Rose quấn khăn choàng kín đầu để chống lại cái lạnh buốt của tháng mười một và đi ra ngoài. Cô để bé Meggie đang bú ngon lành bầu vú của người mẹ khác trong phòng hộ sinh. Tối nay là lần đầu tiên sau hai ngày, cô rời bệnh viện. Mặc dù sương mù làm cho không khí ban đêm ẩm ướt, cô vẫn hít đầy lồng ngực với cảm giác được giải thoát, dễ chịu khi thoát khỏi mùi của phòng bệnh và những tiếng rên rỉ đau đớn, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Cô dừng lại trên phố, hít một hơi thật sâu để xua đi khí độc trong phổi, hít hà mùi của dòng sông và biển, lắng nghe tiếng cỗ xe ngựa băng qua trong sương mù. Mình đã mắc kẹt quá lâu giữa những người đang hấp hối, cô nghĩ, mình đã quên mất âm thanh cuộc sống, nó thật đáng yêu.
Mỗi bước chân cô vang trên đường khi cô đi xuyên qua màn sương mù lạnh buốt tận xương về phía cầu tàu. Trong một đêm đáng sợ, vượt qua một vài kẻ trên đường, cô quấn khăn choàng kín hơn, như thể một chiếc áo tàng hình để chống lại những cặp mắt vô hình đang nhìn cô thù địch. Cô bước nhanh hơn, thở gấp, vội vã tiến về phía cảng. Tiếng thở của cô nghe như rõ hơn trong màn sương mù dày đặc. Mặc dù vậy cô vẫn nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cô dừng bước và quay lại.
Tiếng bước chân gần hơn.
Cô quay lại, tim đập thình thịch. Trong màn sương mù dày đặc, một bóng đen từ từ quyện lại thành một khối tiến thẳng về phía cô.
Một tiếng gọi to:
- Chị Rose! Chị Rose! Có phải chị đấy không?
Cô bỗng thấy nhẹ bẫng cả người. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy một tốp thanh niên xuất hiện từ trong sương mù.
- Trời đất, Billi? Chị nên cho cậu một cái bạt tai mới phải!
- Sao thế, chị Rose?
- Vì làm chị sợ suýt chết.
- Em không cố ý. - Cậu ta thành thật.
Dĩ nhiên đó là sự thật. Cậu bé không bao giờ phải chịu trách nhiệm dù chỉ một nửa những gì mình đã làm. Mọi người đều biết Dim Billi, nhưng chẳng ai muốn bắt đền cậu. Cậu ta là kẻ luôn có mặt và gây phiền toái ở Khu Tây Boston. Lang thang từ chuồng ngựa này đến chuồng ngựa khác để tìm chỗ ngủ, xin từng bữa ăn thừa từ lòng hảo tâm của các bà nội trợ và những người buôn cá. Billi quệt bàn tay bẩn thỉu qua mặt và than vãn:
- Bây giờ chị trút hết tức giận lên em phải không?
- Cậu làm cái quái gì ở đây vào giờ này?
- Tìm con cún con của em. Nó đi lạc.
- Vậy thì hi vọng là cậu tìm được nó.
Cô nói rồi quay người đi tiếp.
Cậu bé đi theo cô.
- Chị đang đi đâu vậy?
- Tìm Eben. Anh ta cần phải tới bệnh viện.
- Tại sao?
- Bởi vì chị của chị đang ốm nặng.
- Ốm sao cơ?
- Chị ấy bị sốt, Billi ạ.
Sau một tuần trong nhà hộ sinh, Rose hiểu điều gì đang chờ phía trước. Một ngày sau khi sinh Meggie, bụng Aurnia bắt đầu phù lên, dạ con của cô chảy đầy mủ, điều đó khiến Rose hiểu rằng sắp đến lúc kết thúc rồi. Cô đã thấy rất nhiều bà mẹ trẻ trong phòng bệnh chết vì những cơn sốt trên bàn đẻ. Cô thấy cái nhìn thương hại trong mắt y tá Robinson. Cái nhìn như nói rằng: Chẳng làm gì được nữa.
- Chị ấy sắp chết à? - Billi lại hỏi.
- Chị không biết. - Cô nói nhẹ nhàng. - Chị không biết.
- Em sợ người chết. Khi em còn nhỏ, em đã thấy bố mình chết. Người ta muốn em hôn ông ấy, mặc dù cơ thể ông ấy vẫn còn ấm, nhưng em đã không thể làm thế. Em thật tồi tệ khi không chịu làm thế đúng không chị?
