Khuất Phục

Chương 59: Chương 45



Editor: Chuongnhobe

Lại một ly rượu mạnh được nuốt xuống hết.

Trong bóng tối mập mờ kia, là ánh mắt ghen tị không cam lòng của Thi Dạ Triêu.

Vì cái gì? Có thể hay không nói cho tôi biết vì cái gì? Tiểu Tịch, vì cái gì bất kể tôi đối xử với em như thế nào, trong mắt em lại chỉ có một mình hắn!

Bối cảnh gia thế, năng lực bề ngoài, tôi không có điểm nào thua kém hắn! Điều quan trọng nhất là, so với hắn, tôi yêu em hơn, mà hắn căn bản không biết cái gì gọi là yêu!

Tại sao em lại có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?

Cho tới cùng, thì tôi thua hắn ở điểm nào?



Người phụ nữ trên giường xoay người lại, tay quờ sang giường bên cạnh một mảnh trống không, cô tỉnh lại, phát hiện vị trí bên người không có một chút độ ấm nào.

“Đừng bật đèn.”

Thi Dạ Triêu lên tiếng ngăn cản động tác bật đèn của A (p/s: nguyên văn là A đấy ah, chắc t nghĩ đây là tên người phụ nữ, bên dưới cũng thấy để nguyên như thế, ).

A xoay người bước xuống giường, bước tới cạnh hắn, ngồi trên mặt đất, gối đầu lên đùi hắn.

“Dạ…”

Thi Dạ Triêu rũ mắt xuống, đặt tay lên đầu A.

Người phụ nữ này, giống như sủng vật của hắn vậy (Chuongnhobe: chỗ này t thấy để nguyên văn hay hơn nên t để nguyên như convert). Đi theo hắn, nghe theo lời hắn nói, giúp hắn cử lí những việc sinh hoạt thường ngày, trợ giúp hắn trong công việc, thậm chí, giết người thay hắn.

Hắn thích A tươi cười.

Bởi vì khi cô cười rộ lên, hình ảnh đó giống với thời điểm hắn mới gặp Trữ Dư Tịch đến năm phần.

Hắn thích bộ dáng ngoan ngoãn nghe theo của A.

Bởi vì giống ba năm trước, tùy ý hắn chiếm đoạt Trữ Dư Tịch.

Hắn thích bộ dáng của A ngẫu nhiên sẽ bướng bỉnh, nóng nảy.

Bởi vì giống với ba năm trước, Trữ Dư Tịch đâm hắn một dao không chút lưu tình.

Hắn thích A, bởi vì cô là người mà hắn tìm đến, là một người phụ nữ cực kỳ giống Trữ Dư Tịch.

Hắn kéo cô, để cho cô ngồi trên đùi hắn. Mượn ánh trăng, chăm chú nhìn dung mạo của cô.

“Làm sao mà lại nhìn em như vậy?”

A cười, bộ dáng có chút thẹn thùng.

Thi Dạ Triêu mở miệng khẽ cười, con ngươi thâm trầm.

“Hôn tôi.”

Như một sủng vật, A rất nghe lời. Bám quấn còn hơn cả rắn (p/s: ??? t thật sự k hiểu nghĩa cái câu kia ), ít nhất ở thời điểm nội tâm hắn bức bách đến không thể thở nổi, thời điểm dục vọng bị đè nén, bị ghen tị tra tấn đến muốn giết người…

Hắn có thể đem toàn bộ đau khổ của bản thân mà phát tiết trên người cô.

Chỉ đơn thuần là môi lưỡi kết hợp, dường như còn chưa đủ, không đủ!

Hắn chế trụ gáy cô, vây lấy cô thật chặt vào thân thể mình, điên cuồng càn quét trong miệng cô. Một cánh tay khác của hắn còn đang bận rộn cởi bỏ áo ngủ của cô, mạnh mẽ

vân vê nơi yếu ớt nhất giữa đùi cô.

