Năm ấy Sầm Niệm mới lên đại học, cô rất giống như bao người. Tất cả những chuyện trong đại học đều rất thú vị mà mới lạ đối với cô.
Ngay cả huấn luyện quân sự hai tuần dưới ánh nắng chói chan cô cũng chẳng than phiền câu nào.
Phòng ký túc Sầm Niệm là phòng dành cho bốn người, nhưng bởi vì lúc báo danh đàn chị tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ quá nhiệt tình, Sầm Niệm chậm trễ một lúc, khi chia phòng chỉ có thể ở cùng người của khoa khác.
Trong phòng ký túc thêm Sầm Niệm nữa là có ba người, có một bạn là dân Bắc Kinh, tên là Vu Hoan, không thường xuyên ở lại phòng ký túc.
Sầm Niệm và Hạ Khuynh Nguyệt cùng ở phòng ký túc dành cho bốn người.
Một hôm nọ, huấn luyện quân sự chấm dứt. Sau khi Sầm Niệm trở về phòng thay đồ tắm rửa, Hạ Khuynh Nguyệt đang ở trong phòng sấy tóc.
“Niệm Niệm, chị phơi nắng đen rồi.” Hạ Khuynh Nguyệt tắt máy sấy, giơ lên cánh tay bị đen nói với cô.
Sầm Niệm nhìn cổ tay của mình của đen một chút, cô cười nói: “Không sao, mùa đông sẽ trắng lại thôi.”
Hạ Khuynh Nguyệt xõa ra mái tóc đã khô một nửa, cô kéo ghế ngồi xuống. Nhìn thấy Sầm Niệm đang học thuộc lòng từ đơn, cô hỏi: “Niệm Niệm à, vì sao em lên đại học rồi vẫn còn hứng thú với việc học tập thế?”
Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt, Sầm Niệm đã lên đại học rồi còn có thể kiên trì học thuộc lòng từ đơn sớm tối, quả thực không phải con người.
Phòng ký túc không có điều hòa, chỉ có hai cái quạt đang xoay vòng trên đầu. Tiếng gió vù vù thổi tan hơi nóng mùa hè hanh khô.
Sầm Niệm tiếp tục lật quyển “Từ vựng tiếng Anh cấp bốn” trong tay, một tay cô cầm bút, ngồi trước bàn vừa học thuộc vừa viết xuống từ đơn trên giấy nháp.
“Em phải mau chóng qua cấp, tiếng Anh của em tệ lắm.”
Học thuộc lòng từ đơn chính là ác mộng của cô hồi cấp ba. Sau khi lên đại học, bài tập không quá nặng nề, cô nắm chắc tất cả thời gian rảnh rang để học thuộc lòng từ đơn.
Hạ Khuynh Nguyệt cảm động bởi tinh thần cố gắng học tập của Sầm Niệm, nhưng cô vẫn không nhịn được nói: “Cũng đâu cần gấp gáp trong mấy hôm nay chứ, huấn luyện quân sự chưa dày vò em đủ mệt ư?”
Sầm Niệm: “Mệt chứ, nhưng còn thoải mái hơn hồi cấp ba.”
Cánh quạt thổi bay mái tóc ngắn ngang vai của Sầm Niệm, cô tiện tay buộc tóc lên. Ánh mắt chưa từng rời khỏi từ đơn.
Hạ Khuynh Nguyệt mở máy sấy, tiếp tục sấy tóc: “Em không phải con người, quả thực không phải con người.” Cô học lại một năm, không muốn trải qua ngày tháng địa ngục như vậy nữa.
Ý tưởng của Hạ Khuynh Nguyệt và Sầm Niệm hoàn toàn tương phản, cảm thấy đại học chính là phải có cả hai học hành và giải trí.
Sấy tóc xong, phòng ký túc mười một giờ tắt đèn.
Hạ Khuynh Nguyệt nằm trên giường, cầm di động bắt đầu xem phim.
Trong mấy ngày huấn luyện quân sự, mỗi tối là thời gian nhàn nhã.
Sầm Niệm học thuộc từ đơn tới chín giờ, sau đó cô ra phòng ký túc, ở hành lang bên ngoài gọi điện thoại cho ông Sầm.
