bây giờ là như vậy.
“Tôi mua đồ uống cho nhé? Cậu uống không?”
“Thôi ạ. Giờ em ổn rồi.”
“Trước tiên ngồi nghỉ chút rồi…”
“Mình mau chơi trò tiếp theo đi ạ.”
Cha Yeo Woon đứng bật dậy, hăng hái tràn trề.
“Cậu cứ thế này là lại xỉu đấy.”
“Em có xỉu đâu ạ.”
“Vừa mém nằm bò ra luôn rồi mà giờ còn cố cãi nhỉ?”
“Chẳng mấy khi mới cùng tiền bối tới đây, em không muốn lãng phí thời gian. Tiền bối nói thích chơi mấy trò mạo hiểm mà.”
Lại cái câu nói đáng yêu đó nữa rồi. Đúng là khó mà ngăn nổi.
Nhìn Cha Yeo Woon cứ bừng bừng ý muốn chiều theo ý tôi thế này, thay vì ngăn cậu ấy lại, tôi thấy cứ tận hưởng thì tốt hơn nhiều.
“Chơi trò kia đi. Vòng xoay ngựa gỗ.”
“….”
“Tại tôi muốn chơi trò đó mà.”
Cái trò rõ ràng là tổn thương sĩ diện đến mức buồn cười. Nãy giờ cứ cố cãi mình không phải trẻ con với đủ thứ này kia, nhưng khi tôi nắm lấy tay cậu ấy kéo đi, Cha Yeo Woon cũng không kháng cự, cứ thế ngoan ngoãn đứng vào hàng đợi chơi trò vòng xoay ngựa gỗ.
Quanh chúng tôi hầu như chỉ toàn là trẻ con đứng còn chưa tới ngực tôi với Cha Yeo Woon.
Hàng không dài nên chúng tôi nhanh chóng được lên ngựa gỗ. Tôi vừa nhanh chóng cưỡi lên một con ngựa có sừng, Cha Yeo Woon cũng lập tức chọn một con ngựa ở ngay bên cạnh.
Vang lên một bài hát với giai điệu quê một cục, vòng quay ngựa gỗ bắt đầu chầm chậm quay. Đây đó vang lên tiếng cười của lũ trẻ.
“Chơi cái này không sợ ha, Yeo Woon ha.”
“Những lúc thế này, tiền bối làm em hơi bực mình đó.”
“Vì thích quá chứ gì? Đào đâu ra tiền bối nào biết nghĩ cho hậu bối thế này cơ chứ.”
Tôi cảm thấy ánh mắt của cậu ấy. Nghĩ bụng hay là cậu ấy đang nổi quạu lườm mình, tôi quay sang nhìn thì thấy Cha Yeo Woon đang nhìn tôi chăm chú tập trung tới mức đáng sợ.
Tốc độ của cái vòng quay ngựa gỗ đột nhiên chậm lại. Mặc dù cũng có thể chỉ là do tôi cảm nhận như thế mà thôi.
“Sao thế?”
Ngựa gỗ đang quay tròn nên cảnh vật xung quanh thay đổi không ngừng. Nhưng Cha Yeo Woon không hề để ý tới cảnh vật xung quanh đang biến đổi, trục tâm của cậu ấy đang gắn chặt nơi tôi.
“Vì thích quá ạ.”
Ánh mắt cứ mãi quét trên da thịt tôi sao mà nóng bỏng.
Mỗi khi nhìn sâu vào mắt Cha Yeo Woon, tôi lại cảm giác như bị hút vào trong đó.
Bàn tay tôi đang bám trên con ngựa, mấy ngón tay khẽ giật giật.
Cổ họng tôi nhột nhạt.
Xung quanh, cảnh vật tràn ngập sắc xanh tươi rập rờn rực rỡ, thật đúng với tháng Năm. Hoa lá đã nhòe đi đường nét, chỉ còn lại sắc màu vây lấy xung quanh như một dải xích cột lấy tôi và Cha Yeo Woon.
Môi tôi run run. Cảm giác như có lời muốn nói sắp bật ra khỏi miệng.
“Khi vòng xoay đã dừng hẳn, quý khách hãy tháo dây an toàn và chú ý cẩn thận khi trèo xuống.”
Nhân viên cầm mic nói mấy câu hướng dẫn. Vòng xoay ngựa gỗ dừng lại. Bài hát cũng đã tắt.
Lúc tháo cái đai an toàn mỏng dính và xuống khỏi vòng xoay, không hiểu sao tôi cảm thấy nhẹ cả người.
Trong một khoảnh khắc, suýt nữa thì tôi đã mất kiểm soát rồi.
“Tiếp theo chơi gì ta?”
“Chơi trò tiền bối muốn ấy ạ.”
“Ngài đây định cứ trả lời mỗi câu đó thôi ạ? Vậy thì tôi chơi trò đoàn tàu mini.”