Rất nhanh cô đã động tình, ít nhất là nhanh hơn so với Trữ Dư Tịch.

Hắn nhớ tới, hắn đã từng cố gắng kiên nhẫn dụ dỗ cô (p/s: chỗ này chắc là Trữ Dư Tịch đấy ạ) như thế nào, nhưng cô lại vẫn cứng ngắc như tảng đá vậy. chỗ đó của cô vẫn cứ khô khốc như vậy, khiến cho hắn vô cùng ảo não.

Giờ phút này, A ở trên người hắn, trên đầu ngón tay của hắn đã bị thấm ướt, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy một mảng bị thương.

“Cởi giúp tôi.”

Giọng hắn trầm thấp, ra lệnh.

Cánh tay của A, trắng noãn lại rất linh hoạt, dục vọng của hắn bị cô nắm trong lòng bàn tay, khuấy động lên xuống, khiến cho hắn vô cùng khó nhịn.

Đôi tay nhỏ bé này của cô, đã vì hắn mà giết qua bao nhiêu người? Hiện tại, gốc gác sinh mạng hắn cũng đang được nắm giữ trong tay cô.

Hắn có thể cam tâm tình nguyện được chết trong tay của Trữ Dư Tịch, nhưng cô lại thật không có lương tâm, lại không thể khiến cho hắn vì một dao của cô mà mất mạng đi.

Cả đầu hắn đều hiện lên hình ảnh Trữ Dư Tịch….

Giọng nói của cô, vẻ mặt thống khổ của cô tại thời điểm hắn tiến vào.

Anh Dạ Triêu, Anh Dạ Triêu..

“chính mình tới ngồi lên trên, ai”

Thi Dạ Triêu nắm lấy eo cô, liếm nụ hoa mềm mại trước ngực cô.

Đối với lời nói của hắn, A dường như là hắn nói gì nghe nấy. Cô nguyện ý bán mạng vì hắn, thậm chí là thế thân của người khác. Chỉ cần để cho cô ở bên người hắn, ít nhất cô cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

“A! Dạ.”

A không khỏi lên tiếng rên rỉ, nắm lấy áo sơ mi của hắn.

“Như thế nào?”

“… Không, không có gì.”

Trong lòng Thi Dạ Triêu hiểu rõ, người phụ nữ này ở trước mặt hắn cho tới bây giờ đều có bộ dạng như thế này.

Cô đang bị đau (yêu).

Cô có thể vẫn cảm thấy chưa đủ.

Biểu tình trên mặt cô, chìm đắm trong tình dục, còn cảm thấy chưa đủ.

Sự hèn mọn của cô, hắn không thích. Lực nắm của hắn rất lớn, có thể dễ dàng lưu lại trên nguời cô từng mảng từng mảng đỏ ửng. bản thân hắn không phải là nguời ôn nhu, sự ôn nhu của hắn, chỉ có thể biểu lộ đối với Trữ Dư Tịch mà thôi.

A biết. A biết tất cả.

Hắn nhìn cô đang chìm đắm trong tình dục, mà đáy mắt hiện lên một mảng băng lãnh.

Cô nhịn không được, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Khiến người nghe được âm thanh này, cảm giác rất bị kích thích.

Hắn túm lấy tóc cô, dường như muốn xem mặt cô, tới cùng là của ai?

Không, không phải cô, không phải Trữ Dự Tịch mà hắn ngày nhớ đêm mong.

“Gọi tên tôi.”

Hắn lạnh lùng, phát ra mệnh lệnh.

“Dạ…”

“Không phải câu này.”

Coi như là trừng phạt, hắn động thân càng sau vào trong cơ thể cô.

“… Anh Dạ Triêu.”

Giọng nói của cô run rẩy, không phân biệt được vì không chịu nổi sự đòi hỏi kịch liệt của cô, nhưng lại vẫn bi thương không thể hóc ra nước mắt.

