Chưa bao giờ mà Trữ Dư Tịch ước mình có thể độn thổ được như lúc này.
Một chân cô nửa quỳ trên mặt đất, trong tay vẫn cầm lấy chiếc khăn tắm vừa được quấn quanh hông của thái tử. Thái tử hít vào một ngụm khí, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nguyên nhân là do chiếc khăn tắm quấn quanh hông mình
bị Tiểu Tịch kéo rơi ra, để lồ lộ vật đàn ông lủng lẳng giữa không
trung.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, ở góc độ này, vừa đúng thấy cô đang quỳ gối ở trước bụng dưới của mình…
Tuy rằng trước đó đã có vài lần tiếp xúc thân mật, thiếu chút nữa cô đã bị
hắn ăn luôn rồi, nhưng là cô gần gũi với đàn ông như vậy, đây mới là lần đầu tiên. Nhất là lúc nhìn thấy “tiểu thái tử” từ trạng thái mềm nhũn,
dưới ánh mắt nhìn của cô dần dần thức tỉnh, ngóc đầu lên…
Cô chỉ có thể ngồi im, mở mắt tròn xoe, miệng hé mở, vẻ mặt kinh ngạc.
A..., nó đang lớn dần lên…
…
Thái tử nghiến răng kiềm chế, kéo cô đứng dậy, lấy chiếc khăn tắm ở trên tay cô, không nhanh không chậm quấn lại bên hông.
“Em còn làm hành động ngu ngốc như thế này một lần nữa xem?!”
“Thực xin lỗi, không phải em cố ý…. Em đi hâm lại thức ăn!”
Ý thức được chính mình vừa mới làm một hành động vô cùng thất lễ, khuôn
mặt cô lập tức đỏ lên như quả cà chua chín, không đợi xem hắn nói thêm
điều gì, trực tiếp trốn vào trong bếp.
…
Sau khi
hai người cùng nhau ăn khuya xong xuôi, thời gian trôi đi thấm thoát đã
là một giờ đêm rồi. Lúc này, Trữ Dư Tịch khi còn đang băn khoăn suy nghĩ xem bây giờ có nên đi về hay ở lại, thì lại nghe thấy tiếng gọi tên
mình của thái tử.
Thái tử ngửa mặt nằm trên giường, bộ dáng vô cùng mệt mỏi, nhìn cô ngoắc ngoắc tay ra lệnh cho cô tới gần.
“Tới đây mát xa cho anh một chút, đã mấy ngày nay toàn ngồi trên máy bay, toàn thân đau nhức, vô cùng khó chịu.”
Bất luận thái tử đưa ra yêu cầu gì, thì Trữ Dư Tịch đều không có cách nào
chối từ, cô tiến đến, quỳ xuống bên người hắn, bắt đầu mát xa bả vai
rộng của hắn.
Tay cô cực kỳ mềm mại, nhưng cũng không phải
không có lực, thủ pháp mát xa của cô có thể so sánh với thợ đấm bóp
chuyên nghiệp, cô xoa bóp lần lượt, khiến cho từng bắp thịt của hắn từ
trạng thái căng thẳng dần giãn ra, thoái mái, khiến hắn cảm thấy rất
buồn ngủ.
Hoàng Phủ Triệt sắp tiếp nhận công ty bên châu Âu,
mọi công việc ở bên này đương nhiên sẽ đổ lên trên người hắn, hắn không
phải không có năng lực, chỉ là vốn hay chơi bời đã thành thói quen, bỗng nhiên biết bao nhiêu công việc lớn nhỏ kéo tới, không khỏi cần phải có
một chút thời gian để thích ứng.
“Nghỉ hè em không có kế hoạch gì sao?”
Hắn thoải mái nằm sấp úp, đôi mắt khép hờ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô được ánh sáng chiếu trên đầu giường.
“Vốn là muốn tới thành phố C vẽ phong cảnh, nhưng hiện tại cần phải ở bên cạnh Tiểu Nhu rồi.”
Tuy Hoàng Phủ Dĩ Nhu không có vừa khóc vừa nháo loạn lên, nhưng hai người
từ nhỏ đã cũng lớn lên bên nhau, cô cực kỳ hiểu tính cánh của Dĩ Nhu,
nhìn qua cứ tưởng ngây thơ khờ dại, nhưng những lúc gặp phải chuyện thật sự đau thương lại luôn chôn giấu ở trong lòng.
Thái tử không nói gì nữa, bông nhiên xoay người cô xuống, kéo đến nằm xuống bên cạnh
hắn, còn hắn thì chống đầu cười tít mắt nhìn cô.