- Không, Billi ạ. Chị chưa bao giờ nghĩ em là một thằng bé tồi.
- Em đã không muốn chạm vào ông ấy. Nhưng ông ấy là bố em và họ nói em phải làm thế.
- Em có thể nói chuyện đó với chị sau được không? Chị đang vội.
- Em biết. Bởi vì chị muốn tìm ông Tate.
- Đi tìm chú chó con của em đi. - Cô bước nhanh, hi vọng thằng bé sẽ không theo cô nữa.
- Ông ta không có ở nhà trọ đâu.
Phải mất vài bước chân thì cô mới hiểu điều Billi vừa nói. Cô đứng lại.
- Cái gì cơ?
- Ông Tate, ông ta không ở chỗ bà O’Keefe đâu.
- Sao em biết? Anh ta ở đâu?
- Em thấy ông ấy qua quán Người Cá. Ông Sitterley cho em một ít bánh pate thịt cừu, bảo em phải ăn ở bên ngoài, trong ngõ. Và em thấy ông Tate đi vào, ông ta còn chẳng thèm nói xin chào.
- Em chắc chứ Billi? Anh ta còn ở đó không?
- Nếu chị trả em một phần tư đô la, em sẽ chỉ cho chị.
Cô xua tay.
- Chị không có một phần tư đô la. Chị biết đường.
- Chín xu nhé?
Cô đi tiếp.
- Chín xu cũng không có.
- Một xu? Nửa xu vậy?
Rose vẫn đi tiếp và thấy được yên khi cuối cùng cô cũng có thể tống khứ được kẻ quấy rầy. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến việc gặp Eben, cô sẽ nói gì với anh ta. Tất cả sự tức giận mà cô dành cho ông anh rể của mình giờ đang sôi sùng sục, ngay khi cô đến quán Người Cá, cô sẽ nhảy bổ vào anh ta giống như một con mèo với bộ móng vuốt sắc.
Cô dừng lại ở cửa và hít sâu vài cái. Qua cửa sổ, cô thấy ánh sáng ấm áp của lò sưởi, tiếng cười nói râm ran. Bỗng nhiên cô chỉ muốn đi khỏi đây, để mặc anh ta với rượu. Aurnia sẽ chẳng bao giờ biết được.
Đây là cơ hội cuối cùng để anh ta nói lời từ biệt. Mày phải làm việc đó.
Rose đẩy cửa bước vào trong.
Hơi nóng từ lò sưởi làm đau nhói hai gò má lạnh cóng của cô. Cô dừng lại ở gần cửa ra vào, nhìn quanh phòng chỗ đám khách đang tụ tập, túm tụm ở quầy bar. Ở một góc bàn, một phụ nữ với mái tóc đen hoang dại mặc một cái váy màu xanh đang cười ầm ĩ. Một vài gã quay lại nhìn Rose, cái nhìn của họ khiến cô quấn khăn choàng chặt hơn, mặc dù đang ở trong một căn phòng ấm áp.
- Cô dùng gì ạ? - Một người đàn ông hỏi cô từ sau quầy bar.
Đó chắc hẳn là ông Sitterley, cô nghĩ, người chủ quán rượu đã cho Dim Billi bánh pate thịt cừu, rồi xua cậu bé ra khỏi quán của mình.
- Thưa cô, cô cần gì? - Người đàn ông hỏi.
- Tôi đang tìm một người đàn ông. - Cô nói giọng chắc nịch.
Ánh mắt của cô dừng lại ở chỗ người phụ nữ mặc váy xanh. Ngồi bên cạnh cô ta là một người đàn ông đang quay ra nhìn Rose với vẻ bực bội.
Cô đi qua bàn của hắn ta. Quan sát gần hơn thì thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn trông hoàn toàn không hấp dẫn, cái váy cô ta đang mặc đầy vết dơ của đồ ăn và thức uống. Miệng cô ta mở to, lộ ra hàm răng bẩn thỉu.
- Anh cần phải đến bệnh viện, Eben. - Rose bảo.
Người chồng của Aurnia nhún vai.
- Cô không thấy là tôi đang bận à?
- Đến chỗ chị ấy đi, khi anh còn có thể. Khi chị ấy còn sống.
- Cô ta đang nói về ai vậy, anh yêu? - Người phụ nữ hỏi, kéo tay áo Eben, Rose ngửi thấy hơi thở đáng ghê tởm bốc ra từ hàm răng bẩn thỉu của ả. Eben lẩm bẩm:
- Vợ anh.