Anh Dạ Triêu…

Khóe miệng hắn nhếch lên, dường như rất vừa ý với biểu hiện của cô.

Hắn cũng không hiểu nổi được tâm trạng của bản thân. Hắn không thích Trữ Dạ Tịch gọi hắn như vậy, nhưng những lúc như thế này, hắn chỉ muốn nghe được tiếng gọi hắn như vậy.

Có phải hay không, bởi vì từ trước đó cô luôn gọi hắn như vậy, thời điểm đó ánh mắt cô nhìn hắn không có vẻ chán ghet, không có vẻ sợ hãi, cũng không có thù hận?

“Đừng hận tôi, có được hay không?”

Bỗng nhiên hắn thương tiếc ôm cô, nâng cơ thể của cô ôm tới giường. Nhẹ nhàng buông ra, tiếp tục một màn mây mưa.

Nhẹ nhàng hôn từ chop mũi cô xuống, yêu thương, quý trọng. trong giọng nói kia, cô đơn mà mang theo một tia cầu xin.

“Đừng hận tôi..”

“Được, em không hận, thật sự không hận.”

A ôm đầu hắn, nhíu nhíu mi, nói lời mà hắn muốn nghe.

Lại lần nữa nói với chính mình, không cần vì thế mà cảm thấy khó chịu, không cần thiết.

Cô ôm lấy cổ hắn, chủ động hôm lên môi của hắn. Hắn vĩnh viễn lạnh lung như thế. Bất luân cô ấm áp với hắn như thế nào, nghe lời hắn thế nào, đều không thể lay động được tâm hắn.

“Anh uống say.”

Thi Dạ Triêu khép hờ đôi mắt.

Hắn uống nhiều, nhưng không có say.

Hắn vẫn nhớ rõ, Trữ Dư Tịch tửu lượng rất tốt, mấy nguwoif con trai tụm lại cũng không bằng cô. Sau đó, hắn cố ý cùng cô cạn ly, mới khiến cô say. Thời điểm cô gụt xuống, hắn cũng đã say đến tám phần.

Hai gò má cô đỏ hồng lên, tiểu nha đầu vẫn cố cãi là không có say. Cô gục xuống gối đầu bên vai anh.

Lúc đó, cô vẫn còn tin tưởng hắn.

Hắn còn nhớ rõ, nhiệt độ hô hấp của cô phả vào cần cổ hắn, giống như sợ long vũ khiêu khích sự tự chủ của hắn.

Hắn đưa tay ra, cẩn thận đụng chạm cô, nhưng lại nghe thấy thanh âm nhỏ phát ra từ trong miệng cô.

“Anh thái tử..”

Bỗng dưng, tâm trạng hắn nóng lên, rút tay về.

Tiểu Tịch ơi là Tiểu Tịch, quả nhiên là em yêu hắn.

Bên tai A vang lên âm thanh tức giận trong lòng Thi Dạ Triêu, lần nữa lại bùng nổ, hắn không để ý đến việc cô có chịu được không, kéo chân cô lên, lien tục va chạm, cùng phát tiết.

Mãi đến khi toàn thân bị dòng khí kiềm nén, hắn lien tục ra vào với cường độ rất nhanh, hắn không có ý đè nén chính mình, cứ thế mà hắn ra vào bên trong cô.

Hắn không có ý dừng lại một giây nào, vô cùng dứt khoát rút ra khỏi cơ thể cô. Hắn theo thói quen, mặt kê sau khi hoan ái xong, cho dù có mệt như thế nào, đều phải tắm rửa, nhưng thật ra hắn biết là hắn không muốn trên thân thể mình lưu lại hương vị của người nào khác. Chỉ vì hương vị đó không phải của cô.

A nằm co quắp trên giường, nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, đến sức lực hoán hận đều không có.

Oán hận cái gì a, toàn bộ sơ sự này đều do cô tự tìm.

Yêu phải một người không yêu mình, nỗi khổ này, cô càng hiểu rõ hơn so với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.