Ánh đèn sân khấu quay về phía bốn người dẫn chương trình. Mà ánh sáng rực rỡ trong mắt Tiêu Tân Thâm chỉ hướng về một người.
Vóc dáng cô nhỏ bé, trên khuôn mặt còn vẻ ngây thơ, trông không có gì thay đổi so với một năm trước.
Đã một năm rồi.
Tiêu Tân Thâm đột nhiên nhận ra chuyện này, hóa ra thời gian trôi qua nhanh vậy.
Hai người thế mà được gặp lại, lần đầu tiên anh cảm thấy từ duyên phận này rất đúng với ý nghĩa của nó.
Anh và Sầm Niệm quả thực có duyên phận.
Cô gái đã kêu lên “Tôi không phải người mà là quỷ” kia đã trổ mã duyên dáng yêu kiều. Cho dù ở trường hợp thế này cũng không luống cuống, chẳng hề có vẻ hốt hoảng lo sợ hồi trước khi nhìn thấy anh bỏ chạy.
Tiêu Tân Thâm khóa màn hình di động, bỏ vào túi áo khoác. Anh khoanh tay lại, ánh mắt luôn ở trên sân khấu. Chính xác là luôn đặt trên người Sầm Niệm, không hề dời tầm mắt.
Sau khi nói xong lời dạo đầu, người dẫn chương trình bước xuống sân khấu. Ánh mắt Tiêu Tân Thâm theo đuổi bóng dáng Sầm Niệm, cô bước xuống sân khấu rồi ngồi trên ghế cạnh sân khấu vỗ ngực, không còn mang vẻ tự nhiên thoải mái như vừa rồi ở trên sân khấu.
Tiêu Tân Thâm cười cười, là anh suy nghĩ nhiều rồi. Hóa ra lá gan của cô nàng này vẫn nhỏ như trước kia.
Bóng đêm dần sâu, phía dưới có sinh viên thừa dịp thầy cô không để ý liền chuồn đi. Tiêu Tân Thâm an phận ngồi tại chỗ, thật khiến cho bạn học ngồi bên cạnh kinh ngạc một phen.
“Lão Tiêu, cái này có gì hay đâu?” Cậu nam sinh này thường xuyên chơi bóng rổ với Tiêu Tân Thâm, hai người thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa.
Ở lớp học chẳng có ai có thể quản được anh, hôm nay lại ngoan ngoãn ngồi ở đây, thật là mặt trời mọc ở phía Tây.
Tiêu Tân Thâm không dời tầm mắt khỏi sân khấu: “Xem người dẫn chương trình.”
Nam sinh kia tỏ ra vẻ hiểu chuyện: “Ồ, xem Hạ Xuân Hòa à?”
Nhưng cậu ta vừa nhìn lên sân khấu, người dẫn chương trình rõ ràng đang là một đàn em năm nhất mà.
Tiêu Tân Thâm và Hạ Xuân Hòa rõ ràng minh bạch, anh chẳng ngại phiền phức mà giải thích: “Không phải xem Hạ Xuân Hòa, tôi và cô ấy chỉ là quen nhau từ nhỏ.”
Bạn học bên cạnh lần lượt rời khỏi hơn phân nửa, thầy hướng dẫn vừa vắng mặt trong chốc lát đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy một khoảng chỗ ngồi trống không, ông ta thở hổn hển nói: “Mười phút nữa, những người không quay về sẽ bị trừ điểm hết!”
“Lão Tiêu, không ngờ cậu có khả năng đoán trước.” Nam sinh bên cạnh nói.
Tiêu Tân Thâm gật đầu, trên sân khấu thay đổi người, không biết là nữ sinh khoa nào đang biểu diễn vũ đạo.
Buổi liên hoan mừng năm mới tiến hành được một nửa, Tiêu Tân Thâm mặc áo khoác cũng cảm thấy hơi lạnh. Cũng không biết Sầm Niệm mặc lễ phục hở vai kia có lạnh không.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, bản thân anh cũng cảm thấy không thể tượng tượng nổi.
Trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục gì, Tiêu Tân Thâm chẳng nhìn cái nào. Anh luôn tìm kiếm bóng dáng Sầm Niệm, cô đi đến đâu ánh mắt anh đều theo tới đó.