Sau khi cô lên đại học, ông Sầm bắt đầu kinh doanh, kiếm được chút lời liền mua ngay chiếc di động và máy tính mới nhất của Apple coi như thưởng cho Sầm Niệm. Ông Sầm lo lắng con gái sống một mình bên ngoài, cho dù học đại học mỗi ngày đều sẽ đúng giờ nói chuyện qua điện thoại với cô.
Nội dung trò chuyện của hai cha con đơn giản là quan tâm đến việc sinh hoạt, lần nào trước khi cúp máy ông Sầm cũng sẽ hỏi một câu: “Còn đủ tiền dùng không? Không đủ thì nói với ba.”
Sầm Niệm luôn cười nói: “Đủ ạ đủ ạ.”
Cho dù cuộc sống không khá giả, nhưng ông Sầm chưa bao giờ xử tệ với cô. Sau khi cúp máy, Sầm Niệm đi về phòng ký túc.
“Em tắt đèn nhé.” Sầm Niệm nói.
Hạ Khuynh Nguyệt đeo tai nghe, thuận miệng đáp lại: “Được.” Nói xong cô mới sực nhớ hôm nay có mua đồ ăn vặt ở siêu thị nhỏ trong trường, cô đứng dậy lấy ra một hộp sữa Vượng tử trong túi to trên bàn đưa cho Sầm Niệm.
Hạ Khuynh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Sầm Niệm, hé miệng cười. Cô lớn hơn Sầm Niệm một tuổi rưỡi, lúc mới đến phòng ký túc trao đổi thông tin cá nhân, cô nói đùa bảo Sầm Niệm là em gái chưa trưởng thành gọi cô là chị. Nào ngờ Sầm Niệm càng kêu càng thuận miệng.
Tuy rằng huấn luyện quân sự cực nhọc, nhưng thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Thoáng cái trôi qua tuần đầu tiên, thời gian huấn luyện tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Ban đầu khi huấn luyện quân sự, các bạn học đều hận ngày mai không cần nhìn thấy huấn luyện viên. Tới tuần cuối cùng, mọi người ngược lại bắt đầu luyến tiếc. Ngay cả khi bị phạt đứng cũng mất đi tiếng phàn nàn.
Chuông tan lớp vang lên, lớp học trở nên ồn ào.
Tỉ lệ nam nữ của khoa tài chính coi như bình thường, nhưng là một khoa nam sinh nhiều hơn nữ sinh.
Tiếng chuông chấm dứt, Tiêu Tân Thâm đang thu dọn sách vở.
“Đi thôi, xem năm nhất huấn luyện quân sự.” Một nam sinh ngồi ở dãy ghế trước tùy tiện nhét sách vài trong túi, bắt đầu ồn ào.
“Đi! Mấy hôm trước tôi đi ngang qua nhìn thấy mấy cô em khóa dưới xinh lắm, hôm nay nhất định phải hỏi xin cách liên lạc.” Nam sinh bên cạnh cậu ta nói.
Ngay cả lớp trưởng cũng nói theo: “Phải rồi đó, tôi cũng nghe nói lần này khoa tiếng Tây Ban Nha và khoa du lịch, còn có khoa kiến trúc đều có đàn em xinh đẹp! Bài đăng trên diễn đàn trường rất hot, chỉ cần có bài về những đàn em đó đều có thể tùy tiện cao tới một trăm tầng.”
“Có phải là Hạ gì đó, với Sầm…Sầm Niệm không?” Một nam sinh khác phụ họa.
“Tiêu Tân Thâm, đi cùng không?” Cậu nam sinh ở phía trước quay đầu hỏi.
Tiêu Tân Thâm chẳng thấy hứng thú với những chuyện đó, anh nói có lệ: “Tôi về nhà.”
Nam sinh khác nói: “Cậu hẹn vớ vẩn gì đó, Tiêu Tân Thâm đã có Hạ Xuân Hòa, làm gì để ý đến những em gái này.”
“Cái này cậu không biết rồi, đàn em mới tới cũng không thua kém Hạ Xuân Hòa bao nhiêu.”