Tôi chỉ đoàn tàu sặc sỡ mà thực sự chỉ trẻ con mới trèo lên mà cưỡi, vẻ mặt Cha Yeo Woon hơi thay đổi.
“… Nếu tiền bối thật sự muốn ạ.”
“Tôi mà muốn chơi mấy thứ đó sao thưa cậu? Xe điện đụng, Viking mini, bắn súng. Cậu thích trò nào?”
Giữa trò đoàn tàu với trò bắn súng, Cha Yeo Woon nhanh chóng chọn trò bắn súng. Cậu ấy dễ dàng kiếm được phần thưởng ở đó nữa. Cụ thể là rong biển đặc sản đảo Jebu.
Chỉ toàn là những trò chơi có phần thô sơ nhưng lại cực kỳ vui. Chơi hết các trò xong thì vẫn còn một phần cuối cùng.
“Cậu biết câu cá không?”
“Em chưa câu bao giờ.”
“Nhưng bọn mình không mang theo quần áo để thay còn đâu.”
“Em có mang đấy ạ.”
Chỉ có mỗi tôi là chẳng chuẩn bị gì, cứ thế vác mỗi tấm thân mà đi sao? Cha Yeo Woon mở cái túi đeo trên người, lấy cái ô ra đưa tôi. Để che khi bị nước văng sao? Cái tên nhóc tức cười này.
Cứ tưởng chỉ buông cần câu dưới nước rồi đợi thời gian trôi qua thôi, ai ngờ Cha Yeo Woon lại tỏa sáng bất ngờ. Chỉ với mỗi chiếc cần câu đi thuê, thêm ít mồi câu trông thật rẻ tiền, vậy mà cậu ấy đã kéo cần lên tới mấy lần, khiến những người xung quanh cũng phải chú ý.
Có điều chúng tôi tất nhiên là không có thùng đựng cá, đã thế tên nhóc kia đến mì nghêu còn nhăn nhó chê tanh nên cứ câu được con cá nào là cậu ấy lập tức thả đi luôn.
Chỉ trừ một lần.
Cha Yeo Woon, thằng nhóc đúng là giỏi thật. Chỉ nhìn bừa mà cũng câu được một con cá bự, vừa định thả đi thì một chú ngồi bên cạnh bèn mua luôn với giá 3000 won.
3000 won mà Cha Yeo Woon câu được giờ đã thành hai cây kem ngon lành mà tôi với Cha Yeo Woon đang cầm trên tay.
“Đây là cảm giác bản năng mà Ahn Shi Ah đã nói phải không ta? Kiểu như cảm nhận được đúng giây phút thấy phải nhấc cần câu ấy?”
Chúng tôi trả đồ câu cá rồi quay lại chỗ mấy trò chơi gần lối cổng vào.
Trong lúc chúng tôi ngồi ăn kem ở băng ghế, đoàn tàu hỏa mini cũng chạy vòng quanh bên cạnh, còn đằng trước thì xập xình tiếng nhạc disco. Những tiếng la hét vui vẻ vang lên giữa những thiết bị trò chơi bé tẹo.
“Chắc là vận may của người lần đầu đi câu thôi ạ.” Cậu ấy nói.
“Vậy tôi thì sao? Tôi cũng lần đầu mà?”
“Tại tiền bối không tập trung vào cần câu, mà chỉ toàn tập trung vào em nên mới vậy đấy chứ.”
Tôi quên cả nhai, cứ thế nuốt chửng luôn cả cục kem. Sao lại nói toạc ra vậy chứ. Mà đó là sự thật nên tôi cũng chẳng nói lại được câu gì.
“Vậy cậu thì tập trung vào cần câu ạ? Ôi chao, giỏi ghê cơ.”
“Thì tiền bối đang nhìn em mà, em phải làm thật tốt chứ.”
Cha Yeo Woon trả lời rất nghiêm túc, không hề cười.
Bảo sao cậu ấy câu cá rất tập trung. Tôi lại cứ tưởng lần đầu được đi câu thích quá nên cậu ấy mới vậy.
[Phát sinh buff do độ yêu thích dương.]
Cái thông báo kia đúng là đã hiện lên thật.
Nhưng mà buff là câu cá sao? Khái niệm về buff của độ yêu thích này đúng là đáng suy nghĩ thật. Cố gắng vì muốn lấy điểm với tôi – đấy là buff chăng? Dù sao thì cũng đã câu được cá to nên chắc là buff này cũng có tác dụng chăng?
Mà tóm lại, dù là gì đi nữa thì Cha Yeo Woon cứ thấy vui là được rồi.
“Ha, vui thật đấy.”
“Tiền bối thấy vui thật ạ?”
“Đương nhiên rồi. Cậu không thấy vui sao?”
“Đây là lần đầu tiên em chơi vui thế này đấy.”