- Anh không nói với em là anh đã có vợ.
- Thì bây giờ anh đang nói đấy thôi.
Hắn ta uống một hớp rượu.
- Sao anh có thể nhẫn tâm đến thế? - Rose nhấn từng tiếng. - Đã bảy ngày kể từ hôm anh đến thăm chị ấy. Anh cũng chẳng buồn đến thăm con gái của chính mình!
- Tôi đã từ bỏ quyền của mình với con bé rồi. Hãy để những quý bà ở cô nhi viện đưa con bé đi.
Cô nhìn hắn kinh hoàng.
- Anh không đùa đấy chứ.
- Làm sao tôi có thể chăm sóc cho một đứa bé? Con bé là lí do duy nhất để tôi cưới chị cô. Tôi đã thực hiện trách nhiệm của mình rồi. Nhưng nó không phải là một quả sơ ri.
Hắn ta nhún vai.
- Họ sẽ tìm một ngôi nhà tốt cho nó.
- Con bé thuộc về gia đình của nó. Tôi sẽ nuôi con bé, nếu tôi phải làm vậy.
- Cô á? - Hắn ta cười - Cô mới chỉ rời tàu vài tháng, tất cả những gì cô biết chỉ là cái kim và sợi chỉ.
- Tôi biết đủ để chăm sóc máu mủ của tôi. - Rose túm lấy cánh tay anh ta. - Đứng dậy. Anh sẽ đi với tôi.
Hắn ta giẫy ra.
- Để tôi yên.
- Đứng dậy, đồ khốn.
Bằng cả hai tay, cô kéo mạnh tay hắn khiến hắn ta trượt chân suýt ngã.
- Chị ấy chỉ còn vài giờ nữa thôi. Dù anh phải nói dối chị ấy, dù chị ấy không thể nghe được anh, anh hãy nói với chị ấy rằng anh yêu chị ấy nhanh lên!
Hắn đẩy cô ra và đứng lắc lư không vững vì say rượu. Cả quán im lặng, chỉ có tiếng ngọn lửa nổ tí tách trong lò sưởi. Eben liếc nhìn xung quanh, tất cả đều đang nhìn hắn vẻ không đồng tình. Họ đã nghe tất cả cuộc nói chuyện và rõ ràng là chẳng có ai đồng tình với hắn.
Hắn ta đứng thẳng dậy, cố nói bằng giọng lịch sự:
- Không cần phải xỉ vả tôi như một con quỷ. Tôi sẽ đi.
Hắn ta kéo cái áo khoác và bẻ lại cổ áo.
- Tôi chỉ uống nốt cốc của mình.
Ngẩng cao đầu, hắn đi ra khỏi quán Người Cá, vấp ở ngưỡng cửa khi hắn bước ra ngoài. Cô cũng theo hắn ta ra ngoài trời sương mù lạnh buốt, cái ẩm dường như thấm cả vào cơ thể cô. Họ đi bộ được khoảng chục bước thì Eben bất ngờ quay lại đối mặt với cô.
Cú đấm của hắn ta khiến cô quay cuồng ngã ra sau. Cô lảo đảo dựa vào tường, má cô đau nhói, cơn đau tồi tệ đến mức chỉ vài giây sau thì cô chỉ thấy một màu đen trước mắt. Thậm chí cô không nhận thấy cú đấm thứ hai. Nó đập mạnh vào một bên người cô, khiến cô ngã quỵ, nước lạnh giá thấm ướt váy cô.
Một cú đấm khác thẳng vào miệng làm cô chảy máu.
- Đó là cho bốn tháng mà tao đã phải chịu đựng mày. Lúc nào cũng ở bên cạnh cô ta, lúc nào cũng đứng thành hàng chống lại tao, cả hai đứa bọn mày. Tương lai của tao sụp đổ, tất cả chỉ bởi vì cô ta khiến mình có mang. Mày nghĩ cô ta không cầu xin tao như một con chó à? Mày nghĩ tao phải dụ dỗ nó à? Ồ, không, chị gái thánh thiện của mày muốn thế. Cô ta không ngại cho tao xem những gì cô ta có. Nhưng đó chỉ là những thứ hàng hóa hư hỏng.