Tiêu Tân Thâm bình thường không ở lại trường, ở tại trường anh rất kín đáo, ngoại trừ thỉnh thoảng chơi bóng rổ với bạn học cùng lớp thì không thường chơi cùng bọn họ.
Bạn học trong lớp biết sơ qua gia cảnh của anh không tệ, hơn nữa Hạ Xuân Hòa thường xuyên tới lớp tìm anh. Ông nội của Hạ Xuân Hòa chính là một trong những vị hiệu trưởng danh dự sau khi trường được thành lập.
“Tôi và Hạ Xuân Hòa không có gì cả.” Tiêu Tân Thâm hơi ngước mắt lên, đã không muốn giải thích việc này.
Chút việc nhỏ này không ảnh hưởng đến tâm tình kích động đi ngắm đàn em của đám nam sinh kia.
Sau khi xuống lầu Tiêu Tân Thâm đi tới bãi đỗ xe, lái xe về nhà. Anh nhìn nam sinh kết bè kết đội cách không xa, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Không biết vì sao, anh nhớ tới cô nữ sinh gặp được ở tầng thượng khách sạn Thiên Thịnh tại thành phố Giang vào nửa năm trước, khóe miệng anh cong lên. Chỉ một lần gặp mặt đã khiến anh khổ sở nhớ nhung lâu như vậy. Sớm biết mình sẽ nhớ mãi không quên, ngày đó anh nên xông lên giữ cách liên lạc, hoặc là biết tên cô cũng được.
Cũng không biết sau này hai người còn có cơ hội gặp lại không.
Sân thể dục tại trường ——
Huấn luyện viên thổi một tiếng còi dài: “Nghỉ ngơi mười phút!” Nhất thời tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
Sầm Niệm cũng không lo nhiều, cô mệt mỏi không thôi, từ từ ngồi xuống đất. Mặt trời đang lên cao, xi măng nhựa trên sân đều bốc khói. Sầm Niệm mặc đồng phục thật dày, cô tháo ra chiếc mũ ngụy trang che nắng.
“Đàn em, em là Sầm Niệm phải không?” Đột nhiên một giọng nam vang lên.
Sầm Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh đeo mắt kính, trông hơi ngại ngùng.
“Chào anh, xin hỏi anh là…?” Sầm Niệm biết chắc mình không quen người này.
“Chào em!” Nam sinh kia đứng thẳng lưng, nói, “Tôi học năm thứ hai khoa tài chính, có thể cho tôi xin số điện thoại của em không?” Bởi vì khẩn trương, ngay cả tên mình anh ta cũng quên giới thiệu.
Bạn học cùng lớp đã thấy hoài nên không lạ gì, mấy hôm nay mỗi lần nghỉ ngơi đều sẽ có vài người đến tìm Sầm Niệm hỏi cách liên lạc.
“Tôi không mang theo di động, số điện thoại mới làm còn chưa thuộc, thật ngại quá.” Sầm Niệm có lỗi nói.
“À…vậy xin lỗi làm phiền em rồi.” Cậu nam sinh hơi thất vọng, không dây dưa nữa liền rời khỏi.
Sầm Niệm còn nói: “Thực sự xin lỗi anh.” Sau đó cô nhẹ nhàng thở ra.
Hôm báo danh, có người hỏi xin số di động của cô, lúc ấy cô không nghĩ nhiều liền cho ngay. Trở về phòng ký túc, di động rung liên tục, sau khi lịch sự trả lời một lần, tin nhắn của đàn anh kia chưa từng ngừng. Sầm Niệm thật sự hết cách, cô xin Hạ Khuynh Nguyệt giúp đỡ.
Hạ Khuynh Nguyệt đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Em ngốc à, hỏi số điện thoại là em cho ngay, sau này em tìm một cái cớ lấy lệ là được. Trừ khi gặp được trai đẹp tuyệt đỉnh, không thì đừng cho.”
Sầm Niệm nghiêm túc gật đầu.
Hiện tại cô tạm thời còn chưa định yêu đương, tuy rằng lên đại học rồi nhưng ở trong mắt cô học hành vẫn quan trọng hơn. Sau đó Sầm Niệm luôn dùng cớ này từ chối người đến hỏi xin cách liên lạc.