“Kỹ thuật mat xa này em đã học được ở đâu? khiến cho xương cốt anh đều tốt lên rồi?”
“Em học của mẹ em.”
Nhớ lúc trước thường luyện võ, không tránh khỏi việc toàn thân bị đau nhức, đau đến nỗi buổi tối không ngủ được. Đường Yên một bên vừa mắng cô vô
dụng, nhưng một bên lại mát xa cho cô không rời tay cho đến tận khuya.
Mặc dù bình thường Đường Yên luôn là người phụ nữ nói năng chua ngoa tâm
tính không được nhẹ nhàng, nhưng đối với sự cứng đầu của Trữ Dư Tịch vẫn luôn không có cách nào. Mỗi tháng cô chỉ về qua nhà một lần, hai người
chưa nói chuyện với nhau được vài câu tử tế liền bỏ ra cãi nhau. Cô vẫn
biết chỉ là do Đường Yên lo lắng cho mình. Chỉ vì con đường tình yêu mà
cô chọn đi, quá gian nan.
Yêu bản thân cũng không phải là một chuyện phức tạp gì, nhưng giữa con người với nhau, chỉ cần liên quan
đến một chữ tình thôi, bản chất của vấn đề liền thay đổi, một chữ tình,
tương đương với sự giày vò. Suy cho cùng, từ xưa tới nay, đều là hồng
nhan bạc mệnh, vì tình mà khổi sở, vì yêu mà hao tổn tâm trí tinh thần.
Nếu không bạc mệnh, thì cũng bạc tình.
Mà bạc tình, cô tự hỏi bản thân thì kết quả đều là cô làm không được,
không phải là cô muốn hạ thấp bản thân mình, nhưng người đàn ông này,
sớm đã đi sâu vào trong máu trong tủy của cô rồi. Bây giờ bắt cô không
được phép thích, phải bội bạc tình cảm của cô dành cho hắn, không khác
gì với việc, róc xương, róc thịt của cô đi.
Cô cũng là
một người trong lòng có dã tâm, cô muốn yêu hắn, nhưng cũng càng muốn
khiến cho hắn cũng yêu mình. Đây chính là động lực giúp cô có thể kiên
nhẫn chờ đợi nhiều năm như vậy. Cô tự an ủi chính mình, cô là môt con
người có nhiều nghị lực, có một nguyện vọng vẫn đang chờ thành hiện
thực, cũng được coi là một chuyện hạnh phúc trong đời cô rồi, chính điều đó sẽ giúp cô tự khích lệ bản thân mình có thêm hi vọng mà sống tiếp
với hi vọng của chính mình.
Chỉ cần an ủi bản thân như vậy
thôi, mà cô đã có thể tự cười một mình được rồi. (Chuông: cái này thiên
hạ vẫn gọi là tự sướng đấy chị =)) )
Thái tử đương nhiên
không biết suy nghĩ trong lòng cô, lại bị khuôn mặt tươi cười của cô thu hút. Tiếng cười nhè nhẹ của cô truyền vào trong trái tim mệt mỏi của
hắn, từ từ đi vào nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn.
Bên cạnh
hắn làm sao lại có một người phụ nữ như vậy? Cô cũng được gọi là xinh
đẹp, nhưng cũng không đến mức gọi là kinh diễm. Khi cô cười rộ lên, có
thể khiến cho những người xung quanh cũng muốn vui vẻ, lúc cô nhíu mày,
thì cũng sẽ khiến cho hắn phải nhíu mày theo.
Từ trước tới
giờ cô luôn vòng qua vòng lại bên cạnh hắn, nhưng lại không nghe lời
hắn. Thậm chí, hắn cũng chưa bao giờ thấy cô tùy hứng làm nũng với hắn,
cô giống như một gốc cây cúc nhỏ, lớn lên bên cạnh hắn, yên lặng, trong
một thời gian dài hắn không chú ý đến cô, đến khi nhìn lại, cũng đã là
một nụ hoa sắp nở. Lặng lẽ sinh trưởng bên tron làn nước mát, và tỏa ra
hương thơm man mát.
Cũng là do hắn nhiều năm sinh sống ở bên
ngoài không có kiềm chế được phóng túng của bản thân, không chú đến bên
cạnh hắn cũng có một gốc cây bình thường nhưng lại rất đặc biệt, khiến
hắn cảm thấy mình thật may mắn. May mắn rằng mình chính là Hoàng Phủ
Luật, nên mới có thể gặp được một Trữ Dư Tịc như vậy.
Đột
nhiên, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ. Đây là Tiểu Tịch của hắn,
Tiểu Tịch là thuộc về hắn, hắn muốn nhìn thấy cô lớn dần lên, rồi đến
ngày cô sẽ nở hoa.