Đột nhiên giáo viên phụ trách tiết mục đi tới.
“Các em có thể kéo dài thời gian một chút không, đạo cụ của khoa tiếng Tây Ban Nha xảy ra chút vấn đề, tạm thời đổi tiết mục thì không kịp. Có lẽ chỉ cần thêm vài phút thôi, các em làm được chứ?”
Sầm Niệm ngẩn ra, sau đó vội vàng đồng ý.
Bạn cộng tác hỏi: “Sầm Niệm, chúng ta…có thể không?”
Cô tỉnh táo lại, nói với bạn cộng tác: “Được mà, lát nữa bạn phối hợp với mình một chút.”
Sau khi tiết mục kết thúc, Sầm Niệm cùng bạn cộng tác lên sân khấu. Lời đệm lần này rất dài so với dự đoán. Không chỉ Tiêu Tân Thâm, sinh viên ngồi phía dưới đều nhìn ra vấn đề.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu vài phút, cũng không thấy người biểu diễn tiết mục sau xuất hiện. Bạn cộng tác của Sầm Niệm vì khẩn trương nhất thời chẳng biết nói gì, cô đột nhiên nhanh trí bỏ đi những lời đệm rập khuôn trong đầu, trực tiếp bắt sang vấn đề khác trên sân khấu.
Từ chuyện trường học có mấy căn tin, còn có tiếng Anh cấp bốn rất khó. Bạn cộng tác hơi hoảng loạn, nhưng vẫn phối hợp với cô. Đề tài không ngoài những việc thông thường, nhưng giọng nói của Sầm Niệm sống động, thường thường tương tác với phía dưới sân khấu.
Tiêu Tân Thâm nhìn Sầm Niệm ăn nói khéo léo đúng mực trên sân khấu. Anh cảm thấy lắng nghe cô nói cả đêm còn thú vị hơn cả xem tiết mục biểu diễn.
Đề tài đơn giản nhưng được miệng lưỡi khôn khéo của Sầm Niệm nói tựa như thành một đóa hoa, mọi người ngồi phía dưới càng tỏ vẻ sốt sắng hơn khi xem tiết mục. Cô rõ ràng cũng rất khẩn trương, nhưng nhìn thấy phản ứng của mọi người bây giờ cô chẳng còn sợ hãi.
Tiêu Tân Thâm thấy cô chĩa microphone xuống sân khấu, mọi người phía dưới lớn tiếng đáp lại cô. Anh càng ngày càng tò mò về cô. Đối với anh, cô có một sức hấp dẫn khó hiểu.
Sầm Niệm cũng chẳng biết mình đang nói gì, cũng không lo có nói được hay không, cô chỉ biết tích cực tương tác với mọi người ngồi phía dưới. Cũng may mọi người đều hưởng ứng.
Rốt cuộc sau khi nói hơn mười phút, khóe mắt cô lướt tới cạnh sân khấu. Giáo viên dùng tay ra hiệu với cô, nói với cô đã chuẩn bị xong rồi. Sầm Niệm và bạn hợp tác nói lời giới thiệu xong thì chậm rãi bước xuống sân khấu. Lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, sắp không cầm nổi microphone.
Sau khi Sầm Niệm bước xuống, Hạ Xuân Hòa tiến lên, sốt ruột quan tâm cô: “Sầm Niệm, em ổn chứ? Vừa rồi biểu hiện của em rất tốt, chị sắp không nhịn được muốn bước lên giúp đỡ, không ngờ một mình em có thể đối phó.”
Sầm Niệm vừa cất lời mới phát hiện giọng mình run rẩy: “Đàn chị Hạ, ban nãy em nói không có vấn đề gì chứ? Mọi người đều hùa theo em…”
Hạ Xuân Hòa dịu dàng vỗ lưng cô, nói: “Không sao, em rất tuyệt, bạn học phía dưới đều không nỡ để em bước xuống sân khấu đâu.”
Tâm trạng khẩn trương của Sầm Niệm lúc này mới bình tĩnh một chút.