Chẳng mấy chốc ba tháng trôi qua.
Mùa hè trôi đi trong cơn mưa phùn, mùa thu cũng không quá dài. Mùa đông Bắc Kinh tới rồi.
So với Hạ Khuynh Nguyệt nhàn rỗi, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự Sầm Niệm tìm một công việc làm thêm tại cửa hàng đồ ngọt. Thỉnh thoảng không cần đi làm thì cô ở phòng ký túc hoặc thư viện học hành. Vì học giỏi tiếng Anh, cô còn gia nhập câu lạc bộ tiếng Anh, gia nhập hội sinh viên.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn thấy Sầm Niệm cố gắng, cô cảm thấy mình hồi năm nhất chẳng giống Sầm Niệm chút nào.
Bởi vì gia nhập câu lạc bộ, hơn nữa phải biểu hiện tốt ở hội sinh viên. Vào cuối năm, nhà trường lựa chọn người dẫn chương trình cho buổi liên hoan mừng năm mới, giáo sư tiến cử Sầm Niệm. Đây là lần đầu cô làm người dẫn chương trình, vừa khẩn trương lại chờ mong.
Cộng tác với cô là một bạn học của khoa báo chí, còn có một đàn anh và một đàn chị.
Mỗi ngày Sầm Niệm càng bận rộn hơn, ngoại trừ học tập thời gian còn lại phải đi tập luyện.
Ngày hôm sau chính là buổi liên hoan mừng năm mới, sau khi kết thúc diễn tập, Hạ Xuân Hòa cổ vũ cô: “Sầm Niệm, biểu hiện của em rất tốt, ngày mai cố lên.”
Sầm Niệm nắm chặt nắm tay, làm ra tư thế cố lên: “Đàn chị Hạ cũng phải cố lên!”
Hạ Xuân Hòa mỉm cười, ấm áp tựa gió xuân.
“Được, cố lên!”
Buổi liên hoan được tổ chức ở sân thể dục, bởi vì thầy cô sinh viên toàn trường đều phải tham dự, sân thể dục lớn có thể dựng lên một cái sân khấu lớn, thiết bị ánh sáng và âm thanh là hàng đầu.
Buổi liên hoan bắt đầu, theo đó là âm nhạc vang dội. Người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
Tiêu Tân Thâm vốn chẳng có hứng thú với những chuyện này, nhưng thầy hướng dẫn nói không có mặt đúng giờ thì bị trừ điểm. Anh ngồi xuống, có nữ sinh đến đưa đồ uống.
Tiêu Tân Thâm lịch sự lại xa cách nói: “Cám ơn, tự tôi có rồi.”
Nữ sinh biết trước mình sẽ vấp phải trắc trở, nhưng sau khi nghe được lời từ chối trên khuôn mặt vẫn đượm thêm vẻ mất mát.
“Ngại quá, quầy rầy anh rồi…”
Tiêu Tân Thâm lấy ra di động, tùy ý lướt xem tin tức.
“Chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình tối nay Hạ Xuân Hòa.”
Âm thanh của Hạ Xuân Hòa theo cái loa truyền ra, xung quanh nhất thời bùng lên tiếng vỗ tay và xôn xao. Tiêu Tân Thâm cũng không ngẩng đầu lên.
Cho đến khi ——
“Chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình tối nay, Sầm Niệm.” Giọng cô gái trong trẻo êm tai, mang theo chút khẩn trương khó mà phát hiện.
Âm thanh này…?
Tiêu Tân Thâm nắm chặt di động, không dám tin ngẩng đầu lên. Vị trí anh ngồi cách sân khấu không xa, có thể thấy rõ người trên sân khấu.
Sầm Niệm mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt, đuôi tóc uốn nhẹ, buộc lên nửa phần tóc trên, trên đầu đeo trang sức thủy tinh. Đêm đông hơi lạnh, khi Sầm Niệm nói chuyện còn phả ra làn sương màu trắng.
Tiêu Tân Thâm cong khóe miệng mỉm cười, duyên phận thật sự là một từ ngữ kỳ diệu.