Cha Yeo Woon cười xinh quá mức, khiến tôi nhìn mãi không rời mắt đi được.
Chỉ có mỗi mấy thiết bị trò chơi cũ kỹ với trò câu cá vụng về, vậy mà lại chưa bao giờ chơi vui như vậy sao. Dĩ nhiên là cách nói cường điệu rồi, nhưng không hiểu sao nghe vẫn rất thật lòng.
Có lẽ là do địa điểm nên tất cả mọi người xung quanh ai nấy trông cũng đều rất vui. Đã là điểm du lịch, lại vào cuối tuần nên khá đông người. Phần lớn là đi theo gia đình hay thành từng cặp sóng đôi bên nhau.
Một đứa bé nhảy phắt từ trên vòng xoay ngựa gỗ xuống, chạy về phía vòng tay ba mẹ đang đợi ôm mình.
Tôi đã nghĩ nơi này không hợp với mình. Vì Cha Yeo Woon muốn tới đây nên tôi mới tới thôi, có tới thì cũng chẳng thể nào vui được – tôi đã nghĩ như vậy.
“Sau này lại tới đây chơi tiếp đi.”
Tôi nói rồi đứng dậy khỏi chỗ và ném que kem đã ăn hết vào thùng rác. Cũng đến giờ về là vừa rồi.
“Em chỉ cần lên thêm 10 bậc thành tích nữa là được đúng không?”
“Chẳng nhất thiết phải có điều kiện vẫn có thể đi chơi được mà, bạn bè với nhau.”
Đang đi bên tôi ra khỏi cổng công viên, bỗng Cha Yeo Woon dừng lại.
“Chúng ta là bạn bè ạ?”
Sau lưng Cha Yeo Woon, một cái vòng xoay ngựa gỗ bé xíu đang quay. Tôi bước thêm một bước rời xa khỏi cái công viên vui vẻ ấy.
“Vậy không phải sao?”
“Em cũng không biết nữa.”
Cha Yeo Woon cắn chặt môi, im lặng nhìn xuống đất rồi lại nhìn tôi. Sau lưng cậu ấy là những thiết bị trò chơi sặc sỡ, lũ trẻ vui vẻ chơi đùa cùng với đường chân trời đang hiện lên.
Thật là một cảnh tượng phi hiện thực. Hòn đảo mà tôi đã tới vì muốn được gặp mẹ, muốn được đón nhận nhưng rồi lại lập tức chạy trốn. Nơi mà giờ đây tôi đang đứng cùng Cha Yeo Woon.
Đây là đâu vậy nhỉ?
Không phải là quá khứ nơi tôi 19 tuổi, và cũng không phải là thế giới mà tôi biết năm 29 tuổi.
Trông thật giống nên nhiều lúc hình như tôi đã nhầm lẫn, nhưng đây không phải là hiện thực.
Tôi chìa tay về phía Cha Yeo Woon.
“Cách nhau có một tuổi nên là bạn bè đúng rồi còn gì. Tôi thấy cậu là bạn tốt đấy.”
Bạn bè. Cha Yeo Woon khẽ lẩm bẩm cái từ đó không thành tiếng. Ánh mắt cậu ấy chạm vào tay tôi, nhưng cậu ấy vẫn không nắm lấy tay tôi.
Một người bạn có thể làm chỗ dựa khi khó khăn. Ở mức độ đó là tốt nhất.
Một người bạn mà sau này tốt nghiệp rồi, dù không còn liên lạc nhưng vẫn để lại những kỷ niệm đẹp.
[Đang tính độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
“Sau này có gì mong cậu giúp nhé. Cha Yeo Woon. Chúng ta làm bạn đi.”
Tôi khẽ lắc lắc bàn tay nãy giờ vẫn chìa ra, Cha Yeo Woon mãi mới chịu nắm lấy tay tôi.
[Điểm yêu thích: 25]
Lòng bàn tay áp vào tay tôi nóng sực.
Nhìn con số kia hiện lên rõ nét, một cảm giác bất an từ từ dâng lên.
Rút cuộc, Cha Yeo Woon vẫn không đáp lại câu nói “Chúng ta làm bạn” của tôi.
***
Cha Yeo Woon cứ nằng nặc đòi đưa tôi về tận nhà, chật vật mãi mới bắt được cậu ấy xuống xe trước. Cả ngày chơi vui quá nên mệt hay sao mà trên chuyến xe về, cậu ấy tựa vai tôi mà ngủ gật cho đã xong lại còn ương bướng cố cãi là mình không mệt, cứ đòi đưa tôi về. Dỗ dành một hồi cậu ấy mới chịu nghe, đúng là đến khổ.
Con đường dẫn lên nhà vừa quen mà lại vừa lại. Một quang cảnh mà tôi đã quên từ lâu. Trước khi rơi vào thế giới kỳ lạ này, đã gần mười năm tôi chưa đi lại con đường này.