Tiêu Tân Thâm nhìn thấy sau khi tiết mục kết thúc có người lên sân khấu tặng bó hoa, phía dưới trở nên xôn xao. Nam sinh tặng hoa còn rất can đảm hôn lên má nữ sinh vừa hát ban nãy, phía dưới càng ồn ào hơn.
Tiêu Tân Thâm đột nhiên nảy sinh ý nghĩ trong đầu, anh vỗ vai cậu nam sinh bên cạnh: “Cửa hàng bán hoa cạnh trường giờ này còn mở cửa không?”
Cậu nam sinh nghĩ nghĩ, nói: “Cái tiệm nằm kế bên cổng chắc là còn mở đấy.”
Tiêu Tân Thâm đứng dậy, cậu ta nói: “Này, thầy hướng dẫn sắp điểm danh rồi, cậu đã ngồi lâu như vậy, bây giờ chạy gì hả? Chờ chút đi, điểm danh xong hẵng đi.”
“Không sao.” Tiêu Tân Thâm để lại bóng lưng cao lớn, đi ra ngoài trường trong đêm đen.
Khi anh trở lại sân thể dục, trên sân khấu đang nói lời chào cảm ơn.
Trở về rất đúng lúc.
Anh nhìn bó hoa bách hợp đóng gói tỉ mỉ, bản thân cũng cảm thấy khó tin. Đây là lần đầu tiên anh chủ động muốn tặng hoa cho người khác.
Đợi khi kết thúc, Tiêu Tân Thâm từ bên sân khấu bước lên. Bạn học phía dưới đa phần đều nhận ra Tiêu Tân Thâm, cũng từng nghe lời đồn về anh và Hạ Xuân Hòa.
Tiếng ồn ào, tiếng hoan hô, bạn học hóng chuyện vỗ tay theo.
Hạ Xuân Hòa nhìn thấy Tiêu Tân Thâm ôm một bó hoa, chị ta hơi ngớ ra. Không ngờ anh đi thẳng tới trước mặt Sầm Niệm, đưa hoa cho cô.
“Biểu hiện của em hôm nay tốt lắm.” Anh nói.
Sầm Niệm sửng sốt, lời khen bất ngờ khiến cô không biết làm sao. Tiếng ồn ào dưới sân khấu càng lớn hơn, lớn đến nỗi muốn lật sân khấu. Người vốn muốn rời khỏi đều đang chờ xem sự phát triển tiếp theo.
Hot boy trường đối với ai cũng lạnh lùng lại chủ động tặng hoa? Còn làm trò trước mặt bạn gái tin đồn.
Sầm Niệm chớp mắt, lông mi cô rất dài, chỉ sử dụng mascara một lần thôi đã trông vừa dài còn dày.
“À? Cám ơn anh…”
Sao còn có vụ tặng hoa này? Đây chẳng lẽ do nhà trường sắp đặt?
Tiêu Tân Thâm mặc áo khoác màu đen, quần thể thao và giày thể thao, trông cởi mở lại bảnh bao. Sầm Niệm cứ cảm thấy người này hình như hơi quen mắt, nhưng cô làm thế nào cũng không nhớ ra mình đã gặp ở đâu. Nói không chừng chỉ là tình cờ gặp được trong trường hồi trước thôi, dù sao đại học S lớn vậy, mỗi ngày gặp phải người lạ còn nhiều hơn.
Sầm Niệm nhận hoa, thợ chụp ảnh được sắp đặt trước lên sân khấu chụp ảnh.
Tiêu Tân Thâm đi sang một bên, đợi khi chụp ảnh xong anh muốn chủ động đi qua trò chuyện với Sầm Niệm. Nhưng nói gì đây? Anh suy nghĩ, ít nhất phải hỏi xin cách liên lạc. Cô nàng ngốc này hình như không nhớ anh.
Nhưng hiện tại trên sân khấu đang ồn ào nhốn nháo, Sầm Niệm chụp xong rồi bên kia lại có người tìm cô chụp ảnh chung. Tiêu Tân Thâm nhìn thời gian, buổi tối anh còn có việc phải về nhà một chuyến. Cổng trường sắp đóng rồi, sau khi đóng cửa chỉ vào mà không thể ra.
Tiêu Tân Thâm đã biết tên cô, còn xác định cô học ở trường mình. Anh không cần nôn nóng vào lúc này.