Nghĩ đến điều đó, trong đầu hắn nóng lên, bỗng dưng cúi đầu xuống.
“Mấy ngày không gặp, có nhớ anh không…”
Hắn không hôn cô sâu, chỉ là đụng chạm lướt qua giống như chuồn chuồn lướt qua môi cô.
Lời nói ra khỏi miệng, trong lòng liền cảm thấy là lạ. giọng điệu này có
phần giống với giọng điệu thầm thì của người yêu với nhau, mà lại không
phải là người phụ nữ của hắn nói với hắn.
Không phải người phụ nữ của hắn…. Điều này làm cho hắn phải nhíu mày.
Mỗi người đàn ông đều có một hi vọng trong lòng là độc chiếm cả thể xác và
trái tim người phụ nữ mình yêu, cũng giống như phụ nữ luôn hi vọng có
thể độc chiếm cả trái tim và chiều chuộng của người đàn ông mình yêu
vậy.
Tất cả đều nói lên một điều là dục vọng chiếm hữu luôn
có ở mọi người. Mà hắn, trước giờ cứ muốn là có thể đạt được. Cô nói
rằng cô không thích Thi Dạ Chiêu, mà hiện tại Hoàng Phủ Triệt còn đang
gặp rắc rối trong mối quan hệ với Nhan Loan Loan và Kỳ Ngải Văn, và bản
thân hắn cũng biết Hoàng Phủ Triệt không có tình cảm gì đặc biệt với Trữ Dư Tịch.
Vậy hắn còn chờ cái gì?
Nghĩ đến đó, hắn liền thả lỏng bản thân, hôn lên môi cô một cái thật sâu.
…
Trái tim trong lồng ngực Trữ Dư Tịch nhảy lên mạnh mẽ. Nụ hôn này đến quá
đột ngột mà cũng rất tự nhiên, tay cô bị hắn nắm chặt. Thậm chí cô còn
không làm thế nào được để mà cưỡng lại hắn.
Mà, tại sao lại muốn cự tuyệt?!...
Trong lòng thái tử mừng thầm, bởi vì hành động của cô còn vụng về nên thái tử hôn cô rất cẩn thận. đầu lưỡi hắn tham lam tiến vào trong khoang miệng
cô, cuốn lấy chiếc lưỡi của cô chu du khắp miệng. Bàn tay cô trong vô
thức lần mò trên lồng ngực hắn đang đè lên cô. Còn bàn tay hắn thì không chịu yên lần mò lên từ bên hông áo cô tiến dần lên, bao trọn nơi mềm
mại của cô.
Không khí lúc này quá là hoàn hảo, tình cảm của
cô dồn nén bao lâu nay bây giờ mới có cơ hội được phóng thích. Lý trí
của cô bởi vì nụ hôn sâu của hắn làm cho u mê không còn biết được đến
việc quần áo trên người mình bị hắn lột sạch, đôi môi không ngừng chu du trên cơ thể cô, tay không ngừng vuốt ve xoa nắn. (Chuông: nội thương,
nội thương aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! )
Hơi thở của hắn ngày
một dồn dập và nặng nề, phát ra âm thanh nhẹ ở bên tai cô, trên đùi cô
bị đầu của một vật nào đó ngày một cứng rắn chọc chọc vào. Thái tử đưa
“người anh em” của mình chen vào giữa hai đùi cô, không khẩn trương cởi
bỏ váy của cô ra, ra sức cọ xát vào quần lót bao bọc nơi yếu ớt nhất
của cô. Cô thừa nhận chính bản thân mình cũng bắt đầu bị kích thích,
quên mất đêm nay là đêm nào. Tự nhiên trong cổ họng tràn ra tiếng rên
rỉ, chính điều đó khiến cho hắn càng bị kích thích hơn. Hắn cảm nhận
được chính bản thân mình đã cứng tới mức hắn phát đau.
Cũng
có thể do hắn đã có kinh nghiệm phong phú từ trước rồi, nên hiện tại hắn vật nóng bỏng đã cứng rắn đến phát đau cũng không làm cho hắn phải hành động gấp gáp.
“Tiểu Tịch…”
Giọng nói của hắn phả bên tai cô, có chút khàn khàn khiến làm lay động tới tận nơi sâu nhất trong lòng cô.
“Dọn tới đây ở đi…”
…
“Cùng với anh…. Nhé?”
…
Trữ Dư Tịch sau khi nghe hắn nói xong giống như bị ai đó dội cho một gáo
nước lạnh, đột nhiên liền tỉnh táo lại từ trong cơn men say tình ái.