Hắn ta đâm sầm vào cô, ghìm chặt cô vào đống gạch. Miệng hắn ta kề sát cô, hơi thở chua mùi rượu. Mấy cú đánh khiến cô choáng váng không thể dồn sức để đẩy hắn ta ra nữa. Cô cảm thấy một cái gì cứng đụng vào hông, cảm thấy tay hắn đang mò mẫm ở ngực mình. Hắn ta kéo mạnh cái váy của cô và xé rách váy lót, tất dài của cô để lộ ra cơ thể trần trụi. Cô ớn lạnh xương sống khi tay hắn chạm vào đùi cô.
Sao mày dám!
Cú đấm của cô vào ngay dưới cằm hắn. Cô cảm thấy hai quai hàm của hắn ta ngậm chặt lại, răng va vào nhau. Hắn ta hét lên và loạng choạng ngã về phía sau, tay ôm chặt miệng.
- Lưỡi của tao! Tao đã cắn vào lưỡi mình! - Hắn nhìn xuống tay. - Ôi, Chúa ơi, tao bị chảy máu rồi!
Cô bỏ chạy, lao ra khỏi ngõ. Nhưng hắn chạy theo túm được tóc cô, kẹp tóc rơi vung vãi trên nền đá. Cô quay đi và vấp phải cái váy lót rách của mình. Cái ý nghĩ rằng tay hắn đặt lên đùi, hơi thở của hắn phả vào mặt, khiến chân cô rối lên. Kéo váy lên quá đầu gối, cô chạy nhanh vào màn sương mù dày đặc. Không biết mình đang ở phố nào, cô cũng chẳng biết mình đang đi đâu. Dòng sông? Cảng? Tất cả những gì cô biết là sương mù đang che chở cho cô, là bạn và càng chìm sâu vào lớp sương mù dày đặc thì cô sẽ càng an toàn. Hắn ta say quá không theo kịp nữa, khó có thể tìm được đường trong một mê cung những con phố hẹp thế này. Những tiếng bước chân đã xa dần, tiếng chửi rủa không còn rõ nữa, cho đến khi tất cả những gì cô nghe được là tiếng tim mình đập thình thịch và tiếng bước chân của chính cô.
Cô đứng lại một góc phố để nghỉ. Qua tiếng thở gấp của mình, cô vẫn nghe thấy tiếng xe ngựa chạy qua, nhưng không có tiếng chân người. Cô nhận ra mình đang ở trên đường Cambridge, từ đây cô phải đi gấp đôi đường để quay trở lại bệnh viện.
Eben chắc đang chờ cô ở đó. Hắn đang chờ cô.
Cô nghiêng người xé phần váy lót rách vướng víu. Sau đó, cô bắt đầu đi về hướng khác, lưu lại ở những con phố ngang và ngõ hẻm, dừng lại sau mỗi bước để nghe tiếng chân người. Sương mù dày đặc khiến cô không nhìn rõ cỗ xe ngựa chạy ngang qua đường. Tiếng vó ngựa dường như đến từ mọi hướng, bị gãy đoạn và vang vọng trong sương. Cô chạy theo một chiếc xe ngựa có vẻ như đang đi về phố Blossom, hướng bệnh viện. Nếu Eben tấn công, cô sẽ hét lên. Chắc chắn người lái xe ngựa sẽ dừng lại và giúp cô.
Chiếc xe ngựa bất ngờ rẽ phải, xa bệnh viện và Rose bị bỏ lại một mình. Cô biết bệnh viện ở ngay trước mặt, ở North Allen, nhưng cô không thể nhìn thấy vì sương mù quá dày. Eben gần như chắc chắn đang chờ ở đó để bất ngờ tấn công cô. Ngước nhìn con phố, cô có thể cảm thấy sự đe dọa hiện ra trước mắt, có thể hình dung ra Eben to lớn trong bóng tối, biết chắc là cô đang đến.
Cô quay lại. Không có đường nào khác để vào trong tòa nhà, nhưng cô có lẽ sẽ lê bước qua bãi cỏ ẩm ướt của bệnh viện để vào lối cửa sau. Cô dừng lại ở bên cạnh bãi cỏ. Đường đi mờ mịt vì sương, nhưng cô vẫn có thể thấy được ánh sáng từ những cửa sổ của bệnh viện. Hắn ta sẽ không ngờ là cô lại đi qua bãi cỏ tối đen này. Chắc chắn hắn ta sẽ không đi qua đây nếu không muốn giầy của mình dính đầy bùn.