Sầm Niệm ở trên sân khấu chụp hết tấm này đến tấm kia, đợi khi chụp xong thì người tặng hoa cho cô đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Cô còn muốn cảm ơn anh tử tế.
Buổi tối trở lại phòng ký túc, Hạ Khuynh Nguyệt ở dưới sân khấu cũng nhìn thấy mọi chuyện. Cô truy hỏi Sầm Niệm: “Người tặng hoa ban nãy cho em là ai thế?”
Sầm Niệm mượn nước tẩy trang của Hạ Khuynh Nguyệt, xịt vào bông trang điểm soi gương chùi lên mặt.
“Em không biết nữa, có lẽ do trường sắp đặt?” Sầm Niệm nói.
Sau khi buổi liên hoan chấm dứt cũng có người tặng hoa cho Hạ Xuân Hòa mà.
“Là vậy sao? Chị còn tưởng rằng có chuyện gì chứ… Đàn anh kia đẹp trai lắm.” Hạ Khuynh Nguyệt nửa tin nửa ngờ nói.
Sầm Niệm nghĩ kỹ lại, nói: “Là rất đẹp trai, nhưng trong lòng em Tạ Trạm Từ mới là đẹp trai nhất!”
Sầm Niệm dán áp phích của Tạ Trạm Từ ở đầu giường, Hạ Khuynh Nguyệt nhìn thấy cũng nhức đầu. Giường của hai người đối diện nhau, mỗi ngày thức dậy ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là tấm ảnh của bạn trai cũ của mình.
Quá kỳ lạ mà.
Dạo này Sầm Niệm mới thích Tạ Trạm Từ, mỗi ngày đều mở bài hát của anh trong phòng ký túc, mỗi ngày đều si mê ảnh chụp của anh ta. Rất nhiều lần Hạ Khuynh Nguyệt muốn nói thẳng ra, nhưng lời đến bên miệng lại chẳng thể thốt ra. Cô nói thật thì có lẽ Sầm Niệm cho rằng cô đang nói đùa thôi.
Sầm Niệm rửa mặt xong, đem bó hoa được tặng đặt tại một nơi trang trọng. Đây là lần đầu tiên cô được nhận hoa, tuy rằng là từ một người xa lạ nhưng cô cũng rất cảm động. Trước khi ngủ Sầm Niệm vẫn còn suy nghĩ, sau này có cơ hội gặp được đàn anh tặng hoa cho mình, cô nhất định phải cảm ơn anh tử tế.
Nào ngờ lần thứ hai gặp mặt lại nhanh như vậy.
Lớp tiếng Anh dạy ở giảng đường, là hai lớp học chung.
Sầm Niệm tới nơi, tối qua cô đã chuẩn bị cho bài dạy hôm nay. Từ trong cặp sách cô lấy ra quyển vở chuyên dùng cho tiếng Anh từ hồi cấp ba và sách giáo khoa. Rất quy củ chờ giờ vào học.
Bạn học lần lượt tiến vào, một phút đồng hồ trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên thì có một nam sinh cao lớn đẹp trai đi tới. Tiêu Tân Thâm mặc áo khoác ngoài màu đen, dáng người cao lớn, khí chất hơn người.
Bên trong phòng chợt trở nên náo nhiệt.
Sầm Niệm đang học thuộc lòng từ đơn, cô ngẩng đầu nhìn, là người tặng hoa cho cô hôm đó!
Tiêu Tân Thâm dường như nhận ra Sầm Niệm đang nhìn mình, ánh mắt anh từ từ chuyển sang cô, đối diện tầm mắt cô, sau đó anh mỉm cười. Anh chậm rãi đi về phía Sầm Niệm, cô nhìn thấy người tới gần, không khỏi trở nên khẩn trương.
“Bạn học, chỗ này có ai ngồi không?” Tiêu Tân Thâm chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Sầm Niệm.
Sầm Niệm quen ngồi ở dãy ghế đầu tiên, vị trí này không thích hợp với những người lười lên lớp, vị trí dãy ghế đầu luôn trống không.
“Không có ai, anh ngồi đi.” Giọng cô gái vẫn trong trẻo ngọt ngào như trong trí nhớ.