“Anh thái tử, anh có ý gì…?”
Thái tử cười rộ lên, bóp nhẹ chóp mũi của cô.
“Đồ ăn bên ngoài anh ăn đến chán ngấy rồi, mà thức ăn em làm rất hợp khẩu vị của anh, lý do này được không?”
Nhìn thấy cô nhẹ nhăn mày lại, thái tử liền hôn lên trên mi tâm của cô.
“Không đùa với em nữa, bỗng nhiên anh cảm thấy được cảm giác rất tốt khi có em sống ở đây.”
Hắn cúi đầu xuống, cọ cọ trên vai cô mà tỉ tê.
“Tiểu Tịch, dọn đến ở cùng với anh, nhé? Buổi tối anh muốn ôm em ngủ cùng,
tan làm trở về muốn được ăn thức ăn do chính tay em nấu, lúc mệt mỏi, em có thể mát xa cho anh, giống như hôm nay đó, có được không?”
Hắn nói những điều hoàn toàn là sự thật trong lòng hắn, nếu như tất cả mọi
phụ nữ đều không đáng tin, thì đối với hắn chỉ có một mình Trữ Dư Tịch
là ngoại lệ. Nghĩ đến điều đó đến chính bản thân hắn cũng không biết là
vì sao. Trực giác của hắn mách bảo cho hắn điều đó, chứ không liên quan
gì đến quan hệ đặc biệt của Hoàng Phủ gia và Trữ gia cả, Trữ Dư Tịch là
người duy nhất không bao giờ đâm sau lưng hắn, khiến cho hắn có cảm giác rất an tâm khi được ôm cô cùng nhau ngủ không cần lo lắng sự an nguy
của tính mạng mình vì một người phụ nữ.
Cô khiến cho hắn có cảm giác đặc biệt yên tâm. Loại yên tâm này, Hạ Tử Dụ chưa bao giờ khiến cho hắn có được.
…
Trữ Dư Tịch phải tận dụng hết tất cả mọi lý trí mạnh mẽ nhất của bản thân
mới khiến cho chính mình kiềm chế không bùng nổ cảm xúc giờ phút này?!
“Nghe anh nói thế, em càng thấy bản thân mình giống một bảo mẫu thực thụ, ôi chao ơi, aizzz….”
Thái tử cười ái muội.
“Anh cũng không thể nào yêu cầu bảo mẫu bồi mình đi ngủ được. Hơn nữa Tiểu Tịch, anh…”
Hắn dừng lại mợ chút, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đáy mắt cô.
“Anh cảm thấy mình thích em.”
Không phải thế mà những hành động gần đây của hắn có phần khó hiểu đến như
vậy sao, muốn cô phải giải thích tất cả những gì có liên quan đến mối
quan hệ không rõ ràng với những người đàn ông khác sao?! Hắn mới rời
khỏi thành phố T có mấy ngày đi công tác mà rất hay cảm thấy nhớ cô,
trước kia chưa từng có lúc nào như vậy, bởi vì hắn vẫn luôn thường xuyên gặp cô nên không có cảm giác gì khác lạ, mà trong mấy tháng trở lại
đây, quan hệ của cô và hắn dường như có chút biến hóa rõ ràng hơn.
Vắng bóng sự xuất hiện của cô bên cạnh hắn, cũng giống như thiếu thiếu đi
một chút gì đó. Cảm giác đó không thể nói rõ lên thành lời. Nói là hồn
bay phách lạc thì có hơi khoa trương, nhưng cũng là rất buồn bực. thực
sự hắn không thích cái loại cảm giác này. Hắn không thích cảm giác bản
thân mình bị tình cảm chi phối. Từ trước đến nay hắn đã quen với việc
nắm trong tay mọi thứ, bây giờ bỗng nhiên cảm giác chính bản thân mình
bị ai đó nắm trong tay, đối với hắn đó là một nguy cơ không tốt.
Người có thể khiến cho hắn có loại cảm giác này không ai khác chính là Trữ Dư Tịch. Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy những điều đó không tệ như hắn
nghĩ trước đó.
Nếu tất cả nguyên nhân là nằm ở trên người cô, như vậy có nghĩ là không phải là hắn hoàn toàn bị nắm trong tay người
khác. Hiện tại, chinh phụ được cô đó là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Hắn luôn luôn phải là người đi chinh phục kẻ khác.
Hiện tại, nhìn người con gái đang dần lớn lên trong tầm mắt hắn, hắn nghĩ, còn lâu cô mới có thể là đối thủ của hắn.