Cô lội qua bãi cỏ ngập nước mưa, nước lạnh thấm vào cả giầy của cô. Ánh đèn từ bệnh viện mờ nhạt trong màn sương mù mịt. Cô cứ phải dừng lại để lấy lại tinh thần đi tiếp. Họ ở đó, xa xa phía bên trái. Trong bóng tối, cô cứ xa dần mục tiêu của mình và bây giờ cô đang tìm đúng hướng. Ánh sáng từ những ngọn đèn giờ đã rõ hơn, sương mù mỏng dần khi cô leo lên con dốc về phía tòa nhà. Cái váy ướt sũng bám chặt vào chân cô, kéo cô đi chậm lại, khiến cho mỗi bước là một cố gắng. Khi cô trượt ngã trên bãi cỏ, trên một tấm bia mộ, cô lóng ngóng với đôi chân tê cứng vì lạnh.
Lạnh cóng và run rẩy, bây giờ cô bắt đầu leo cầu thang phía sau.
Bất ngờ giầy của cô trượt qua một bậc thang trơn bóng thứ gì đó đen ngòm. Cô nhìn chăm chú, giống như một thác nước đen đang chảy xuống cầu thang. Khi cô ngước lên theo nơi bắt đầu của dòng chảy thì thấy một người phụ nữ ở bậc thang phía trên, váy của cô ta xộc xệch, một tay buông thõng, như thể chờ đợi cái chết.
Lúc đầu, Rose chỉ nghe thấy tiếng tim đập, tiếng thở gấp gáp của chính mình. Nhưng sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân và một bóng đen đang di chuyển trên đầu cô giống như một đám mây đen che phủ mặt trăng. Cổ họng cô khô rát. Cô nhìn kẻ đang hiện ra lờ mờ.
Cái bóng mà cô nhìn thấy chính là Tử thần dữ tợn.
Nín căm và chết lặng trong nỗi sợ hãi, cô trượt chân ngã va vào bậc thang cuối. Bóng đen bất ngờ lao về phía cô, cái áo choàng đen tung bay giống như đôi cánh kì quái. Cô cuống cuồng bỏ chạy và chỉ thấy một bãi cỏ trống phía trước, sương mù mịt. Nếu mình chạy tới đó, mình chắc chắn sẽ chết.
Cô quay sang phải và chạy nhanh dọc theo tòa nhà. Cô có thể nghe thấy tiếng con quái vật đuổi theo sát, nó chạy ngay sau cô.
Cô lao vào hành lang và thấy mình ở sân trong. Cô chạy lên cái cửa gần nhất, nhưng nó bị khóa. Cô đập cửa, hét lên kêu cứu nhưng không có ai mở.
Mình sập bẫy rồi.
Phía sau cô, sỏi lăn lóc cóc trên những phiến đá. Cô quay lại đối mặt với kẻ tấn công mình. Trong bóng tối cô chỉ thấy một bóng đen đang di chuyển. Cô dựa lưng vào cửa, bật ra tiếng khóc nức nở. Cô nghĩ đến người phụ nữ đã chết và dòng máu chảy trên cầu thang. Cô đặt tay lên ngực như một nỗ lực yếu ớt để bảo vệ trái tim mình.
Bóng đen đang tiến đến gần.
Cô sợ hãi quay mặt đi để tránh nhát chém đầu tiên. Thay vào đó cô nghe một giọng nói, đúng ra là một câu hỏi mà cô không thể hiểu ngay được.
- Cô. Cô có sao không?
Cô mở mắt thấy bóng một người đàn ông. Phía sau anh ta, trong bóng tối, một ngọn đèn sáng rõ dần. Đó là một cái đèn xách, soi bóng của người đàn ông thứ hai đang đi đến. Người đàn ông cầm đèn hỏi:
- Ai ở đó vậy? Xin chào?
- Wendell! Ở đây!
- Norris? Có tiếng gì vậy?
- Có một cô gái ở đây. Cô ấy có vẻ bị đau.
- Có chuyện gì với cô ấy thế?
Ngọn đèn được đưa đến gần hơn, ánh đèn làm Rose bị lóa mắt. Cô chớp mắt, nheo mắt nhìn mặt của hai người đàn ông đang chăm chú nhìn cô. Cô nhận ra họ, cũng như họ nhận ra cô.
- Là… cô Connolli phải không? - Norris Marshall hỏi.
Cô bật khóc nức nở. Duỗi thẳng chân, dựa người vào tường, cô ngồi bệt xuống mặt sỏi.