…
Vẻ mặt Trữ Dư Tịch rất bình tĩnh, nhìn hắn trong giây lát, mỉm cười nói.
“Anh thái tử, còn có chị Tử Dụ nữa mà.”
“Liên quan gì đến Hạ Tử Dụ kia? Đây là chuyện giữa hai người chúng ta, em không thích anh sao?”
Hắn hỏi như vậy, không nghĩ đến câu trả lời của cô, lại hôn lên môi cô.
“Không liên quan, dần dần em sẽ thích anh thôi.”
Tại sao lại không liên quan cho được? cô ấy mang thai, là con của anh, như thế làm sao mà không liên quan đây?
Cuối cùng, Trữ Dư Tịch vẫn nhịn không có nói ra. Ngày hôm nay, dường như có
rất nhiều chuyện bất ngờ xảy đến với cô, cô cảm nhận được bản thân mình
dường như bị vô cảm mất rồi.
Thái tử không cho phép cô cự tuyệt, chuyện giữa hai người coi như đã được định đoạt xong theo ý của hắn rồi.
Quả thật, hắn vô cùng mệt mỏi, nên không có tiếp tục làm điều gì quá trớn, cứ ôm cô trong lòng mà ngủ thiếp đi.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu vào căn phòng thông qua ô cửa sổ. Ánh sáng ngời
ngời giống như cả mặt trăng sắp từ trên trời rơi xuống, rơi vào đầu cô,
khiến cô không thể nào thở nổi.
Cô cũng mệt mỏi, thật sự là mệt chết đi được.
Nhưng cô lại không hề buồn ngủ, cánh tay thái tử ôm chặt lấy eo cô, một chân
gác lên đùi cô nặng nề. Giữ chặt như vậy khó lòng mà thoát ra được.
Sau lưng cô chính là nhịp thở đều đều của hắn.
Cô nghe tiếng thở của hắn, mà hốc mắt ẩm ướt, trong lòng chua xót, cảm
giác như bị kim đâm thấu vậy, lồng ngực như muốn nổ tung, cảm giác vô
cùng khó chịu.
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu, lăn dài
trên mặt rồi rơi xuống chiếc gối. Cô cắn chặt một góc chăn, cố gắng áp
chế không cho tiếng khóc bật ra khỏi miệng.
Ông trời làm sao lại trêu ngươi cô như thế?!
Rốt cục, cũng là hắn cũng có cảm giác với cô, thậm chí, hắn còn nói thích cô, lại còn muốn cùng cô…
Nhưng đứa trẻ trong bụng của Hạ Tử Dụ thì phải làm sao bây giờ
Làm sao bây giờ…?
Cha, không phải người nói là ở trên trời nhất định sẽ phù hộ cho Tiểu Tịch
sao? Người có thể nói chuyện không tính toán được không?
Tại sao người có thể nhẫn tâm nhìn tình yêu của Tiểu Tịch vất vả đến như vậy?
…
Cô khóc thút thít, vì thế thân thể không ngừng run rẩy. Trong giấc mơ, thái tử càng ôm chặt cô hơn.
Có thể nói, giờ phút này hai người bọn họ đang dựa vào nhau gần nhất từ trước đến nay.
Cô có thể nghe được nhịp đập của trái tim hắn, vô cùng có lực, mỗi một nhịp đều như là một lần giết chết và hồi sinh của cô vậy.
Trong cuộc sống này, trên đường đời có biết bao nhiêu những điều sai trái mà
con người phải một mình đối mặt, một mình trải qua, con đường đời vẫn
dài vẫn xa như vậy, đêm đêm đều đen tối một mảnh, cho dù là như thế, thì cũng phải một mình lặng lẽ đi qua như thế.
…
Cô không sợ lặn lội đường xa, cũng không sợ đêm tối tĩnh mịch. Cô chỉ sợ
phải bước đi trên chính con đường cuộc đời mình, dường như không có tận
cùng, không có hi vọng nào cho cô bấu víu cả.
Cô chỉ sợ, cả
đời cô, cho dù có phải hao hết sức lực, thì kết quả vẫn như cũ, vẫn là
cô một mình bôn ba, lại vẫn ở trong bóng tối, vĩnh viễn không chạm tới
được vào trong lòng hắn.
Yêu một người, là sẽ phải mệt mỏi như vậy sao?
… --
Hết chương (~ ^^ ~) !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Aizzz…. Lại muộn rồi sao…?
Không nói gì nữa rồi…
Tiểu Tịch thật khổ a… tôi cũng rất thống khổ…. Tử Dụ cũng rất khổ, Thi Thi
cũng rất thống khổ…. Tại sao không có nấy một người vui vẻ vậy?